Công Ngọc Diễm quả thực cũng nghĩ như vậy, thế gia thi đấu sắp bắt đầu, ngay cả trường học cũng cho học viên nghỉ, không ai muốn bỏ qua một hồi thế gia thi đấu long trọng như vậy.
"Nói cách khác, gốc thực tài trân quý này chỉ có thể sinh trưởng ở trong nước biển?" Công Ngọc Hàn hỏi.
"Không sai. Các ngươi hẳn là cũng thấy được, thứ ta dùng chính là bể cá, bên trong là nước biển cùng hòn non bộ." Sa Nặc Nhân nói.
Công Ngọc Bạch An trầm ngâm chốc lát, do dự nói: "Không biết trong tay các ngươi có còn loại thực tài này hay không?"
Sa Nặc Nhân cười hỏi, "Ý của ngài là?"
"Nga, ta là nói, loại thực tài trân quý này nếu đã đổi cho Công Ngọc gia, có phải hay không..." Công Ngọc Bạch An nhìn về phía Xích Linh, muốn một lời chắc chắn.
"Cái này ngài yên tâm, trước khi thế gia thi đấu kết thúc, người khác sẽ không biết loại thực tài này." Sa Nặc Nhân nói.
Xích Linh đổi với phản ứng của Sa Nặc Nhân rất hài lòng, cáo già xảo quyệt Công Ngọc Bạch An, muốn thử át chủ bài của Sa Nặc Nhân, đương nhiên không thể tiết lộ.
Công Ngọc Bạch An không có được câu trả lời, Công Ngọc Hạ Sơn vẫn luôn trầm mặc mở miệng giảm bớt lúng túng, "Hiện tại đều xác định, không biết có thể trao đổi hay không?"
"Đương nhiên có thể." Sa Nặc Nhân ước gì sớm chút có được thực tài để ròi khỏi nơi này, cùng bọn họ giao thiệp quả thức quá phí tế bào não.
Sa Nặc Nhân hào phóng ra tín hiệu cho thủ hạ của Xích Linh, có thể đem Thâm Hải U Lam đưa cho đối phương. Công Ngọc gia cũng đã chuẩn bị ký càng hai loại thực tài mang lên, song phương kiểm tra thực tài, sau khi xác nhận không có vấn đề, liền thu về.
Công Ngọc Hạ Sơn đột nhiên hỏi: "Thế chất có biết Thâm Hải U Lam nuôi dưỡng như thế nào hay không? Có cách nào để nuôi dưỡng không?"
Sa Nặc Nhân cười đáp: "Cái này ta cũng không rõ ràng, ta học bảo trì cơ giáp, đối với phương diện thực tài biết rất ít, ngài có thể tự mình nghiên cứu xem."
Cái vấn đề này bị cản lại, Công Ngọc Hạ Sơn cũng chỉ có thể gật đầu.
"Nếu mọi chuyện đều đã xong xuôi, chúng ta còn có việc, liền cáo từ trước." Sa Nặc Nhân nói.
Công Ngọc gia vừa nghe, đương nhiên phải rời đi, cũng nhiệt tình giữ bọn họ ở lại Đạt Nhĩ tinh cầu chơi thêm một chút.
Sa Nặc Nhân cũng chỉ là lễ phép đáp lại.
Chờ bọn họ đi rồi, vẻ mặt tươi cười nguyên bản của Công Ngọc Hạ Sơn, lập tức tức giận tái đi.
"Cái tiểu tử Sa gia này, không đơn giản a." Toàn bộ quá trình nói chuyện, Công Ngọc Hạ Sơn cơ hồ không có mở miệng, hắn đang quan sát Sa Nặc Nhân. Từ lời nói đến cử chỉ của cậu, trả lời câu hỏi vừa phải, không phải là lời nói như đánh Thái Cực, thì chính là mỉm cười, rất khó đối phó.
"Cái danh tiếng ăn chơi trác táng của cậu ta, không biết là truyền đi như thế nào?" Công Ngọc Hàn cũng nhìn ra vấn đề này.
Công Ngọc Bạch An hừ lạnh một tiếng, "Hai người một xướng một họa, phối hợp thật ra rất tốt. Hạ Sơn, ta luôn cảm thấy trao đổi lần này có chút không thư thái."
Công Ngọc Hạ Sơn cười cười, "Phụ thân cảm thấy cậu ta dùng một gốc thực tài chín sao, đổi lấy hai gốc thực tài ba sao, thẳng thắn như vậy, còn không có thêm diều kiện khác, rất khó lý giải có đúng không?"
"Không sai, nếu là người khác, buôn bán thiệt thòi như thế khẳng định không làm." Công Ngọc Bạch An nói.
"Phụ thân ngài quên mất, trước đó vài ngày không phải vẫn luôn có người tới thương hội, muốn mua hai cây thực tài này sao?" Công Ngọc Hạ Sơn nhắc nhở.
"Đó là người của Xích Linh vương tử?" Công Ngọc Bạch An hỏi.
Công Ngọc Hạ Sơn gật đầu, "Tuy nói hai gốc đó không sánh được với gốc thực tài này, nhưng nếu như là để nghiên cứu một loại dược tề nào đó, hai gốc thực tài đó chắc chắn là vị thuốc chính không thể thiếu, kia giá trị liền cao."
Mấy người hít vào một ngụm khí lạnh, mở to hai mắt, khó có thể tin.
"Phụ thân, ngài là nói bệnh của điện hạ được cứu rồi?!" Lần này đến Công Ngọc Diễm cũng nghe rõ, kích động hỏi.
"Chỉ là suy đoán." Công Ngọc Hạ Sơn nói, nếu như không phải công dụng này, hắn một cái ẩn nấp vương tử, làm sao lại vì chút chuyện nhỏ này mà tự mình đến đây?
"Quá tốt rồi! Bệnh của điện hạ nếu như được chữa trị, nhất định sẽ cường đại đến vô địch!" Công Ngọc Diễm kích động đến vung quyền.
Công Ngọc Bạch An thở dài nói: "Bệnh của hắn khỏi, chỉ sợ chỉ có ngươi mới cao hứng như vậy."
Công Ngọc Diễm bất mãn: "Làm sao lại chỉ có ta, rất nhiều người đều đang mong điện hạ khỏi bệnh đâu!"
Công Ngọc Bạch An hừ lạnh, "Không quản bệnh của hắn có chữa khỏi hay không, ngươi đều phải giữ khoảng cách với hắn! Có nghe hay không?!"
"Tại sao? Hắn là bằng hữu của ta?" Công Ngọc Diễm phản bác.
"Tên tiểu tử thối nhà người, làm việc không có một chút đầu óc, sau này Công Ngọc gia sớm muộn cũng sẽ lụi bại trong tay ngươi!" Công Ngọc Bạch An tức giận đến muốn bẻ gậy, Công Ngọc Diễm giống như một con khỉ, sớm đã biến mất không thấy thân ảnh.
Công Ngọc Bạch An tức giận đến suyễn khí, muốn đại tôn tử thận trọng quản cái đệ đệ này nhiều một chút, vừa thấy hắn đang trầm tư, liền hỏi, "Đang suy nghĩ gì?"
Công Ngọc Hàn hoàn hồn, "Ta đang nghĩ, Sa Nặc Nhân hỏi đẳng cấp cao nhất của máy móc giám định là có ý gì, luôn cảm thấy quái quái."
Công Ngọc Bạch An nói: "Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, tuy nói là thông minh, nhưng cũng chỉ có 16 tuổi, bất quá chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút thôi."
Công Ngọc Hàn thấy gia gia nói như vậy, cũng không suy nghĩ sâu hơn.
Hai người trở về phòng, Sa Nặc Nhân co quắp ở trên ghế sofa.
"Mệt chết đi được, nói chuyện cùng bọn họ, thật phí tế bào não." Sa Nặc Nhân oán giận.
Xích Linh đem ly nước trái cây đưa cho cậu, "Em trả lời rất tốt, cạm bẫy trong lời nói của bọn họ em đều đi vòng qua."
"Đều là cáo già xảo quyệt, còn tưởng ta dễ bắt nạt lắm." Sa Nặc Nhân căm phẫn sục sôi.
Xích Linh sờ sờ đầu của cậu, "Em hỏi đẳng cấp máy móc giám định làm cái gì?"
Sa Nặc Nhân ừng ực ừng ực uống hết ly nước trái cây, đem cái ly không đưa lại cho Xích Linh, nói: "Điểm cao nhất của máy móc giám định chính là chín sao, dữ liệu của Thâm Hải U Lam đến đó là chấm dứt, bọn họ liền cho cấp bậc của nó là chín sao, anh nói có buồn cười hay không, tại sao không ai nghĩ tới, máy móc kia không thể kiểm tra được toàn bộ dược tính của nó, mà là bị hạn chế ở đẳng cấp chín sao?"
Xích Linh âm thầm giật mình, quả nhiên là như vậy, lúc đó anh cũng đã hoài nghi, ý Sa Nặc Nhân không nói ra không phải cái này, kết quả thật chính là cái này!
Cũng không phải không có ai nghĩ đến vấn đề này, mà là không ai dám nghĩ, nhiều năm trước đây, từng có một gốc thực tài bảy sao xuất hiện, tin tức này truyền khắp tinh hệ, truyền lưu đến nay. Gốc thực tài chín sao này chắc chắn sẽ nhấc lên một hồi phong ba, Xích Linh đã có thể gặp. Nhưng mà, cũng không dừng lại như vậy.
"Vậy em cảm thấy được nên là đẳng cấp bao nhiêu?" Xích Linh hỏi.
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, "Tôi không biết bọn họ giám định giá trị căn cứ là bao nhiêu, bất quá tối thiểu cũng nên là mười mấy sao đi?"
"Tự tin như vậy?" Xích Linh nhíu mày.
"Đó là đương nhiên, đây chính là tôi... Đồ vật do bằng hữu tôi làm ra!" Sa Nặc Nhân kém một chút đắc ý vênh váo, may mắn đúng lúc phản ứng lại.
Từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, "Thực tài tới tay, tôi đi tìm Pidgey thương lượng chuyện cô đọng, cho tôi mượn gian phòng!"
Sa Nặc Nhân nói xong, đã tiến vào trong phòng ngủ, cửa cũng đóng lại.
Gọi Pidgey ra, nói cho nó biết thực tài đều đã chuẩn bị xong, cậu muốn bắt đầu cô đọng Bát Phúc Nham.
|Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?| Pidgey hỏi.
|Ân, chuẩn bị xong.| Sa Nặc Nhân gật đầu.
|Có thể duy trì bao lâu?| Bên trong có khoáng thạch, Pidgey không hy vọng cậu quyết định qua loa.
|Có thể kiên trì lâu nhất bảy tiếng đồng hồ.| Sa Nặc Nhân nói.
Pidgey trầm ngâm, |Ngươi có nghĩ tới hay không, vạn nhất một loại khoáng thạch cần thời gian dung luyện là một tiếng đồng hồ, như vậy liền cần chín tiếng đồng hồ, còn chưa tính thời gian ngươi phác họa đồ hình, ngươi thật sự muốn cô đọng bây giờ sao?|
Sa Nặc Nhân kiên trì, |Ta tin tưởng mình có thể làm được, ta muốn mau chóng cô đọng ra Bát Phúc Nham.|
Pidgey nhượng bộ, |Nếu như vậy, ngươi liền làm đi.|
Sa Nặc Nhân nói: |Được, từ giờ đến sáng mai, mưới mấy tiếng đồng hồ, hẳn là cũng đủ dùng. Pidgey, ta cần ngươi hỗ trợ.|
Pidgey gật đầu, |Ta biết.|
Sa Nặc Nhân vì Pidgey mở cửa, Pidgey bước cái chân ngắn đi ra ngoài, một thân hóa trang của nó vẫn là thời điểm lần đầu tiên thấy Sa Nặc Nhân khi mới xuyên qua. Nó không nhanh không chậm đi đến trước ghế sofa, Xích Linh đang ngồi ở trên ghế sofa xem tư liệu thủ hạ gửi tới, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy Pidgey đứng ở trước mắt.
Một người một thỏ nhìn nhau chốc lát, Pidgey mới mở miệng, "Ta muốn bắt đầu cô đọng Bát Phúc Nham, cần đến Sa Nặc Nhân hỗ trợ, trước khi hắn ra khỏi phòng, ai cũng không thể tiến vào."
Xích Linh lần đầu tiên nghe thấy âm thanh của Pidgey, lại là giọng nam thành thục, không nhịn được tỉ mỉ quan sát nó.
"Sa Nặc Nhân có thể hỗ trợ cái gì?" Nếu như là một một con thỏ bình thường liền tính, quái ở chỗ nói biết nói, hơn nữa còn là thanh âm thành thục của nam nhân.
"Cái này ngươi không cần biết đến, nếu như ngươi không muốn chữa bệnh, ta vô cùng mừng rỡ thanh nhàn." Pidgey trong giọng nói lộ ra địch ý, khiến Xích Linh nheo mắt lại.
Sa Nặc Nhân không biết đoạn đối thoại của bọn họ, làm sao lại một mùi thuốc súng, vội vàng đứng ra hòa giải.
"Không sao, không cần nhiều thời gian, nhiều lắm đến ngày mai sẽ kết thúc. Lúc trước ngưng luyện, đều là tôi đến giúp đỡ." Sa Nặc Nhân vội vàng nói.
Xích Linh nhìn về phía Sa Nặc Nhân, ôn thanh nói: "Em khổ cực rồi."
Pidgey nắm chặt chòm râu, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt không quen trừng Xích Linh.
"Vậy chúng ta đi làm việc trước." Sa Nặc Nhân trong lòng khẽ lau mồ hôi, vội vàng mang theo Pidgey trở về phòng.
Xích Linh nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể coi như thôi, ai bảo anh có việc cầu người đâu?
Pidgey vì Sa Nặc Nhân thủ vệ, Sa Nặc Nhân chuyên tâm cô đọng Nguyên Quả.
Đem đồ vật cần thiết chuẩn bị, từng cái từng cái lấy ra từ trong không gian giới chỉ. Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, Sa Nặc Nhân nhắm mắt lại, phóng thích ý thức lực, ý thức lực đi qua nơi nào, tất cả sự vật đều hiện ra rõ nét. Khuếch tán ý thức lực, mềm nhẹ quấn quanh nắm giữ vật liệu, sau khi để ý thức lực thẩm thấu tiến vào một một vật liệu, lấy ra một tia ý thức lực khác, để tài liệu trôi nổi ở bên trong không gian, bắt đầu chuyên tâm phác họa Bát Phúc Nham bên ngoài.
Bởi vì trước đó đã luyện tập rất nhiều lần, đồ hình phác họa rất thuận lợi, chỉ dùng hai tiếng đồng hồ liền hoàn thành. Sau khi họa ra một nét cuối cùng, đồ hình Nguyên Quả bắt đầu phát ra bạch quang lấp lánh, vật liệu Nguyên Quả trôi nổi trong không gian, bắt đầu từ khi có ánh sáng liền chầm chậm ròi khỏi vị trí, thuận theo từng tia ý thức lực xung quanh, cuối cùng hội tụ đến bên trong đồ hình Nguyên Quả. Thời điểm Pidgey nói ý thức lực của cậu trở nên mạnh mẽ, cậu còn không có cảm giác, cho tới bây giờ, ban đầu ý thức lực giống như một tấm vải mỏng, bây giờ đã dày đặc thành sương mù, ý thức lực dày hơn, khiến nguyên tố trọng yếu bên trong vật liệu, năng lượng dinh dưỡng cùng dược tính của vật liệu, tốc độ hội tụ càng nhanh hơn.
Lần đầu tiên ngưng tụ Nguyên Quả có chứa khoáng thạch, Sa Nặc Nhân có chút chú ý phương diện quặng mỏ, phát hiện nguyên tố trọng yếu bên trong quặng mỏ tốc độ tụ tập ít nhất chậm hơn gấp đôi so với thực tài. Sa Nặc Nhân âm thầm lau mồ hôi, hi vọng mình có thể chống đỡ đến khi ngưng luyện xong, nếu không tất cả vật liệu thật vất vả có được đều sẽ hỏng.
ed: có lỗi chính tả thì m.n hãy chỉ cho mình nhé