Trên đường đến đế đô tinh, Xích Linh mang theo Sa Nặc Nhân đi một chuyến du lịch tinh cầu, lại ở nơi đó ngây người một đoạn thời gian, mới khởi hành chạy đến đế đô tinh.
Thời điểm tới đế đô tinh, hai ngày thi đấu thế gia đã sắp bắt đầu rồi.
Trận chung kết thi đấu thế gia được cử hành tại đế đô tinh, khoảng thời gian này ở đế đô tinh kiểm tra đặc biệt nghiêm ngặt, nơi nào cũng có thể nhìn thấy cảnh vệ súng ống đầy đủ qua lại tuần tra. Đế đô tinh trong lúc trận chung kết diễn ra, đều sẽ có một lượng lớn người từ nơi khác tới, trị an là vấn đề lớn, quân đội đóng giữ tinh vực Thiên Xu, đều điều động một phần đến đây hỗ trợ, nhưng mà cũng may, có Mạch tướng quân tự mình ra trận, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Khi bọn Sa Nặc Nhân đến, thông qua kiểm tra, thời điểm tiến vào cảng hàng không, nhìn mấy tầng để phi thuyền to lớn, chen chúc đều là phi thuyền. Người điều khiển căn cứ tín hiệu chỉ thị, lái về chỗ đậu phi thuyền đã được chỉ định. Tầng đậu phi thuyền này còn chưa có đầy, phóng tấm mắt nhìn qua, liền nhìn không thấy đầu bên kia, đánh giá một chút, một tầng ít nhất có thể chứa hơn vạn chiếc phi thuyền.
"Thật là đồ sộ!" Sa Nặc Nhân đứng ở trên thang máy, ngước mắt nhìn lên, phát ra một tiếng cảm tháng như vậy.
Xích Linh cảm thấy buồn cười, "Em chưa từng tới?"
Sa Nặc Nhân lắc đầu, "Không có."
Xích Linh không nói gì nữa. Đế đô tinh cách Servina tinh cầu rất gần, ngồi phi thuyền, một hai ngày là có thể đến, khi đó Sa Nặc Nhân thường sẽ cùng bạn bè tới đây chơi, chỉ là bởi vì cậu mất đi tinh thần lực, khiến trí nhớ cũng bị hao tổn.
Đoàn người vừa mới xuống khỏi phi thuyền, còn chưa lên xe, liền nghe thấy tiếng cãi vã cách đó không xa.
"Mắt ngươi mù sao? Rõ ràng là ta dừng lại trước, ngươi vẫn cứ trơ mắt đi tới phía trước, là trách ta không dừng hẳn, hay là đôi mắt của ngươi có tật vậy?"
Thanh âm này sao lại quen tai như vậy chứ? Vô cùng giống thanh âm của Đồ Tân lão sư!
Sa Nặc Nhân trong nháy mắt cảnh giác nhìn xung quanh, nhìn thấy phía trước có hai người đang cãi vã, một người trong đó quả nhiên là Đồ Tân lão sư!
Một người khác cũng không cam tâm yếu thế, ngẩng cổ lên rống, "Ngươi không nhìn thấy quảng cáo sao? Nơi này là chỗ đậu phi thuyền cỡ trung, ngươi một chiếc phi thuyền nhỏ như vậy đi loạn vào, trách ta đụng phải sao?"
Đồ Tân hai tay chống nạnh, một bộ dáng muốn làm giá, "Ta dừng chỗ nào là chuyện của ta, ngươi va vào phi thuyền của ta là chuyện của ngươi, ngươi nói giải quyết thế nào?"
Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn Xích Linh một cái, Xích Linh nói: "Qua xem một chút."
Nam nhân kia rất buồn bực, "Được được được, ta bồi thường tiền, số quang não của ngươi!"
Đồ Tân lườm một cái, "Hiện tại ta không muốn tiền."
Nam nhân tức giận, "Vậy ngươi muốn thế nào?!"
Đồ Tân giở công phu sư tử ngoạm, "Mua cho ta một chiếc mới, thuyền của ta cũng nên tới trạm thu hồi rồi."
Nam nhân cả giận nói: "Ngươi là cố ý đi!" Sau đó đột nhiên chuyển thành bộ dáng tỉnh ngộ, "Ta biết rồi, ngươi chính là một tên lừa gạt, khó trách đem chiếc phi thuyền rách dừng ở nơi này, mục đích chính là để người va vào sau đó bắt đền người ta một chiếc phi thuyền mới đúng không? Ngươi cho là ta coi tiền như rác sao!"
Đồ Tân cười lạnh: "Ta nhìn ngươi chính là coi tiền như rác, thế nào?"
Sa Nặc Nhân: "..."
Lão sư rốt cuộc làm sao lớn lên như thế nào? Không bị người đánh chết thực sự là bất ngờ.
Nam nhân kia vốn dĩ thân thể lớn lên đã cường tráng, vừa nghe thấy lời này, thật sự vén ống tay áo chuẩn bị động thủ.
Hai tên hộ vệ bảo vệ Đồ Tân lập tức tiến lên, nam nhân nhất thời có chút yếu thế, không cam lòng quát: "Các ngươi dám động thủ? Các ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám chọc đến Hoắc Đốn gia, các ngươi chắc chắn chịu không nổi!"
Đồ Tân nở nụ cười, "A, Hoắc Đốn gia? Ngươi là gì trong Hoắc Đốn gia?"
Nam nhân uy hiếp nói: "Ta là bà con Hoắc Đốn gia, ngươi dám động vào ta thử xem?!"
Đồ Tân vừa nghe liền nở nụ cười, "Coi như người Hoắc Đốn gia ta cũng không sợ, huống hồ ngươi vẫn là người đâm vào ta!"
(ed: chỗ này để là quẹo vào nhưng mk thay là đâm vào cho hợp hơn nhé)
Người nam sắc mặt đỏ lên, thời điểm đang định liều mạng động thủ, liền nghe thấy một thanh âm lạnh như băng truyền đến, "Làm sao vậy?"
Đồ Tân xoay mặt nhìn thấy hai người tới, "A, trùng hợp như thế, lại gặp ở đây."
Sa Nặc Nhân thấy Xích Linh không nói lời nào, mở miệng nói: "Lão sư ngài cũng vừa mới đến sao?"
Đồ Tân có thâm ý khác liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, "Không nhìn thấy phi thuyền của ta bị người đụng phải sao? Nhanh lên, lại đây người đông thế mạnh một chút, tiểu tử này ngày hôm nay không mua cho ta chiếc phi thuyền mới, đừng hòng đi!"
Nam nhân kia nhìn thấy hai người tới đây, tầm rơi vào trên mặt Sa Nặc Nhân liền bất động rồi.
Một lúc sau, nam nhân có chút không xác định hỏi: "Ngươi là Nặc Nhân?"
Mấy người nhìn về phía Sa Nặc Nhân, cũng không nghĩ tới lại là người quen?
Sa Nặc Nhân một mặt mờ mịt, "Là ta, ngươi là vị nào?"
Nam nhân kích động nói: "Ta là Áo Kim đây! Trước đó nhờ Tỉnh Vinh giúp ta hẹn ngươi, ngươi luôn luôn bận không có thời giạn, không nghĩ tới hôm nay lại gặp."
Áo Kim nói, tầm mắt tren người Sa Nặc Nhân quét tới quét lui, âm thầm thán phục, mới một quãng thời gian không gặp, cư nhiên trưởng thành so với trước đây còn xinh đẹp hơn, làm cho hắn thiếu chút nữa không nhận ra được.
Ánh mắt Áo Kim quá mức rõ ràng, Đồ Tân bộ dáng cười trên sự đau khổ của người khác nhìn bọn họ, Sa Nặc Nhân cảm giác nửa người mình đều đã bị đông lạnh đến tê rần, Xích Linh đã lạnh thành khối băng.
Sa Nặc Nhân căn bản không nhớ ra được người này, "Xin lỗi, chúng ta không quen biết đi?"
Áo Kim vừa nghe, thương tâm nói: "Ngươi quên sao? Chúng ta trước kia đã ra ngoài chơi mấy lần, còn đi qua DeanBan."
Đồ Tân trực tiếp huýt sáo, "Tân hoan(1) gặp gỡ cựu ái(2), đặc sắc."
1: niềm vui (tình mới)
2: tình cũ
Sa Nặc Nhân vẫn cứ ở trạng thái mờ mịt, liền thấy Áo Kim thị uy nhìn về phía Xích Linh, "Ngươi là ai? Nặc Nhân đã đáp ứng, chỉ cần ta theo đuổi cậu ấy nửa năm không buông tha, cậu ấy sẽ đáp ứng cùng ta qua lại, còn có hai tháng nữa liền đến kỳ hạn, thỉnh ngươi không cần quấn lấy cậu ấy."
Sa Nặc Nhân sợ hết hồn, cậu tuyệt đối chưa từng nói qua những lời như vậy!
Mới vừa nhìn về phía Xích Linh, quả nhiên đã thấy anh sắc mặt âm trầm, đến một ánh mắt cũng không muốn bố thí cho đối phương.
Nắm chặt tay Sa Nặc Nhân, dẫn cậu rời đi.
"Này, ngươi muốn dẫn cậu ấy đi nơi nào?!" Áo Kim thấy thế liền ngăn lại, lại bị hai tên hộ vệ chặn lại.
Xích Linh đi mấy bước, quay đầu hướng Đồ Tân nói: "Gần đây nhiệm vụ an toàn đều là do Mạch tướng quân phụ trách, hắn đã ở chỗ này."
Đồ Tân biểu tình khẽ biến, âm thầm mài răng, quyết định là không cần gây sự, mau chóng rời khỏi nơi này.
Hộ vệ mở ra xe huyền phù tư nhân, Xích Linh lôi kéo Sa Nặc Nhân lên xe.
Xích Linh trầm mặc, khiến Sa Nặc Nhân rất hồi hộp, cậu thử giải thích, "Tôi... Tôi không nhớ rõ từng nói những lời như vậy."
Xích Linh lạnh mặt nói: "Là không nhớ rõ hay là chưa từng nói ra?"
Sa Nặc Nhân cúi đầu, nhỏ giọng lúng túng, "Tôi không nhớ rõ."
Vậy khẳng định chính là đã từng nói qua! Anh nguyên bản không biết DeanBan là cái chỗ nào, nhờ có điều tra Sa Nặc Nhân, mới biết cái chỗ kia chuyên dành cho những người nói chuyện yêu đương, mà Sa Nặc Nhân lại không chỉ đi qua cái địa phương đó một lần.
Xích Linh ôm chặt lấy Sa Nặc Nhân, đem cậu ôm đến trên chân mình, tiếng kinh hô của Sa Nặc Nhân còn chưa ra khỏi miệng, liền bị một đôi môi chặn lại, một nụ hôn nồng nhiệt triền miên qua đi, Sa Nặc Nhân mơ mơ hồ hồ nằm nhoài trong lồng ngực Xích Linh, đã không còn nhớ ra vừa rồi đang bàn luận cái gì.
Âm thanh Xích Linh khàn khàn, "Đây là một lần cuối cùng, nếu lại để cho tôi phát hiện, em nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Sa Nặc Nhân tư duy phản ứng trì độn, suy nghĩ hồi lâu, mới biết anh đang nói cái gì.
Bình tĩnh ngồi lại, cậu mới nhớ tới đây là đang ở trên xe, hộ vệ vẫn đang ở phía trước lái xe, Xích Linh cư nhiên lại ở đây hôn cậu, hơn nữa, cậu vẫn đang ngồi trên đùi Xích Linh!
Sa Nặc Nhân vội vàng đứng lên, lại cụng đầu vào trần xe, "A!"
Ôm đầu ngồi xổm xuống, Xích Linh quả thực không biết làm gì với cậu, đem cậu từ trên sàn xe ôm lên, thả ở chỗ ngồi bên cạnh, giúp cậu xoa xoa đầu.
Chuyện này cuối cùng cũng coi như qua đi, cái người Áo Kim kia, thực sự là hại người rất thảm!
Đế đô tinh hiện tạ, khách sạn phi thường quý hiếm, rất nhiều người tại nửa năm trước giải thi đấu đã đặt xong khách sạn, vào lúc này tới đây, muốn tìm ra một gian phòng trống là không có khả năng.
Dọc theo đường đi, xe huyền phù đi một chút lại ngừng, giao thông phi thường ách tắc, khiến tim Sa Nặc Nhân đều nhảy lên tới cổ họng.
Khi ở trên xe, Sa Nặc Nhân nhận được truyền tin của phụ mỗ.
"Nặc Nặc, con ở đâu? Đã đến đế đô tinh sao?" Hình ảnh của Solan xuất hiện bên trong xe huyền phù.
"Con đã đến, còn đang ở trên đường." Nhìn thấy mỗ phụ, Sa Nặc Nhân thật cao hứng.
"Con trực tiếp đến khách sạn đế đô tinh đi, gian phòng đã chuẩn bị xong, chúng ta cũng đã ở đây." Solan nói.
Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn Xích Linh một cái, mới nói: "... Được."
Sau khi tắt đi truyền tin, liền nghe Xích Linh nói: "Đi với tôi ở khách sạn hoàng gia."
Sa Nặc Nhân nói: "Như vậy không quá tốt, tôi là người Sa gia, thi đấu thế gia bắt đầu, tôi không ở cùng người Sa gia, trái lại cùng xuất hiện với anh, người khác sẽ nói như thế nào?"
Xích Linh vừa muốn mở miệng nói, Sa Nặc Nhân liền nói: "Anh nói muốn đúng thời điểm mới công bố quan hệ, bây giờ không phải thời điểm."
Xích Linh xác thực vừa muốn nói như vậy, nghe vậy liền nói: "Vậy em nghĩ lúc nào mới được?"
Sa Nặc Nhân vô lực nói: "Bây giờ nói không phải vấn đề này đi? Được rồi, đưa tôi tới khách sạn đế đô."
Trước khi thi đấu thế gia bắt đầu, nhân vật hết sức quan trọng đế quốc đều xuất hiện, Sa Nặc Nhân không muốn xằng bậy vào lúc này.
Trong trận thi đấu thế gia quyền quyết định đều ở trong tay đế quân, lần này tương đối đặc thù, đế quân mất tích, đến nay không về, bây giờ quyền quyết định đều rơi vào trong tay ba vị vương cùng tứ đại thượng tướng Đế Quốc, lần này cuối cùng quyền quyết định thi đấu thế gia cũng rơi vào trong tay những người này, đương nhiên, còn có chính phủ quan chức các ban nganhd tham gia bỏ phiếu.
Ngoại trừ nguyên bản bảy đại thế gia ở ngoài, các gia tộc dự thi khác, đều phải thông qua các cuộc tuyển chọn, người bỏ phiếu các cuộc tuyển chọn đều là bình dân, có thể nói, bọn họ có cơ hội tham gia trận chung kết, đều là được bình dân nâng lên. Đến được trận chung kết, còn phải xem số phiếu của ba vị vương, tứ đại thượng tướng cùng quan viên chính phủ, đương nhiên, còn có cơ cấu ý kiến đặc thù, giống như Hiệp hội chế tạo cơ giáp, Hiệp hội dược sĩ cũng như Hội bảo đảm quyền lợi cho Arthur.
Trước khi thế gia thi đấu, người có thân phận ở Đế Quốc, đều sẽ làm nổi bật hình ảnh, các vị vương tử, vương tử phi, vợ chưa cưới của vương tử đều sẽ tham dự, Xích Linh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Sa Nặc Nhân vào lúc này không nghĩ đứng ở bên cạnh Xích Linh, không quản xuất phát từ nguyên nhân gì, cậu đều cảm thấy không thích hợp.
Xích Linh cùng nhìn thấu tâm tư Sa Nặc Nhân, không muốn miễn cưỡng cậu, đành phải dặn dò hộ vệ đưa cậu tới khách sạn đế đô.
Khách sạn đế đô cùng khách sạn hoàng gia cách nhau không xa, việc trong lúc thi đấu, nếu như bọn họ muốn gặp mặt, vẫn là rất dễ dàng.
Tiểu kịch trường:
Ánh mắt nóng bỏng của Áo Kim ở trên người Sa Nặc Nhân quét tới quét lui [...] sau đó Sa Nặc Nhân rời đi.
Xích Linh: *ánh mắt âm trầm*......
Sa Nặc Nhân: Anh nghĩ gì vậy?
Xích Linh: Đang nghĩ cách diệt khẩu cái tên vừa nhìn em
Sa Nặc Nhân:......