Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 291: Ta chờ ngươi đến



Trương Dương nhìn cô một cái, trong lòng bất đắc dĩ một hồi: Lão tử đương nhiên sợ, điều này không phải là quá vô nghĩa hay sao, ai mà không sợ chết cơ chứ? Chết tiệt, nếu không phải là bởi cái hệ thống sặc nước (lừa đảo) kia thì lão tử đã sớm bẻ cổ ngươi chết tươi rồi nhé.

- Nói thừa. Ta đương nhiên sợ! Chỉ có điều nếu lần sau ngươi còn dám đến nữa, một khi bị ta bắt được ta nhất định sẽ lột sạch quần áo của ngươi mà cưỡng gian một trận.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi có cơ hội như thế đâu…

Đường Thất Thất đưa mắt nhìn nhìn bốn thi thể nằm la liệt trên mặt đất, cõi lòng tràn đầy oán độc mà nhìn chằm chằm Trương Dương, lạnh giọng nói thêm.

- Ta nhất định sẽ giết ngươi.

- Chờ ngươi có được cơ hội đấy rồi nói sau, ta sẽ chờ ngươi đến!

Trương Dương bây giờ thực sự là rất muốn động thủ thẳng tay bóp chết cô ta, để sau này khỏi bị âm hồn không tiêu tan của cô nàng này một lúc nào đó bất ngờ đánh lén mình.

Nhưng đồng thời, hắn cũng hy vọng cô nàng này thật sự sẽ tìm đến chính mình, thì lúc ấy nhiệm vụ tìm kiếm bổ tinh sử của hắn chẳng phải là có cơ hội hoàn thành được hay sao.

- Hừ!

Đường Thất Thất liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cũng không có xoay người mà bước lùi về phía sau định bụng rút lui ra đầu con hẻm. Lúc này ánh mắt Trương Dương cũng không rời khỏi người cô một giây, hắn cảnh giác nhìn chằm chằm động tác tay của cô, tuy vậy dưới chân hắn cũng không có nửa phân xê dịch, không có chút ý tứ muốn đuổi theo cô ta cả.

Người này quả thực là muốn thả mình đây? Đường Thất Thất mặc dù trong lòng vẫn rất nghi ngờ, nhưng cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, sau khi bước thụt lùi mấy bước cùng với việc thấy Trương Dương chẳng hề có động tĩnh gì thì cô nàng liền quay đầu lại nên bước nhanh hơn, chạy thẳng hướng về phía cuối con hẻm.

- Đường Thất Thất, nhớ kỹ, nếu thực sự ngày sau muốn tìm ta báo thì thì trước tiên ngươi nên đem thân thủ của mình luyện tập lại cho tốt rồi hãy đến… Đến lúc đó thời gian và địa điểm cho ngươi định đoạt, số điện thoại của ta là: 13 XXXXXXXXXX…

Trương Dương không chút do dự nào mà đưa cho cô ta số điện thoại di động của chính mình, đương nhiên, có thể là cô chẳng buồn nhớ vì chính hắn còn không rõ ràng lắm cơ mà.

- Đồ thần kinh!

Vừa rút lui, trong lòng Đường Thất Thất vừa thầm mắng một câu, nhưng cũng chẳng biết tại sao cô lại cố ghi nhớ thật kỹ dãy số điện thoại di động mà Trương Dương vừa đọc.

Trông thấy bóng dáng cô nàng biến mất khỏi đầu ngõ, Trương Dương bấy giờ nhịn không được nữa mà vươn tay gõ gõ vào cái đầu của hắn một chút, như thể cảm giác ân hận lắm.

Hết suy nghĩ rồi lại tính toán, cho dù có thêm cô nàng cũng chỉ là thêm một người muốn giết hắn mà thôi. Dù sao có cô ta hay không có cô ta thì Bát Hắc Đào cũng không có khả năng sẽ buông tha cho hắn dễ dàng như vậy được. Hắn và bọn họ bây giờ chẳng thể nào mà chung một bầu trời cho được.

Người của đại đội cảnh sát địa phương rất nhanh chóng đã tiến đến, quả nhiên bọn họ đã sớm nhận được tin tức từ phía cấp trên cho nên bọn họ cũng không có làm khó cho Trương Dương. Chỉ là dặn Trương Dương khi nào có thời gian thì qua sở lấy lời khai một chút là có thể đi được.

Sau khi Trương Dương đáp ứng điều kiện bọn họ thì ngay lập tức hắn chạy về trung tâm thương mại PSH, nơi mà hai cái cô em vợ xinh đẹp của hắn còn đang làm tóc. Chính là bởi lúc trước cái tên vóc dáng thấp bé tên Từ Tứ Hạc đã nói là phái người đi “chăm sóc” cho hai chị em, tuy rằng cái người thanh niên tóc dài Ngạo Thiên kia đã có nói là có người đi giúp cho hai chị em họ nhưng hắn vẫn là có chút không yên lòng, quyết định tự mình qua bên đó xem cho chắc chắn.

Trương Dương nhìn một chút toàn bộ cái trung tâm thương mại PSH to vật vã như vậy cũng không có phát hiện điều gì bất thường, cùng không có cảnh sát cảnh giới hay gì gì đại loại như thế cả.

Hắn cũng không biết là hai cô em vợ của mình hiện đang làm tóc ở chỗ nào, nghĩ nghĩ một hồi hắn đành lôi điện thoại di động ra mà gọi cho hai người một cuộc điện thoại.

Hứa Đan Đồng rất nhanh bắt máy, chỉ có điều thanh âm nói chuyện của cô bé cũng không có điều gì khác thường cả.

- Anh rể, có chuyện gì vậy? Bây giờ mới có hơn một giờ thôi mà?

- Không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?

Trương Dương nhìn nhìn khắp mọi nơi.

- Hiện tại anh đang ở trong trung tâm thương mại đây.

- Phát sinh chuyện gì không à? Không có đâu anh.

Hứa Đan Đồng cảm thấy rất kỳ quái mà hỏi lại.

- Anh rể, không phải là anh nói quay về nhà một chút sao?

- Ừm, không có chuyện gì là tốt rồi.

Trương Dương nhẹ nhàng thở phào một hơi, xem ra cái người thanh niên tóc dài tên Ngạo Thiên kia không có nói lừa hắn rồi.

- Thế nào, ta không có nói dối ngươi chứ?!

Trương Dương còn đang định nói chuyện với cô em vợ rằng mình về trước thì đột nhiên hắn cảm thấy bả vai mình bị người khác nhẹ nhàng mà vỗ vỗ.

Hắn nhất thời hoảng sợ, bởi vì trên đời này người có thể lặng yên đi đến bên cạnh chính hắn không một tiếng động, thậm chí không để cho hắn phát giác ra được thì có mấy người cơ chứ? Vừa vặn hắn nhận thức ra được người chụp lấy hắn chính là cái người mà hắn mới vừa nghĩ đến - cái tên đặc công (điệp viên) tên Ngạo Thiên kia.

- Thế nào mà anh cứ xuất hiện như ma như quỷ vậy. Kính nhờ anh lần sau xuất hiện cho hợp tiêu chuẩn một chút có được không?

Ngạo Thiên nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu mồm, vươn tay vẫy vẫy.

- Được rồi, được rồi. Với anh như thế này là không có hợp tiêu chuẩn, không có gì hay chứ gì…

- Đúng rồi, tại sao anh lại thả cho Đường Thất Thất kia đi như vậy? Có thể cho tôi một cái giải thích hợp lý một chút có được không?

Trương Dương hơi kinh hãi mà hỏi:

- Làm sao anh biết chuyện?

- Lần này Bát Hắc đào vì để đối phó với anh coi như đã phái ra toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất để ra tay. Bát Hắc đào tổng cộng có năm nhóm, được chia thành năm màu: đỏ, cam, vàng, lục, lam, mỗi nhóm gồm có tám người. Sức mạnh của nhóm màu cam đứng hàng thứ ba trong số năm nhóm của bọn chúng lại bị tiểu tử anh trực tiếp phá tan. Từ lão Tứ đến lão Bát của bọn họ, ngoại trừ Đường Thất Thất ra thì toàn bộ đã chết trong tay anh…

- Chờ một chút, cái người tên Từ Tứ Hạc cùng với tên vóc dáng cao cao kia không phải là tôi giết có được không?!

Trương Dương như thế nào cũng đều cảm thấy có chút nghe không lọt lỗ tai cho được.

- A, hiện tại chỉ có anh cùng ba cái thi thể đứng cạnh nhau với Đường Thất Thất, nếu không phải là anh giết bọn chúng thì là ai giết đây?

Vẻ mặt Ngạo Thiên thản nhiên một cục mà nói lại.

Trương Dương chán nản một hồi, nói nhảm, rõ ràng là mấy người các anh xử lý cơ mà. Nhưng mà hiện tại nghĩ lại cũng không trách được đám người bọ họ, Đường Thất Thất vừa tỉnh lại đã thả cho cô ta đi, bỏ qua chính là tự vu oan cho mình mà.

- Anh cũng đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng mãi. Dù sao thì giết một người cũng là giết, giết ba người cũng là giết thôi. Cuối cùng là không muốn chúng tôi giúp anh giải tỏa mối oan tình này hả.

Ngạo Thiên nhìn nhìn Trương Dương, thản nhiên mà cười, vẻ mặt hắn đen lại mà bổ sung thêm.

- Thế nào gọi là các anh giúp tôi giải tỏa mối oan tình đây chứ? Hiện giờ là cả mối oan tình của các anh cũng trở thành của tôi rồi.

Trương Dương cũng chẳng buồn cùng hắn so đo thêm làm gì. Dù sao thì cũng đúng như lời hắn nói, giết một người cũng là giết, giết ba người cũng là giết, một khi đã kết thù kết oán thì cũng cần gì phải quan tâm xem Bát Hắc đào thù hằn hắn tám mươi phần trăm hay chín mươi chín phần trăm làm gì.

- Đúng rồi, anh vừa mới nói chuyện cô nàng Đường Thất Thất kia, tại sao tôi lại không nên thả cô ấy?

- Hà hà, anh thả cô ta đi dễ dàng như vậy không phải là vì đã động tay động chân trên người cô ta rồi hay sao? Nếu như tôi đoán không có sai thì anh còn đã phái người trộm theo dõi cô ta. Mà làm như vậy mục đích của anh không thể nào khác chính là muốn lợi dụng Đường Thất Thất để tìm được hang ổ hoặc là chỗ liên hệ tại Mai Ninh này của Bát Hắc đào…

Ngạo Thiên ngắm Trương Dương, chế giễu nói.

-… Đúng không?

- Làm sao anh biết được?

Trương Dương túa mồ hôi hột một hồi, chính hắn đã lén gắn lên người Đường Thất Thất một cái thiết bị theo dõi quân đội chuyên dụng, hơn nữa cũng đã bảo Hứa Đan Lộ phái người theo dõi khá nhất là Đại Phu theo dõi nhất cử nhất động của cô ta. Vốn là hắn nghĩ rằng việc hắn làm thần không biết, quỷ không hay, hắn không hề nghĩ tới cái con người kia lại có thể biết được một cách rõ ràng như vậy.

- Tôi làm sao mà biết được à? Thiết bị anh gắn lên người cô ta là đại sản phẩm đời thứ hai, còn thiết bị chúng tôi sử dụng đã là đời thứ tư rồi.

Ngạo Thiên khẽ mỉm cười nói.

- Đường Thất Thất không chỉ có anh là người theo dõi nhất cử nhất động, mà chúng tôi hiện cũng đang theo dõi từng bước đi của cô ta.

- Thật hèn hạ! Các anh thế nào lại có thể lợi dụng một cô gái để làm mồi câu?

Ngạo Thiên nghe vậy, không nói gì được một hồi.

- Anh có điều gì thắc mắc hay sao. Chính anh cũng làm như vậy đấy, vậy anh không thô bỉ?

- Tôi là có mục đích riêng…

Trương Dương thầm nghĩ, anh đây là vì mục đích cứu vớt địa cầu này, trình độ của anh đây so với các chú cao hơn nhiều, hơn nữa khi trước cái cô nàng tên Đường Thất Thất kia chưa chết chính ngươi cũng biết, một khi anh đây giết cô ta thì ai biết ngươi sẽ làm thế nào chứ, không chừng lại tố cáo tội trạng của ta.

- Phì! Cái mục đích chó má gì kia chứ. Tôi thấy anh chỉ là kẻ thấy sắc mà quên nghĩa thôi. Nhưng mà cũng khó trách, đàn ông mà nhìn thấy đàn bà con gái xinh đẹp đến mức độ như vậy thì cũng khó trách tinh trùng dồn lên não.

Trương Dương nguýt hắn một cái, tức giận mà hỏi lại.

- Quay lại chuyện chính đi, anh nói xem tại sao tôi lại không nên thả cô ta?

- Đừng có lo chuyện làm sao tôi biết được, nhưng mà hiện tại anh phải hiểu rằng việc anh vừa làm như vậy trăm phần trăm là việc đại ngốc mới làm. Anh đã thả ra một con ngựa bất kham như cô ta, chuyện đó không nên chút nào. Một khi cô ta trở về, anh sẽ ước là mình không thả cô ta ra đấy.

Ngạo Thiên mang theo một chút khẩu vị thương xót mà nhìn Trương Dương, chậm rãi nói.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv