- Cậu muốn ta làm như thế nào, cậu mới có thể từ bỏ ý tưởng này? Đương nhiên, không phải tiền tài, bởi vì thứ này rất tục tằng!
Diệp Tinh nghĩ nghĩ, trên đời này, những người có thể làm cho bà nói ra lời như thế, sẽ không vượt qua một bàn tay, mà tuổi trẻ như thế, không có người thứ hai, thế cho nên sau khi bà nói ra, cũng hoài nghi vừa rồi lời này có phải là mình nói hay không, đây là gần như là ngữ khí cầu xin, chính mình lại chịu thua, nàng thậm chí ngay cả ý tưởng muốn dùng tiền tài mua chuộc cũng chưa hiện lên.
- Trừ phi. . .
Trương Dương trầm ngâm một chút, hắn thấy được biểu hiện trên mặt Diệp Tinh, có lẽ là giả tạo, nhưng hắn tin tưởng là một người mẹ, nàng xứng đáng, bởi vì bà đích thật là làm việc này vì con gái của bà.
- Trừ phi cái gì?
Trên mặt Diệp Tinh hiện lên một tia hi vọng, thân mình cũng hơi hơi tiến về phía trước.
- Trừ phi Joyce chính mồm nói với cháu, cô ấy bỏ cháu, bá mẫu. . . Đây là nhượng bộ lớn nhất mà cháu có thể làm.
Sau khi nói xong Trương Dương dường như sợ mình hối hận lập tức thu miệng.
Diệp Tinh nghe vậy, cũng nhanh chóng lắc lắc đầu, nhìn Trương Dương nhẹ nhàng cười:
- Cái đó và cự tuyệt có khác nhau sao? Nếu ta có thể làm cho Kiều Kiều từ bỏ ý định này, như vậy hôm nay chúng ta cũng sẽ không ngồi ở chỗ này.
- Có khác nhau, bá mẫu, lúc trước cô cần thuyết phục hai người, mà hiện tại, cô chỉ cần thuyết phục một người.
Trương Dương thở dài, kiên quyết mà nói rằng:
- Hơn nữa cháu nói để bá mẫu biết, đó cũng là có kỳ hạn, cháu chỉ có thể cho cô thời gian hai tháng, nếu cô thuyết phục không nổi cô ấy, cháu nhất định sẽ không từ bỏ.
- Ha hả, được rồi!
Diệp Tinh đột nhiên nở nụ cười, nhưng thực rõ ràng là cười khổ, lập tức trên mặt cũng hiện lên một vẻ kiên nghị.
- Nhưng mà, cho dù đến cuối cùng, hai người cũng không có ý định từ bỏ, thì ta cũng sẽ không từ bỏ ý nghĩ của ta, hiện nay tình hình của cậu, không thích hợp sánh cùng con gái của ta đâu!
- Cháu sẽ để bá mẫu thay đổi cái nhìn!
- Ta đang mỏi mắt mong chờ! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Diệp Tinh nói xong, đột nhiên có chút chột dạ phát hiện, thực đến ngày đó, chính mình thật có thể chờ được sao? Nha đầu kia tính tình cũng giống mình, đều là người dám chết vì lý tưởng, năm đó mình và chồng, không có một người nào coi trọng lời của ai, một người là thế gia đệ tử, tướng môn hậu đại, một người là con gái nhà giàu mới nổi, bao nhiêu người phản đối? Nhưng cuối cùng chính mình còn không phải ương ngạnh gả cho Kiều Vân Phong. Cho dù là đối mặt với mẹ làm mọi cách làm khó dễ, tuy rằng thật vất vả, chính mình còn không phải trụ được hay sao.
Nhưng mà, con gái của mình, cũng cho nó chịu như vậy sao? Bọn họ đối mặt lực cản, chỉ sợ còn vượt xa năm đó mình và Kiều Vân Phong ấy chứ. Để một cái con hào môn thế tộc trực hệ gả cho một tiểu tử cái tên cũng chưa biết, hơn nữa còn là vợ ba hoặc là bốn. . . Chuyện làm sao chịu nổi.
Không được, mình tuyệt đối không thể để cho con gái lại giẫm lên vết xe đổ, coi như nội tâm mình, cũng thực thích cậu trai trước mắt vừa thanh tú lại mang theo tang thương này.
Nhưng cái đề tài này, hiển nhiên nói thêm gì đi nữa, cũng sẽ không có kết quả, nàng không muốn đem thời gian quý giá lãng phí ở đây.
- Được rồi, có lẽ chúng ta nên đổi đề tài tương đối phù hợp.
Diệp Tinh cố gắng che dấu phức tạp ý tưởng nội tâm đi, ấn di động trên mặt bàn, qua một lát, trợ thủ xinh đẹp của bà đi đến.
- Ta nghe Kiều Kiều nói, cậu muốn đem 5% cổ phần công ty Tinh Vân chuyển nhượng đi?
Trương Dương hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, thời khắc khẩn trương nhất rốt cục đi qua, hắn gật gật đầu:
- Đúng vậy ạ!
- Hai người đã muốn thành lập một công ty tên là Nữ Oa? Cho nên là muốn lợi dụng tài chính từ chuyển nhượng cổ quyền để khởi động công ty Nữ Oa, đúng không?
- Đúng vậy!
- Vậy cậu có biết, hiện tại giá cổ phiếu của Tinh Vân đã tăng tới bao nhiêu không?
Diệp Tinh đầy hứng thú hỏi han.
- 6 tệ 28.
Nàng mang theo một tia kinh ngạc:
- Nếu biết, vì sao cậu nguyện ý bán ra giá 5 đồng tiền mỗi cỗ phiếu ...
- Hai điểm, thứ nhất, lúc trước khi cháu quyết định bán ra, giá cổ phiếu là 5 đồng; Thứ hai, cháu đang cần tiền mặt.
Diệp Tinh cười cười nói:
- Có phải cảm thấy nếu ta mua 5% cổ phần công ty trong tay cậu về tay, ta có thể trở thành đệ nhất đại cổ đông của Tinh Vân, tiện đà có thể toàn diện chủ đạo nghiệp vụ của Tinh Vân hay không? Cho nên cậu cho rằng tôi nhất định sẽ thu mua 5% cổ phần của cậu, đúng không?
Trương Dương từ chối cho ý kiến, cười cười. Nói thật, hắn cũng không rõ ràng lắm vì cái gì Diệp Tinh muốn toàn diện thu mua Tinh Vân, nhưng cấp bậc như bà khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ đi thu mua một công ty đưa ra thị trường cổ phiếu, cho nên hắn tin tưởng hẳn là bà sẽ có hứng thú với cổ quyền Tinh Vân.
Nhưng hiện tại, hắn có chút không dám xác định, chỗ đáng sợ của Diệp Tinh, ở chỗ bạn nhìn không ra ý nghĩ của bà ta, tỷ như hiện tại bà ta cười, nhưng ai biết nội tâm của bà ta có phải đã tràn ngập phẫn hận hay không.
Nhưng Trương Dương lại hy vọng có được một câu trả lời tương đối khẳng định, bởi vì hắn hiện tại rất cần tiền.
Lúc đầu Trương Dương ủy thác Kiều Hi Nhi bán 2% cổ quyền của chính mình, nhưng hiện tại hắn thay đổi chủ ý, quyết định đem bốn ngàn ba trăm vạn cổ phiếu toàn bộ bán ra, theo giá mỗi cổ phiếu tương đương 5 tệ mà nói, hắn có thể có hai trăm mười lăm triệu.
Sau khi Kiều Hi Nhi chi ra, trong tay còn thiếu gần hai trăm triệu, hắn hiện tại rất cần hai trăm triệu này.
Nguyên nhân rất đơn giản, giáo sư Thượng Quan Hoành đã thành công thuyết phục lãnh đạo cao tầng Mai Đại cùng với chính phủ Thành phố Mai Ninh, lô đất cạnh biệt thự của hắn, hàng năm trường học lấy ba nghìn vạn tiền thuê cho hắn thuê, khế ước thuê mướn tạm định hai mươi năm, nhưng trường học có quyền một lần nữa tiến hành đánh giá tiền thuê mỗi năm năm căn cứ giá đất đương thời, Trương Dương cũng có quyền lấy tổng giá trị 1.5 tỷ bán đứt cả hai mươi vạn mét vuông đất trong ba năm.
Ba nghìn vạn một năm tiền thuê đối với một lô đất tổng giá trị giá trị 1,5 tỷ mà nói, tuyệt đối cũng coi là cực kỳ có lời, bởi vì đây hiển nhiên thấp hơn so với đi vay ngân hàng.
Nhưng mặc dù như thế, mỗi năm ba nghìn vạn, đối với Trương Dương mà nói cũng là cực kỳ khủng bố, trước hết hắn giao nộp hai năm tiền thuê là 6 ngàn vạn, trong đó 3 nghìn vạn là làm tiền thuê năm thứ nhất, ba nghìn vạn khác là làm tiền thế chấp.
Cho nên mặc dù có thể thuận lợi xoay tiền, lần này liền mất 6 ngàn vạn, số tiền còn lại, hắn phải nhanh chóng xây dựng tổng bộ cùng nhà xưởng của công ty Nữ Oa lên.
Cao Kỳ bước đầu đánh giá qua, cho dù có một trăm năm mươi triệu, dựa theo tiêu chuẩn của Trương Dương, nhiều lắm cũng chỉ có thể kiến tạo một trung tâm điều trị cùng một nhà xưởng, đây còn chưa bao gồm phí dụng công ty đưa vào hoạt động.
Hơn nữa cho dù xây xong, cũng không thể thỏa mãn yêu cầu của Trương Dương về nguyện vọng xây dựng toàn bộ 5 công ty con: điện tử Nữ Oa, tài liệu Nữ Oa, nguồn sinh lực Nữ Oa, dược nghiệp Nữ Oa, công nghiệp nặng Nữ Oa.
Huống chi điều kiện tiên quyết còn là, cổ quyền trong tay hắn có người muốn tiếp nhận, dù sao hơn 2 trăm triệu tiền mặt, không có mấy công ty cảm thấy hứng thú, có năng lực để nhanh chóng cung cấp.
Nhưng đây đối với Trương Dương mà nói, chính là nhu cầu cấp bách, cho nên chỉ có thể tìm Kiều Hi Nhi nghĩ biện pháp, mà biện pháp mà Kiều Hi Nhi nghĩ ra chính là trực tiếp tìm được mẹ nàng, Diệp Tinh.
- Nếu cậu một hơi phủ quyết ý kiến của ta...
Diệp Tinh cười tủm tỉm mà nhìn Trương Dương, nói rằng:
- Như vậy, cậu dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ thu mua cổ quyền cậu chuyển nhượng?
Nàng dừng một chút, hỏi tiếp:
- Là Kiều Kiều nói cho cậu biết?
Trương Dương nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu:
- Cháu chỉ biết là cô đầu tư vào Tinh Vân, cũng đang giữ 45% cổ phần công ty, nếu hơn nữa có 1% của Joyce thì cô có 46%, nếu thêm 5% của cháu nữa, như vậy cổ phần công ty cô có liền vượt qua 50%, trở thành chủ tịch của Tinh Vân danh chính ngôn thuận.
Nghe vậy, Diệp Tinh cười cười, qua một lát nói rằng:
- Không tồi, cậu nói rất đúng.
- Như vậy, Kiều Kiều không nói cho cậu biết, vì cái gì ta muốn trở thành chủ tịch của Tinh Vân không?