Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 270: Hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye (1)



- Ấy, ấy! Đừng có đi mà.

Cao Kỳ vừa thấy không còn meo meo trong tay nữa thì liền cảm thấy mất mát ghê ghớm, vội vàng đuổi theo muốn nắm bắt lại cảm giác kiều diễm mới vừa rồi…

- Đừng có tới đây. Còn tới nữa em chết cho hai người xem.

Hứa Đan Lộ hết lời để nói, ôm chăn quấn chặt lấy thân thể của cô, chính mình không thể nào nói chuyện phiếm cùng đôi cẩu nam nữ này khi không mặc đồ lót được.

Cao Kỳ nhìn nhìn Trương Dương, chỉ đành phẫn nộ mà thu nanh vuốt ma quỷ của mình về, bất mãn mà nói.

- Lộ Lộ này, mấy ngày nay là kỳ đèn đỏ của em, gái già này đến là thê thảm cả ngày phải hầu hạ tên gia súc này. Tuy nói là một ngày một lần, nhưng cứ ngày nào cũng đều đều như vậy thì chị không chết được hay sao. Gái già này không muốn phía dưới của mình bị liệt đâu, cũng đỡ cho em nửa đời sau này phải hầu hạ chị mà…

- Này này, nói ai đấy.

Trương Dương vừa nghe, đây rõ ràng là muốn đổ tội lên đầu hắn đây mà, hắn vội vàng tiến tới vươn tay vỗ vào tuyết đồn nở nang của Cao Kỳ, không ngớt lời kháng nghị.

- Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, đừng có đánh trống lảng!

- Này này, anh… đừng có nói sang chuyện khác nhé.

Cao Kỳ lúc này cực kỳ bất mãn, cùng không biết chính mình rốt cuộc mới là người nói sang chuyện khác trước nữa.

- Ai đánh trống lảng đây. Nhanh chóng để cho Lộ Lộ khai báo vấn đề trước đã.

Trương Dương nhìn cô mà hết câu để nói, mới vừa rồi không phải cùng một mặt trận đối phó với Lộ Lộ hay sao, như thế nào lúc này hai người lại lật mặt phát động nội chiến thế này. Quả nhiên là siêu đại ngốc nghếch mà.

- Được thôi.

Cao Kỳ bây giờ mới tỉnh ngộ lại, quay đầu nhìn chằm chằm Hứa Đan Lộ trên giường.

- Đúng rồi, Lộ Lộ, đem chuyện vừa rồi em chưa nói xong khai báo cho rõ ràng đi nào.

Hứa Đan Lộ chu cái miệng nhỏ nhắn, ôm chăn, chớp chớp cặp mắt to mê chết người của cô, nhìn nhìn Trương Dương cùng với Cao Kỳ rồi nghiêng đầu mà nói.

- Không phải là Trương Dương đã chuẩn bị cái hệ thống giám sát ma thuật Hawkeye hay sao?

- Vậy… Vậy thì cái hệ thống đó cùng với việc tìm người quản lý thì có quan hệ gì nào?

Trương Dương không giải thích được mà hỏi lại ngay.

- Tất nhiên là có liên quan rồi.

Hứa Đan Lộ cười gì hì mà nói tiếp.

- Em đã xem qua đại khái nội dung chính của hệ thống đó, cũng đã đại khái hiểu được nguyên lý hoạt động của hệ thống ấy như thế nào. Anh nói xem hệ thống của anh làm thế nào để nhận biết được người tốt kẻ xấu đây?

- Làm thế nào để nhận biết người xấu à?

Trương Dương cau mày suy nghĩ một hồi, thực sự bộ phận nhận biết này của hệ thống chính là nâng cấp từ các phiên bản cũ lên mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là làm cho nó có công năng lớn hơn một chút, hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời.

- Từ động tác tay chân, biểu cảm khuôn mặt, thậm chí là thân nhiệt của người được nhận diện từ máy ảnh hồng ngoại… hệ thống máy vi tính thông qua hơn năm trăm tham số đánh giá cuối cùng sẽ đưa ra kết luận rằng người đó có tạo thành mối uy hiếp cho biệt thự của chúng ta hay không.

- Đúng vậy!

Hứa Đan Lộ cười tủm tỉm nói ngay khi Trương Dương dứt lời.

- Chính là nguyên lý cơ bản để phát hiện nói dối đúng không?

Trương Dương nghe vậy, ngẩn ngơ, đột nhiên nghĩ tới điều gì, mãnh liệt vươn tay vỗ đầu, nói.

- Ô kìa, vẫn là Lộ Lộ chúng ta thông minh, em nhắc anh mới nhớ!

- Tác dụng lớn nhất của bộ hệ thống này chính là ở chỗ nó đã được trí năng hóa, nói theo cách khác chính là nó có được trí tuệ và năng lực như con người trong việc nhận biết đối tượng mục tiêu có phải là nguy cơ đe dọa chúng ta hay không, so với nguyên lý phát hiện nói dối cũng không có khác là mấy. Cho nên, nếu chúng ta kết hợp cái nguyên lý này của hệ thống cùng với một ít tác dụng của nguyên lý phát hiện nói dối kia thì vào lúc người phỏng vấn không hề nghĩ tới tình huống này thì chúng ta sẽ phán đoán được độ trung thành của họ đối với Công ty Nữ Oa, hay cũng chính là phán đoán được hắn có nói dối chúng ta hay không, đúng không?

- Không sai, em chính là có ý như vậy!

- Ái chà, Lộ Lộ chúng ta quả nhiên khôn ngoan hơn người mà. Cứ thế này thì đối với một số thành viên trung tâm của các bộ phận mà nói thì chúng ta hoàn toàn có thể yên tâm rồi.

Trương Dương kích động mà chà xát hai bàn tay, rồi nói rằng.

- Chỉ có điều tuy là mọi việc đã sẵn sàng nhưng vẫn còn phải chờ cơ hội...

Trương Dương suy nghĩ một hồi, có chút tiếc hận mà nói tiếp.

- Vẫn còn phải chờ cô em vợ của chúng ta xuống đây nữa mới có năng lực phát triển, cài đặt bộ phận phần mềm cho hệ thống được.

- Ừ, mà lại nói kỳ nghỉ đông của Đan Oánh và Đan Đồng không phải là bắt đầu từ hôm nay chứ?

- Hai người yên tâm đi, vé máy bay cho các em ấy anh đã chuẩn bị từ trước rồi. Chỉ cần các em ấy lên máy bay thì lúc đó anh sẽ đi đón các em ấy về.

Cao Kỳ bên cạnh vừa nghe, bắt đầu hướng lên mọt chút, ngồi vào bên cạnh mép giường.

- Hì hì, Lộ Lộ này, Đan Đồng cùng Đan Oánh chính là hai tiểu mỹ nhân đấy nhé, em có yên tâm để cho cái tên anh rể háo sắc này đi đón các em ấy hay không?

Cô vươn tay ra chọc chọc Trương Dương, ý muốn nói là: hôm nay cô nàng còn chưa cho hắn ăn no đâu đấy!

Hứa Đan Lộ nghe vậy liền liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, cười hì hì mà hỏi.

- Đúng vậy, trên đời này làm gì có chuyện có anh rể nào không động lòng với hai cô em vợ xinh đẹp được đây? Dương tử, anh cảm thấy Đan Đồng và Đan Oánh thế nào nào?

- Thế nào là thế nào?

Không biết tại làm sao trong đầu Trương Dương đột nhiên nhớ tới chuyện buổi sáng sớm tinh mơ hôm ấy không cẩn thận đã động tới cặp meo meo săn chắc của Hứa Đan Đồng, cũng chính là một trong hai cô em vợ của hắn, khuôn mặt cùng với dáng người của cô bé không có chỗ nào chê được.

- Thế nào? Nói thực xem có phải là anh có ý nghĩ gì đó không đúng chừng mực với các em ấy hay không?

- Không! Cam đoan thật lòng là anh không có quan hệ gì đâu.

- Các em ấy không đủ xinh đẹp ư? Không đủ sức làm động lòng anh được hay sao?

- Không phải, đương nhiên các em ấy đều xinh đẹp.

Câu này là hắn nói thật lòng.

- “Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài” nha, Lộ Lộ, rõ ràng là nên để Trương Dương cùng với các em ấy luôn đi.

Vẻ mặt Cao Kỳ lơ đãng mà nói luôn.

- Đừng có thế mà…

Trương Dương vác vẻ mặt không nói được gì ra cho các cô xem.

- Dương tử…

Hứa Đan Lộ nhìn nhìn Trương Dương, vừa cười hì hì vừa nói, nhìn không ra lời nói của cô là thực hay là giả.

- Cái này thì còn chờ xem bản lĩnh của anh thế nào đây. Là một người chị, em chỉ hy vọng các em của mình tìm được một chỗ nương thân tốt là được.

Trương Dương bất đắc dĩ mà chắp tay lạy một cái.

- Hai vị tỷ tỷ, các chị tạm tha cho tôi đi.

- Ơ kìa, đừng chối, đây là nói chuyện thực sự với anh đấy nhé. Em, Lộ Lộ còn cả Kiều tỷ tỷ so với anh đều hơn vài tuổi, anh nên có vài cô em bé nhỏ chứ?!

Cao Kỳ khe khẽ nói.

- Đâu phải, Lộ Lộ này rõ ràng nhỏ hơn anh mà.

- Không đúng, em cũng lớn tuổi hơn anh mà chỉ là vì hộ khẩu em vốn bị khai sai đi. Không tin hôm nào anh hỏi mẹ em mà xem!

- Xùy! Các em đều là chê anh nhỏ tuổi mà đuổi anh đi chứ gì.

- Ha ha, anh chột dạ rồi đúng không?

Cao Kỳ từ bên mép giường đứng lên, duỗi cái thắt lưng làm biếng một cái.

- Ta đi ngủ trước một giấc đây, buổi chiều còn phải đi làm nữa. Hai người cứ tiếp tục thảo luận chuyện một con rồng cưỡi ba con phượng đi nhé.

- Đừng mà, hôm nay còn chưa có cái đó mà!?

Trương Dương kéo lấy cánh tay Cao Kỳ, mấy ngày nay hắn bị Cao Kỳ cùng với Hứa Đan Lộ cho ăn cực kỳ kiêng khem, một ngày chỉ được có một lần, hơn nữa là các cô thay phiên nhau. Chỉ có điều là từ năm ngày trước, Lộ Lộ bước vào thời kỳ đèn đỏ, cho nên một mình Cao Kỳ nhận lấy trọng trách giúp hắn kiếm điểm tích phân, nhưng mà hôm nay đánh chết thế nào cô cũng không cho hắn ăn một miếng. Trương Dương cảm thấy tiếc nuối lắm, cái này là ba điểm tích phân đấy nhé, tiếc là không thể nói chân tướng cho các cô bây giờ được.

- Ơ kìa má ơi, ta không được, hôm nay ta không được đâu. Lộ Lộ, không phải em đã qua năm ngày rồi hay sao, em… em cuối cùng cũng nên làm nghĩa vụ một chút đi. Còn nếu thật sự không có được thì còn có Hứa Đan Đồng và cả Hứa Đan Oánh nữa. Mà không, Đan Oánh vẫn còn quá nhỏ, anh bỏ qua cho con bé đi.

Tròng mắt Cao Kỳ lập tức chuyển đi.

- Kiều Hi Nhi cũng được, chỉ có điều cũng không biết thế nào cô ấy gần đây bận lắm. Đúng rồi, hay là anh đi tìm Dương Tĩnh tỷ đi, cô ấy là bác sĩ nói không chừng là có cách giúp anh giải quyết vấn đề này đấy.

- Thế nhé!

Không đợi Trương Dương kịp có thời gian phản ứng lại, Cao Kỳ đã chạy biến đi nhanh như chớp!

Cô ấy vừa đi, Hứa Đan Lộ liền cười khanh khách mà nhìn Trương Dương, chậm như rùa mà duỗi thắt lưng làm biếng một cái rồi vươn tay vỗ vỗ chính cái miệng nhỏ nhắn của mình.

- Em cũng mệt mỏi quá rồi, cho dù là có muốn cho anh làm thì cũng chẳng có sức lực mà phục vụ đâu. Chỉ có điều anh cũng không thể trách em được, ai mượn anh không bắt lấy Kiều tỷ tỷ trước cơ chứ.

- Nếu không thì thực ra cũng còn có Dương Tĩnh tỷ đấy mà.

Cô đưa ánh mắt ẩn ý sâu xa nhìn Trương Dương rồi cười cười nói.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv