Sa Nặc Nhân thấy anh cầm dược tề không nói lời nào, không hiểu nói: "Làm sao vậy? Tuy rằng không biết được dược tính cụ thể là bao nhiêu, nhưng hẳn là uống vào không có chết người..."
Xích Linh: "Tôi chỉ đang suy nghĩ, một dược tề khó khăn như vậy, em cư nhiên chỉ đem ra luyện tập, Nặc Nặc rất lợi hại."
Sa Nặc Nhân sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại, hả hê chống nạnh cười to, "Mua ha ha..., tôi thực lợi hại đó!"
Xích Linh bật cười, nhu nhu tóc trên đầu cậu, đem người kéo vào trong lồng ngực, "Dược tề để ở chỗ tôi, tôi sẽ giúp em kiểm tra, thuận tiện, giúp em làm một chiếc máy kiểm tra không có hạn mức tối đa."
Sa Nặc Nhân trở nên hưng phấn, ôm lấy eo Xích Linh, dùng mặt cọ lồng ngực anh, "Cám ơn."
Xích Linh câu lên khóe môi, trong lòng đều tràn đầy ấm áp.
Sa Nặc Nhân: "Bây giờ chúng ta phải đi đâu?"
Xích Linh: "Đi gặp một người, hắn là Tam hoàng tử của Đế quốc Nhã Đạt, phụ thân bọn họ không rảnh tiếp đón, để chúng ta đi thay."
Sa Nặc Nhân trầm tư, "Tam hoàng tử à, cảm giác bộ dáng rất lợi hại."
Xích Linh cười mà không nói, chờ sau khi dẫn người vào phòng riêng tại khách sạn hoàng gia, mấy người trong phòng đang tán gẫu.
Karni vừa nhìn thấy Sa Nặc Nhân, đoan trang hiền thục trước kia, cao quý tao nhã đến hôm nay liền không còn tồn tại, nhảy dựng lên hô to, "Tráng sĩ! Ta rốt cuộc cũng chờ được ngươi!"
Vừa nói vừa bước nhanh tới đây, nhiệt tình ôm lấy như hai con trâu, cho cậu một cái ôm to lớn như gấu!
Mọi người: "..."
"Đến đến đến, ta đang có trò vui muốn nói cho ngươi, ta cho ngươi biết nha, lần này ta đến quốc gia các ngươi là mang tài vận đến cho các ngươi..." Karni kéo Sa Nặc Nhân ngồi xuống trên ghế salon, không nhìn mọi người, chuyên tâm hiến vật quý cho Sa Nặc Nhân, bla bla một lúc không ngừng.
Ysaye tóc đỏ dựa vào trên ghế salon, thời điểm nhìn thấy Xích Linh tiến vào, đôi mắt híp lại một chút, hắn luôn luôn suy nghĩ làm sao lấy được phương pháp trị liệu tinh thần lực từ trong tay Xích Linh Vương tử.
Xích Linh đi tới, ngồi xuống bên người Sa Nặc Nhân.
Ở đây ngoại trừ Karni mang đến hai tên hộ vệ, còn có bốn người khác. Xích Kính cùng Cơ Thinh khẳng định có mặt, mặt khác chính là Vương tử phi của Xích Kính ―― Iman, còn có một vị khác cũng xuất hiện, Xích Linh từng thấy trên đài thi đấu, hắn và Sa Nặc Nhân đối chọi gay gắt, Xích Linh tự nhiên có thể nhớ được hắn, hắn chính là Metz. Nhìn hắn ngồi ở bên người Cơ Thinh, hẳn là cùng cậu em này đến. Xích Linh không nghĩ tới, trường hợp như vậy, Cơ Thinh cư nhiên cũng mang theo người này tới đây.
Metz nhìn thấy Xích Linh, có chút co quắp, kêu một tiếng, "Linh điện hạ."
Xích Linh gật đầu, không có đáp lời.
Iman thấy Xích Linh mang theo một thiếu niên tiến vào, trong lòng ngũ vị tạp trần. Từng có lúc, người Xích Linh cưng chiều nhất, chỉ có một mình hắn. Từ nhỏ đến lớn, Xích Linh cái gì cũng đều theo hắn, che chở hắn, chưa bao giờ nói nhiều với ai khác ngoài hắn, bây giờ...
"Iman, nhìn thấy Xích Linh sao lại không nói gì, các ngươi không phải là từ nhỏ lớn lên cùng nhau sao?" Xích Kính mỉm cưới nói, ngữ khí vẫn nho nhã lễ độ, hiểu ý.
Iman tâm lý đang loạn, bỗng nhiên bị Xích Kính nói đến, sợ hết hồn, lúc này mới phát hiện ánh mắt của mình vẫn luôn tập trung ở trên người Xích Linh, nhanh chóng thu hồi.
Sa Nặc Nhân đang cùng Karni nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lại đây, lúc này mới phát hiện mấy người trong phòng, nhìn thấy Metz cùng Iman, Sa Nặc Nhân quả thực muốn cười ha ha.
Iman bình phục một chút tâm tình, mỉm cười nói: "Nhị ca, đã lâu không gặp."
Xích Linh nhìn hắn một chốc, lên tiếng, "Đã lâu không gặp."
Sa Nặc Nhân nhìn Xích Linh một cái, liền nhìn Iman đối diện một chút, ánh mắt của đối phương đều gắn chặt trên người Xích Linh.
"Nhị ca? Hắn là tiểu đệ của anh sao? Tôi không nghe nói anh còn có đệ đệ đấy?" Sa Nặc Nhân hỏi tới.
Xích Linh: "Không phải đệ đệ."
Nụ cười của Iman có chút cứng ngắc, tâm trạng lạnh cả người, nỗ lực xem nhẹ đau nhói mất mát tự nhiên nổi lên từ đáy lòng.
Sa Nặc Nhân: "Vậy sau này tôi cũng gọi anh là "Nhị ca" đi? Gọi "Nhị ca" sẽ thân cận hơn."
Xích Linh nhàn nhạt nói: "Không được."
Nhị ca còn nhớ ước định của bọn họ, anh từng nói, anh vĩnh viễn là nhị ca của Iman.
Nụ cười của Iman trong nháy mắt trở nên sáng ngời, Xích Kính nhấc lên ly rượu che giấu chán ghét nơi đáy mắt, a, thật hay cho một cái tình chàng ý thiếp, đến giờ dư tình còn chưa xong.
Xích Linh rót rượu, tự mình đưa đến cho Sa Nặc Nhân, "Nặc Nhân, đến, trước tiên uống một chút."
Sa Nặc Nhân cảm thấy trong lòng không thoải mái, tiếp nhận chén rượu, Xích Linh còn chưa mở miệng nói chuyện, đã bị cậu một hơi cạn sạch.
"Tửu lượng tốt!" Xích Linh tán thưởng, liền rót thêm cho cậu một ly, lúc này mới quay người trở lại vị trí của mình.
Sa Nặc Nhân sau một ly rượu liền không quan tâm nữa, tiếp tục cùng Karni nói chuyện, "Ngươi mang đồ tinh vực cho ta xem một chút."
Karni: "Không được, ngươi trước đáp ứng đi cùng ta đã, có cơ giáp của ngươi theo tới, như vậy mới có cảm giác an toàn."
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, "Ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta biết chúng ta đi nơi nào đi? Đi làm gì?"
Karni: "Đi một nơi gọi là đàn phái tinh vực."
Xích Linh đột nhiên nói: "Tam hoàng tử muốn tới nơi đó làm cái gì? Đàn phái tinh vực chính là lĩnh vực của Tinh Diệu Đế Quốc ta."
Karni nói: "Ta biết là lĩnh vực của quốc gia ngươi, cho nên mới tới đây trao đổi chuyện này với các ngươi, nếu không tự chúng ta đã đi."
Xích Linh nhướng mày, "Ngươi tự mình đến đây, chính là vì muốn tới nơi đó? Đàn phái tinh vực cùng tam giác tinh vực liền nhau, có bộ phận khu vực cũng bị ảnh hưởng phóng xạ, nói đó đã không còn dân ở, ngươi đi vào trong đó làm cái gì?"
Karni mím mím môi, "Các ngươi có thể đại biểu ba Vương quyết định?"
Xích Linh nói: "Còn xem chuyện gì, sắp tới chính là thi đấu thế gia, phụ thân bọn họ đều rất bận, chỉ có thể oan ức Tam hoàng tử do chúng ta tiếp đón."
Karni suy nghĩ một chút, "Quốc gia ta có một nhà thám hiểm gia vũ trụ nhặt được một đồ vật ở tinh vực cổ, trải qua nghiên cứu, phát hiện vị trí của nó, lại là ở đàn phái tinh vực, lúc này mới tới quý quốc thương lượng, nếu như có thể, hai nước chúng ta có thể tổ chức một nhóm người đi vào."
Xích Linh cùng Xích Kính đều nhíu mày, trầm tư không nói.
Karni đem phản ứng của bọn họ đều nhìn ở trong mắt, "Theo suy đoán, khối đồ vật này rất có thể là một di tích của văn minh cổ, nơi đó sẽ có đồ vật, nhất định rất có giá trị."
Xích Linh nói: "Nếu quả thật đơn giản như vậy, các ngươi cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi tới nơi này, có khi là sẽ dùng biện pháp thần không biết quỷ không hay tự mình đi vào."
Karni cười cười, "Theo nhóm người thám hiểm kia từng nói, muốn mở cái di chỉ cổ đó, còn cần một chiếc chìa khóa, thời điểm tranh đoạt chiếc chìa khóa, đã bị một đội buôn của quý quốc đoạt đi, đến nay bặt vô âm tín, cho nên lúc này ta mới không thể không tự mình tới đây một chuyến."
Mọi người hiểu rõ, nguyên lai chuyện là như vậy, còn nói bọn họ không tuân thủ quy củ, có bảo bối còn muốn cùng người khác chia sẻ, hóa ra là không vào được.
Bất quá, Tinh Diệu Đế quốc bên này có muốn tháo mài giết lừa cũng khó, dù sao cũng chỉ biết là ở đàn phái tinh vực, một cái tinh vực lớn như vậy, không có vị trí cụ thể, bọn họ cũng bó tay toàn tập, hai bên cùng kiềm chế, phỏng chừng kết quả cuối cùng, cũng chỉ có thể từ bỏ con đường này, mà phiền phức chính là, hiện tại chìa khóa ở nơi nào, lại không có ai biết.
Xích Linh nói: "Chuyện này chúng ta sẽ báo lên, quyết định cụ thể ra sao, chỉ có thể nghe phía trên."
Karni gật đầu, "Bất quá phải nhanh, di tích cổ chín năm hiển hiện một lần, còn có mấy tháng nữa liền tới thời gian đó, bỏ qua lần này, vậy thì lại phải đợi chín năm sau."
Sa Nặc Nhân một chén rượu vào bụng, sắc mặt ửng đỏ, có chút choáng váng đầu, đứng lên muốn tới phòng rửa tay. Xích Linh không yên lòng, chỉ có thể đưa cậu đi.
Xích Linh chờ ở bên ngoài, để Sa Nặc Nhân đi vào một mình, không tới một lúc, liền nghe phía sau có người gọi "Nhị ca."
Iman cũng mượn cớ đi ra, hai người trầm mặc nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Iman nở nụ cười trước, mở miệng nói: "Những năm này vẫn tốt sao?"
Xích Linh nhàn nhạt nói: "Rất tốt."
"Thân thể của ngươi ra sao? Nhìn khí sắc ngươi không tệ, là do tìm được dược vật trị liệu rồi?" Iman nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, phảng phất vẫn là đứa nhỏ cả ngày đi theo phía sau mông anh gọi "Nhị ca" kia.
Xích Linh liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Vẫn như cũ, không chết được, cũng không khá lên được." Tin tức bệnh của anh có thể trị được, trước mắt vẫn không thể tiết lộ.
Iman mỉm cười, trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Chuyện năm đó... Ta rất xin lỗi."
Xích Linh: "Không có chuyện gì, không cần để trong lòng."
Iman cười khổ, "Nhị ca đã chán ghét ta đi?"
Xích Linh nói: "Ngươi nên trở về rồi."
Iman muốn hỏi quan hệ của Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân, nhưng lại cảm thấy không mở miệng được, sợ sau khi hiểu rõ mối quan hệ của bọn họ, trong lòng có thể lại càng khó chịu hơn.
Iman trầm mặc đi qua, "Được, vậy ta về trước."
Xích Linh mắt tiễn hắn rời đi, Sa Nặc Nhân mở ra cánh cửa phòng vệ sinh, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt hài hước, "Đây là muốn... Nối lại tình xưa sao?"
Xích Linh không ngờ tới Sa Nặc Nhân lại nói một câu như vậy, "Đừng nói lung tung, hắn bây giờ là Vương tử phi của Xích Kính."
Rượu ngày hôm nay tựa hồ so với lúc trước mãnh liệt hơn, mới một chén liền đầu váng mắt hoa. Sa Nặc Nhân dựa vào trên cửa, ánh mắt mông lung, "Vậy các người vẫn... Lén lút gặp mặt? Không sợ Xích Kính ghen? Quan hệ của các ngươi sau này làm bằng hữu cũng không thể, bằng không cho anh mười cái miệng cũng nói không rõ được, còn gọi Nhị ca Nhị ca, buồn nôn chết..., Nhị ca, anh sau này cũng là Nhị ca của tôi..."
Xích Linh đỡ cậu, "Đừng nói mê sảng, sau này đừng uống rượu."
Sa Nặc Nhân đứng lại, quay người nhìn Xích Linh, tốt bụng nhắc nhở: "Xích Linh, tôi cho anh biết, cặn bã mãi mãi cũng chỉ là cặn bã, hắn có thể bỏ anh một lần, liền có thể bỏ anh n lần nữa, anh đừng có ngu ngốc, cuối cùng bị người ta đùa giỡn."
Xích Linh không lên tiếng, anh cũng không biết Sa Nặc Nhân đã biết những gì, chuyện này vẫn là không cần nói nhiều, càng tô càng đen.
Sa Nặc Nhân lại không cho, duỗi tay niết mặt anh, "Có nghe hay không? Có nghe hay không? Nói chuyện đi!"
Xích Linh kéo tay cậu xuống, nắm trong lòng bàn tay, "Biết rồi. Đi, tôi đưa em trở về."
Sa Nặc Nhân lay động, "... Không phải vẫn còn chưa kết thúc sao?"
Xích Linh đem người vừa kéo, vừa đi về phía trước, "Chính sự đã nói xong rồi, quản bọn họ đã kết thúc chưa."
Iman đứng ở góc tường không hề rời đi, viền mắt hồng lên. Xích Linh quả thật vẫn hận hắn đi? Nếu không tại sao cậu ta mắng hắn cặn bã anh cũng không có chút phản ứng nào?
"Rất khổ sở?" Một thanh âm thình lình truyền đến, Xích Kính đi ra từ một chỗ rẽ khác.
Iman sợ hết hồn, vội vàng lau nước mắt lưng tròng, giải thích: "Nào có cái gì khổ sở..."
Cằm đột nhiên bị Xích Kính nắm lấy, Iman ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy phẫn nộ cùng thiếu kiên nhẫn trong mắt Xích Kính.
Xích Kính cắn răng nói: "Vậy ngươi khóc cái gì? Là hối hận đã bỏ hắn gả cho ta sao?"
Tay nắm cằm hắn lại dùng lực, Iman bị đau, muốn đẩy tay Xích Kính ra, lại không làm được, một cái Resse cường hãn, muốn động thủ đối với Arthur, quả thực dễ như trở bàn tay.
"Không có..." Iman đau đến nhíu chặt lông mày.
Xích Kính hung tợn nhìn chằm chằm hắn, như là nghĩ tới điều gì, trên tay hơi dùng sức, đem hắn quăng trên đất, chính mình căm giận rời đi.
Iman lăng lăng ngồi dưới đất, nữa ngày không có hồi thần. Xích Kính chưa từng đối xử với hắn như vậy, tuy nói tâm tư của anh ta phần lớn đều đặt ở tranh đoạt quyền lợi, nhưng đối với hắn cũng coi như ôn nhu, tại sao ngày hôm nay lại đối với hắn như vậy? Vì cái gì...
ed: sắp nhập học rồi. m.n còn được nghỉ k ạ???