Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 302: Cho ngươi hết chỗ che thân



- Cởi quần áo?

Trương Dương nghe vậy, lập tức lấy lại hồn vía vốn đang ở trên chín tầng mây về hiện tại, ánh mắt lập tức đưa trở lại màn hình máy vi tính đang theo dõi, kết quả phát hiện, Đường Thất Thất kia vẫn chỉ với một bộ dạng ngồi im thin thít.

Hắn ngay lập tức hiểu ra vấn đề là chính mình đã bị cô em vợ Hứa Đan Oánh lừa cho một trận.

Hứa Đan Lộ chỉ cười mà không nói điều gì, còn Hứa Đan Oánh lại không hề giấu diếm vẻ mặt quỷ kế thực hiện được cho nên tỏ ra hả dạ ghê ghớm.

- Anh rể à, tuy rằng hiện tại còn chưa có cởi quần áo, nhưng mà khoảng cách với việc cô ấy chuẩn bị cởi quần áo cũng không còn xa đâu.

Hứa Đan Oánh dùng chiếc laptop bên cạnh hỗ trợ cho chiếc siêu máy tính mini, dùng những số liệu vừa mới thu thập được từ camera quan sát tiến hành phân tích.

- Lần tĩnh tọa này cô ấy đã ngồi hơn bảy phút đồng hồ. Vừa mới rồi, lần đầu tiên ngồi tĩnh tọa của cô ấy kéo dài một giờ, trong vòng một giờ này đã nhìn bánh mỳ trên bàn hai lần, bốn lần nhìn chằm chằm vào đủ các loại vết bẩn trên người, sau đó là khoảng chừng hai phút hoạt động. Tiếp đó lại lần nữa tĩnh tọa, lần này chỉ kéo dài trong vòng ba mươi hai phút, cô ấy đưa mắt liếc nhìn bánh mỳ đã hơn năm lần, hơn nữa thời gian đứng lên hoạt động cũng kéo dài hơn 7 phút.

- Mấu chốt chính là lần thứ ba này đây, hiện tại đã ngồi im hơn bảy phút đồng hồ rồi, nhưng căn cứ dựa vào tần suất cô ấy đưa mắt nhìn thân thể mình, hệ thống dự đoán thời gian cô ấy có thể kiềm chế không vượt quá năm phút đồng hồ nữa. Hơn nữa, 7 phút thời gian hoạt động vừa rồi, cô ấy rất chú trọng đến quần áo của mình, trong lúc đó đưa mắt liếc nhìn đến khu phòng tắm cũng hơn ba mươi lần, cho nên có thể thấy được điều tối quan tâm trước mắt của cô ấy hiện nay là tắm rửa. Đồng thời, ánh mắt của cô ấy hướng về bánh mỳ kia cũng hơn hai mươi lần, chứng minh là ăn uống là vấn đề thứ hai mà cô ấy quan tâm đến.

- Hiện tại đã phóng to hình ảnh của cô ấy cho nên hệ thống sẽ chủ động căn cứ vào hình ảnh con ngươi phóng to của cô ấy đang nhìn chằm chằm vật gì rồi sẽ phán đoán độ hứng thú và tầm quan trọng của cô ấy đối với đồ vật hoặc sự kiện trước mắt.

- Chúng ta có thể quan sát thấy là Đường Thất Thất đang khi thì liếc nhìn bánh mỳ, lúc lại đưa mắt nhìn phòng tắm. Hệ thống tính toán được từ việc phóng đại đồng tử của cô ấy lên 15 lần, tuy rằng cô ấy không có biểu hiện hành vi ra mặt ngoài nhưng mà ánh mắt đã bán đứng tâm trạng cô ấy rồi.

- Chính là hệ thống đã đưa ra kết luận rằng hiện tại không những cô ấy muốn tắm táp một phen thực thoải mái mà còn rất muốn ăn một chút gì đó.

- Anh rể, còn gì thắc mắc nữa không? Dựa trên tình hình trước mắt mà nói thì hệ thống đã hoạt động rất hiệu quả rồi, tiếp đây đến lượt anh rể tiến lên vũ đài thôi.

Hứa Đan Oánh cười tủm tỉm mà nói rằng.

- Đây là tai nghe bí mật, anh rể cài lên trên lỗ tai rồi đi nói chuyện với cô ấy một chút. Nếu trong lòng cô ấy muốn điều gì thì chúng em sẽ lợi dụng cái điện đàm mi-ni này mà nói cho anh biết.

Hứa Đan Oánh đưa cho Trương Dương một cái thiết bị nhỏ nhỏ mà cô nói là tai nghe bí mật đó. 

Trương Dương gật gật đầu, nhận lấy.

Sau đó, hắn xuống lầu. Tại cạnh cửa phòng hắn nhập vào mật mã rồi mở ra cánh cửa phòng hai lẻ bốn.

Cửa phòng mở ra, Đường Thất Thất bên trong nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lập tức tỏ vẻ thờ ơ như không, tiếp tục tĩnh tọa.

Trương Dương từ cái thiết bị được cài ban nãy nghe được giọng nói của Hứa Đan Oánh.

- Anh rể, đồng tử của cô ấy có phòng đại một chút, hô hấp cũng có phần tăng lên, điều này cho thấy cô ấy có một chút hồi hộp như là mang theo một ít mong chờ vậy. Có thể thấy được là cô ấy đối với sự xuất hiện của anh thực sự không có ý kháng cự.

Trương Dương đưa mắt nhìn nhìn chiếc bánh mỳ còn nguyên trên bàn, lại nhìn Đường Thất Thất, rồi cười tủm tỉm mà hỏi thăm.

- Không đói bụng sao?

Cái đầu nhỏ nhắn của Đường Thất Thất kia ngay cả một chút ngẩng lên cũng không có, nhưng mà qua điện đàm rất nhanh Hứa Đan Oánh đã nói cho hắn biết.

- Người của cô ấy hơi hướng về phía trước một chút, chứng minh là cô ấy hiện đang phẫn nộ lắm, chắc là cảm thấy anh rể hỏi câu như vậy là cố ý muốn khiêu khích cô ấy.

- Tôi biết là các cô đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên cho dù không ăn uống gì cũng có thể kiên trì vài ngày.

Trương Dương chậm rãi đi đến vị trí ban nãy hắn đặt lại cái bánh mỳ, cầm chiếc bánh mỳ lên, mở miệng túi, rồi sau đó đưa tay bẻ lấy một miếng bánh quẳng vào miệng chính mình.

- Anh rể, hiện tại chỉ số phẫn nộ của cô ấy đã lên cao lắm rồi, chỉ có điều còn chưa có phát tác ra ngoài thôi.

Trương Dương ngồi vào bên cạnh Đường Thất Thất, thoáng tới gần bên cạnh thân thể cô một chút, nhưng Đường Thất Thất vẫn với bộ dáng bất di bất dịch như trước mà lặng ngồi.

Tất nhiên, Hứa Đan Oánh rất nhanh lại cho hắn một cái đáp án.

- Anh rể, hệ thống tính toán ra rằng phạm vi ba mươi cm chính là khu vực phòng vệ của cô ấy. Nếu mà anh tới gần cô ấy trong phạm vi ba mươi cm đó thì hẳn là cô ấy sẽ có phản ứng lại ngay.

Trương Dương nghe vậy, mỉm cười, rồi hắn theo lời cô em vợ chậm rãi lê mông tới gần sát Đường Thất Thất. 

Quả nhiên, đến thời điểm khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng ba mươi cm thì thân mình Đường Thất Thất dường như mất tự nhiên mà khẽ lay động một cái, theo bản năng cô đưa mặt hướng qua một bên tránh né, như muốn tránh Trương Dương đi.

- Đừng nghĩ có thể moi được từ miệng của ta điều gì.

Cuối cùng thì Đường Thất Thất đã chịu mở miệng.

- Tôi cũng không có ý định đạt được từ cô cái gì đấy đâu.

Trương Dương cười tủm tỉm mà nói rằng.

- Vậy ngươi bắt ta đến để làm chi?

- Cứu cô mà!

Trương Dương đứng lên, cười tủm tỉm mà nhìn cô nàng.

- Nếu tôi không đem cô đến ở lại đây thì cô cảm thấy tiếp theo cô sẽ đi tới nơi nào? Cục Quốc an? Hay là trở về Bát Hắc đào?

- Hừ! Ngươi mà có cái lòng tốt như vậy mới là lạ.

- Cũng không phải là tôi có tấm lòng vàng đâu.

Trương Dương nhìn cô, nói.

- Tôi cứu cô, đương nhiên cũng có mục đích riêng của tôi.

- Mục đích của ngươi, ta biết, không phải là muốn moi ra thông tin về Bát Hắc đào từ ta à, không có khả năng đấy đâu.

- Bát Hắc đào? Không, tôi thì cần thông tin về Bát Hắc đào để làm cái gì chứ. Chỉ cần là lặng lẽ phát tán tin tức là cô hiện tại đang bị giam giữ tại chỗ chúng tôi đây ra ngoài thì cho dù tôi không đi tìm bọn họ thì bọn họ cũng sẽ chủ động tìm tới nơi này thôi.

- Đê tiện! Ngươi là muốn lợi dụng ta làm con mồi để dụ dỗ bọn họ đến chỗ này? Sau đó một mẻ hốt gọn?

Trương Dương cười cười, không chút nào che dấu mà gật gật đầu nói.

- Đúng!

Nghe vậy, Đường Thất Thất cười lạnh một hồi, nghiêng đầu nhìn Trương Dương.

- Ngươi cảm thấy bằng cái biệt thự này có thể đỡ nổi tấn công của Bát Hắc đào?

Trương Dương nhìn cô, chỉ cười tủm tỉm mà không nói lời nào.

Qua một lát sau hắn mới nhìn chằm chằm vào cô, thản nhiên mà nói rằng.

- Cô đang sợ hãi?

- Nực cười. Ta phải sợ cái gì chứ?

- Cô sợ hãi là bởi vì nếu tôi thực sự làm như vậy thì người tới tìm cô rốt cuộc không biết sẽ là người tới giúp cô hay là tới để giết cô… Đương nhiên, bất luận là ai tới đây đi nữa thì đều chỉ có một con đường, chính là đường chết! Cho nên điều mà cô sợ hãi chính là, đến lúc tổ màu cam của cô phái người tới cứu cô thì sẽ khiến cho bọn họ lần lượt mắc bẫy, đúng hay không?

- Ha ha!

Đường Thất Thất lần thứ hai cười lạnh một trận.

- Hừ! Nực cười thật. Cái gì mà nhóm màu lam, tổ màu xanh cơ chứ?! Theo như lời ngươi nói thì nếu mà người của tổ chức Bát Hắc đào mà biết ta rơi vào tay ngươi thì chắc chắn sẽ không buông tha cho ta, và càng không thể nào bỏ qua cho ngươi được. Đến lúc đó thì ngươi cũng nên tính chuyện chôn thây tại cái biệt thự này luôn đi. Ngươi thực cho rằng chỉ với vài tên điệp viên tép riu là có thể đối kháng với một tổ chức sát thủ Bát Hắc đào chuyên nghiệp như vậy? Ta thấy ngươi quá ảo tưởng rồi!

- Cô ta nói dối!

Hứa Đan Oánh thông qua thiết bị bí mật nhanh chóng nhắc nhở Trương Dương.

- Ánh mắt nói chuyện của cơ ấy mơ mơ hồ hồ, đang toan tính xem nên nói dối cái gì cho hợp lý rồi mới dần chuyển sang khẳng định. Vừa rồi lúc mà anh đặt vấn đề với cô ấy, cô ấy trước tiên có phần lúng túng, tiếp đó lấy nụ cười giả tạo mà chống chế, rồi mới nói thao thao bất tuyệt một tràng, chính là bởi vì sợ anh không tin cô ấy, lấy việc nói nhiều lời để tăng độ tin cậy. Hệ thống đoán định rằng tới 95 phần trăm xác suất là cô ấy đang nói dối.

Nhìn thấy Trương Dương lúc này không có vẻ gì là muốn đáp lại lời cô mà chỉ nở một nụ cười ý vị thâm trường, Đường Thất Thất nhịn không được buộc phải mở miệng hỏi thêm.

- Ngươi cười cái gì?

- Bát Hắc đào không có bền chắc như thép, đúng không?

- Cứ cho là thông minh!

- Tổ màu cam của các cô bị người ta xa lánh, đúng không?

Đường Thất Thất lần này chỉ đơn giản mà nhắm mắt lại, ra vẻ ta đây không thèm tiếp chuyện với ngươi.

Nhưng mà đừng có lo, Hứa Đan Oánh đã nhanh chóng đem hết những đánh giá, phán đoán của hệ thống phát hiện nói dối kia cho Trương Dương hay, những lời nói hay câu hỏi của Trương Dương đặt ra đều đánh trúng phòng tuyến nội tâm của Đường Thất Thất.

Trương Dương cười tủm tỉm mà giơ cao chiếc bánh mỳ trong tay lên, vặt lấy một mẩu bánh rồi ném vào miệng hắn.

- Cô đã không nghĩ tới thì tôi cũng không miễn cưỡng hỏi nhiều làm gì… Đúng rồi, hỏi lại cô một câu nhé.

Đường Thất Thất hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Trương Dương cũng không có để tâm thái độ của cô, nói như tự hỏi.

- Cô là người “nghiện” sạch sẽ, đúng không?

- Anh rể, hiện tại cô ấy đã muốn phẫn nộ tới cực điểm rồi, anh nên rút lui đi thôi.

Bên kia Hứa Đan Oánh thấp giọng cảnh cáo cho hắn.

Trương Dương nghe vậy, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, đương nhiên, hắn biết Hứa Đan Oánh và Hứa Đan Lộ hai người hẳn là có thể trông thấy được.

- Được rồi, đi đây. Chỉ có điều nếu cô thực sự có cần thêm cái gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại tới cho tôi.

Đường Thất Thất vẫn không nói chuyện gì như cũ, nhưng Trương Dương có thể cảm giác thấy đôi bàn tay trắng như phấn của cô đang nắm gắt gao, bất cứ lúc nào cũng có thể đập thẳng về phía hắn. Trương Dương biết cô đã sắp không kiềm chế kích động lại được nữa, mà dù sao thì những thứ mà hắn muốn ở cô cũng đã đạt được không sai biệt lắm cho nên không nên tiếp tục kéo dài thêm nữa. Hắn nhìn nhìn chiếc bánh mỳ trong tay, suy nghĩ một hồi rồi thả lại vào vị trí trước đây của nó, sau đó mới mở cửa phòng, rời đi.

- Anh rể, cô ấy rõ ràng vừa thở phào một hơi, có thể thấy là vừa rồi cô ấy có áp lực rất lớn đấy.

- Biết rồi, chờ anh đi lên rồi nói.

Trên mặt Trương Dương lộ ra một tia thản nhiên tươi cười.

Trở lại tầng năm, Trương Dương lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, nhìn hai chị em rồi lại đưa mắt nhìn “Hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye”, cười cười mà nói.

- Chức năng của bộ phận hệ thống này chính xác là có thể cùng với chức năng trí năng nhân tạo tạo thành chức năng phát hiện nói dối. Đan Oánh, chỉ cần em giúp anh phát triển mấy cái phần mềm phát hiện nói dối và tiến hành khảo nghiệm thành công thì em muốn cái gì cứ việc nói với anh rể nhé!

- Ha ha, anh rể, đấy chẳng phải là chuyện gì khó khăn đâu. Hai thứ này thì về cơ bản nguyên lý là giống nhau mà. Hơn nữa qua thí nghiệm ngày hôm nay em càng có thêm lòng tin rằng muộn nhất là trước Tết âm lịch nhất định em sẽ phát triển phần mềm phát hiện nói dối này thành phiên bản có thể dùng trên hệ thống Ma Ưng cho anh.

- Được, vậy anh rể chờ tin tốt lành của em. Nói đi, thế em muốn anh thưởng cái gì?

Trong lòng Trương Dương lúc này rất phấn khởi, chỉ cần hệ thống được trang bị thêm chức năng phát hiện nói dối và kiểm định độ trung thành mà nói thì chuyện tuyển dụng nhân viên quản lý cấp cao cùng với nhân viên nghiên cứu phát triển cho Công ty Nữ Oa đối với hắn sẽ chẳng có gì phải lo lắng nữa. Đến lúc đó chỉ cần đem hệ thống đó cài đặt trong phòng thẩm vấn thì bất luận là tên lừa đảo ở cấp độ nào xuất hiện trước mắt đều không có chỗ nào cho hắn ẩn thân nữa.

- Anh rể, em cũng không cần cái gì cả, chỉ cần anh rể đồng ý với em chuyện lần trước có thể làm được là tốt rồi. Ngoài ra, muốn anh rể hứa hẹn…

Cô nhìn nhìn Hứa Đan Lộ bên cạnh, cười hì hì mà nói.

- Muốn anh rể hứa rằng cả đời sẽ đối tốt với chị gái của em. Đương nhiên, em biết là anh rể không cần hứa cũng sẽ làm như vậy, đúng không?

Nghe vậy, Trương Dương không khỏi liếc nhìn Hứa Đan Lộ, gật đầu cam đoan.

- Cái này không cần em nói anh cũng sẽ làm cho bằng được, em có thể yên tâm. Về phần công tác sau này thì bất cứ lúc nào anh cũng giữ lại cho em chức vụ Tổng giám đốc kỹ thuật Công ty phần mềm Nữ Oa cho em. Hai cái này đều không tính là yêu cầu gì, em đưa ra cái khác đi.

Một bên Hứa Đan Lộ thì vươn tay nhéo Hứa Đan Oánh một trận.

- Nha đầu thối, em nói linh tinh cái gì đấy.

- Ha ha, Lộ Lộ, đấy là vì em không biết đấy thôi. Hứa Đan Oánh nhà chúng ta đây là vì muốn báo đáp cho nhiều năm em vất vả kiếm tiền chi trả cho các em ấy ăn học mà.

Trương Dương vươn tay đặt lên bờ vai gầy gầy của Hứa Đan Lộ, thực sự trong lòng cũng cảm động một trận. Nha đầu này thực sự là không vừa đâu nha, chính mình tự túc ăn học thì không nói làm gì, đằng này còn muốn nuôi thêm hai cô em gái ăn học đại học trên thủ đô, nghị lực như vậy hỏi trên đời có mấy người có được cơ chứ?

- Anh rể, yêu cầu khác nữa thì hiện tại em còn chưa có nghĩ tới. Coi như anh thiếu nợ em một lần đi, chờ ngày nào đó em nghĩ ra thì em sẽ nói lại cho anh biết, ok?

Hứa Đan Oánh nhìn nhìn bộ dáng ân ân ái ái của hai người kia, chu cái miệng nhỏ nhắn lại mà nói.

- Được, không thành vấn đề.

Trương Dương nhìn nhìn Hứa Đan Oánh nhanh chóng thao tác lưu lại đoạn ghi hình giữa chính hắn và Đường Thất Thất từ “Hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye” làm tư liệu.

Không khỏi là khẽ mĩm cười nói.

- Có phần thú vị đấy. Xem chừng cái cô nàng Đường Thất Thất này với Bát Hắc đào có quan hệ không hề đơn giản chút nào đâu.

- Anh rể, Đường Thất Thất muốn gọi điện thoại kìa.

Đột nhiên Hứa Đan Oánh nói rằng.

- Hả?

Trương Dương vội vàng đưa ánh mắt nhìn về phía màn hình lớn, quả nhiên, lúc này Đường Thất Thất đã cầm lên tay chiếc điện thoại ở đầu giường.

Trương Dương không khỏi là cười thầm, lẳng lặng nhìn nhìn di động trong tay chờ nó vang chuông lên, cô ta sẽ nói cái gì đây? Thật đúng là chờ mong ghê.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv