Tứ đại thượng tướng cùng bảy đại thế gia trên cơ bản đều ở Thiên Xu tinh vực, Thiên Xu tinh vực là tinh vực trung ương của Đế Quốc, cũng là tinh vực to lớn nhất trong nhiều tinh vực của Đế Quốc, vì không liên quan đến đảng tranh quyền đấu, bọn họ cơ hồ đều ở tại tinh vực này, chỉ có điều phân tán tại các tinh cầu mà thôi.
Xích Linh sắp sửa mang Sa Nặc Nhân đi tới Đạt Nhĩ tinh cầu, Công Ngọc gia chính là ở trên tinh cầu này.
Xích Linh có phi thuyền tư nhân của chính mình, không phải rất lớn, nhưng hỏa lực được trang bị bên trong lại không thể khinh thường. Sa Nặc Nhân cũng đã thấy qua, chính là chiếc phi thuyền này, bọn họ dùng để thoát khỏi Aslamo tinh cầu. Nói đến cái này, Sa Nặc Nhân không thể không nhớ tới, cậu suýt nữa bị Xích Linh bóp chết tại bên trong này.
Trên phi thuyền tự nhiên không phải chỉ có hai người bọn họ, hộ vệ của Xích Linh cùng nhân viên công tác, trước đều đang ngốc trên phi thuyền, cho nên sau khi cất cánh, tất cả sự vụ trên phi thuyền, đều không cần bọn họ bận tâm. Xích Linh còn phải xử lý một ít sự vụ, Sa Nặc Nhân hoàn toàn chính là cái người không phận sự, không có việc gì làm, cậu chỉ có thể ở bên trong phòng của mình rèn luyện ý thức lực.
Hiện tại ý thức lực của cậu so với thời điểm trước khi mở ra ≪Nguyên Quả Đồ Lục≫ đã mạnh hơn rất nhiều, muốn mở ra mảnh xương thứ hai, cần phải tích lũy ý thức lực, so với viên thứ nhất cao hơn gấp ba lần, cho nên cho dù mỗi ngày cậu đều không ngừng truyền toàn bộ ý thức lực vào bên trong mảnh xương, cũng đã kiên trì hơn một tháng, nhưng màu sắc của mảnh xương cũng không có chút chuyển biến nào. Sa Nặc Nhân tính toán một chút, phỏng chừng còn có ít nhất mười mấy ngày, mới có thể đem mảnh xương này lấp kín.
Sa Nặc Nhân có chút nóng nảy, sau khi mở ra mảnh xương thứ hai này, cậu còn phải tốn rất nhiều thời gian để học tập làm sao chế tác dược tề, thời gian khôi phục của Xích Linh lại phải lùi lại.
Ở trên phi thuyền ngây người mười mấy ngày, mỗi ngày Sa Nặc Nhân đều truyền thêm ý thức lực cho nhóm Nguyên Quả, được Pidgey đồng ý, Sa Nặc Nhân có thể trực tiếp đem ý thức lực của mình vào không gian của nó để tiến hành, đã như thế, "nhà" của Pidgey cũng bại lộ trong ý thức của Sa Nặc Nhân.
Thới điểm vừa mới nhìn thấy, Sa Nặc Nhân xác thực cảm thấy kinh hãi, nói là nhà một chút cũng không sai, hơn nữa còn là biệt thự!
Trong không gian ánh mặt trời sung túc, non xanh nước biếc, cỏ dại phồn hoa, ở bên trong phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần như vậy, thình lình xuất hiện một cái biệt thự hoàn toàn làm bằng gỗ, Pidgey bình thương đều ở tại nơi đó. Nhóm Nguyên Quả bảo bối của Sa Nặc Nhân, thì bị Pidgey đặt ở trên bãi cỏ trước biệt thự, sinh trưởng vô cùng tươi tốt.
Sa Nặc Nhân đối với vùng trời nhỏ này phi phương tò mò, thấy Pidgey không muốn nhiều lời, cậu cũng chỉ đành không hỏi.
Sa Nặc Nhân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cái không gian như vậy, cậu cho là trong không gian đều đen ngòm, thời gian bất động, hoàn toàn chân không, trên thực tế quả thật cũng như vậy, không gian này của Pidgey, quả thực làm người ta kinh hãi.
Sa Nặc Nhân chưa từng thấy phong cảnh trong không gian của Pidgey đẹp như vậy, trước lạ sau quen, sau khi dùng ý thức lực tiến vào mấy lần, Sa Nặc Nhân cũng nổi lên tâm tư. Địa phương đẹp như vậy, rất thích hợp cho nhân loại cư trú, nếu có thể đi vào xem xem là tốt rồi. Bất quá xem tư thế của Pidgey, nhất định sẽ không để cho cậu vào đó, mỗi lần ý thức lực của cậu tiến vào, Pidgey đều phải đứng bên cạnh trông coi, chỉ lo cậu sẽ nhìn loạn.
Phi thuyền đang tiến về phía trước, đột nhiên dừng lại, Sa Nặc Nhân vẫn nằm ở trên giường mơ màng tiến vào không gian, bị cái ly rơi xuống nện ở trên người, sợ đến từ trên giường nhảy dựng lên.
Thân thuyền có chút nghiêng, Sa Nặc Nhân vội vàng đỡ lấy bàn cố định lại, chờ sau khi ổn định, cậu mới mở cửa đi ra ngoài, tới phía trước buồng lái tìm Xích Linh.
Trong phòng điều khiển, Xích Linh ngồi trên ghế chính, nhìn vào hình ảnh không gian phía trước, trong vũ trụ hắc ám, phía trước có mấy đài cơ giáp đang chiến đấu, cách đó không xa còn có hai chiếc phi thuyền đã tổn hại, xung quanh có vô số mảnh vỡ phi thuyền và cơ giáp trôi lơ lửng, có một chiếc phi thuyền, mũi tàu bị nổ đến tan tành không còn nhìn ra hình dáng, có thể tưởng tượng ra được đã chiến đấu khốc liệt đến thế nào.
Sa Nặc Nhân đi vào, yên lặng nhìn hình ảnh không gian chiến đấu trước mắt.
Buồng lái là an toàn trọng địa, người ngoài không được phép đi vào, bất quá lại không có ai dám cản Sa Nặc Nhân. Xích Linh sẽ không giới thiệu Sa Nặc Nhân cho cấp dưới của anh, nhưng là bọn họ mắt cũng không có mù, đem thái độ của Xích Linh đối với thiếu niên này đều thấy ở trong mắt, tự nhiên cũng tôn kính rất nhiều.
Xích Linh hạ lệnh, "Phát truyền tin cho đối phương."
"Vâng." Thao tác viên lập tức nhận lệnh.
Một đài cơ giáp màu sắc sặc sỡ phía trước bỏ qua dây dưa với kẻ địch, lùi ra khỏi phạm vi chiến trường, không lâu sau, hình ảnh ba chiều của đối phương xuất hiện trên màn ảnh.
Là một nam nhân anh tuấn, thời điểm vừa nhìn thấy người bên này, vừa kinh sợ vừa vui, thở hồng hộc gọi, "Điện hạ, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Nhanh đến hỗ trợ! Lão tử muốn tiêu diệt đám tôn tử này!"
Hung tợn nói xong, trực tiếp ngắt quang não, liền bay trở lại, gia nhập chiến đấu.
Sa Nặc Nhân có chút mờ mịt, người này là ai a? Cùng Xích Linh có quen biết sao?
Xích Linh phái mấy người đi qua, thế cuộc lập tức xoay chuyển, nghiền ép kẻ địch!
Một bên sắp thua, liền lái cơ giáp màu xám chạy trốn, đài cơ giáp màu sắc rực rỡ đuổi theo không buông, từng nhát từng nhát đánh cho bọn họ tan nát ở trong không gian.
Sa Nặc Nhân kinh ngạc nhìn cuộc chiến đấu này, cậu không nhìn ra được kỹ xảo chiến đấu, nhưng lại nhìn ra mấy cơ giáp này có vấn đề.
"Cái cơ giáp màu sắc rực rỡ kia là cơ giáp cấp mấy?" Sa Nặc Nhân hỏi.
"Cấp sáu." Xích Linh nói.
"Cái khác thì sao?" Sa Nặc Nhân tiếp tục hỏi.
"Có ba cái cấp năm, hai cái cấp bốn, một đài cấp sáu." Xích Linh tiếp tục nói.
Sa Nặc Nhân lộ vẻ mặt trầm tư, không tiếp tục hỏi nữa.
Không bao lâu, liền thấy hình ảnh nam nhấn hấp tấp lên phi thuyền, trong tay ôm một chậu hoa, trong chậu là một gốc thực vật được cắt thành hai nửa.
"Điện hạ! Ngươi làm sao không tới sớm một chút? Thực tài trân quý của chúng ta, đều bị những tên khốn kiếp kia làm hỏng!" Nam nhân tức giận đến ồn ào.
Xích Linh rất bình tĩnh, tựa hồ hiểu rất rõ tính tình của hắn, "Đám đó là ai?"
"Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là người Bố Duy Nông gia phái tới, nếu không còn có ai có thể ở cái chỗ như vậy tập kích chúng ta!" Nam nhân tức giận đến đảo quanh.
"Thực tài đâu?" Xích Linh hỏi.
"Một cây khác bị một pháo đánh thành tro rồi!" Nam nhân đột nhiên phát điên nói: "Ta chết chắc rồi! Gia gia cố ý phái ta tới đón tiếp, chỉ sợ xảy ra sự cố, lần này tốt rồi, cất giấu mười mấy năm, chính là vì trận thi đấu thực tài thế gia này, vốn là định bí mật vận chuyển về nhà chính, ai biết lại bị lộ tin tức, liền đưa tới một đám tử sĩ!"
"Hiện tại Bố Duy Nông gia có bao nhiêu cây thực tài quý hiếm?" Xích Linh hỏi.
"Nghe nói đã có bốn cây, ai biết bọn họ còn có hậu chiêu hay không!" Nam nhân sắc mặt tái xanh, tay vẫn đang còn chảy máu.
"Các ngươi thì sao?" Xích Linh tiếp tục hỏi.
Nam nhân thở dài, "Hiện tại chỉ có ba cây, vốn là tính cả hai cây này, coi như chúng ta không có thực tài đẳng cấp cao như "Khánh Bồ" nhà hắn, ít nhất về số lượng cũng có thể cùng bọn họ liều mạng, hiện tại toàn bộ bị hủy."
"Khánh Bồ? Chính là thực tài quý hiếm kia đã bị mệnh danh sao?" Sa Nặc Nhân đột nhiên hỏi.
(ed: mk k hiểu câu này lắm nên chém nhé!)
Nam nhân lúc này mới chú ý tới thiếu niên tuấn tú đang đứng bên người Xích Linh, chần chờ nói: "Vị này chính là...?"
Sa Nặc Nhân cười nói: "Sa Nặc Nhân."
Nam nhân kinh ngạc, biểu tình quái dị liếc mắt nhìn Xích Linh một cái, "Công Ngọc Diễm."
Công Ngọc Diễm nhìn Xích Linh, lại nhìn Sa Nặc Nhân, muốn nói lại thôi.
"Có chuyện liền nói." Xích Linh nói.
Công Ngọc Diễm sờ mũi một cái, nghĩ thầm, ngươi khiến ta trước mặt nhân gia nói kiểu gì đây?
Đại danh Sa Nặc Nhân như sấm đánh bên tai Công Ngọc Diễm, danh tiếng thực sự không hề tốt đẹp gì, làm sao điện hạ lại cùng cậu ta dính vào với nhau? Khối băng lớn Xích Linh, cũng có thể bị mê hoặc? Không phải đi? Khả năng duy nhất, chính là cái thiếu nên này quấn lấy Xích Linh. Công Ngọc Diễm đã ở trong bóng tối dán cái nhãn này cho Sa Nặc Nhân.
"Metz đi tìm ngươi sao? Các ngươi tính khi nào đính hôn?" Công Ngọc Diễm nghĩ muốn kích thích cái hoa danh ở bên ngoài của Sa Nặc Nhân, để xem cậu còn mặt dày quấn lấy Xích Linh hay không.
Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn Xích Linh một cái, không lên tiếng.
Xích Linh mặt lạnh, "Vốn là nghĩ cứu, xem ra bây giờ không cần nữa."
Công Ngọc Diễm vừa nghe, kích động nói: "Đừng a! Ngài nhanh cứu giúp ta, nếu không ta chết chắc rồi, Công Ngọc gia không thể bởi vì ta mà bị diệt a!"
Xích Linh mặt lạnh nhìn hắn.
Công Ngọc Diễm: "..."
"Không phải..." Công Ngọc Diễm cuống lên, lôi kéo Xích Linh đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Không phải cậu ta quấn lấy ngươi sao? Cậu ta là một cái thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng, ngươi ở gần cậu ta chắc chắn sẽ tự hủy thanh danh của chính mình, ta đây là đang giúp ngươi."
Những câu nói này Sa Nặc Nhân nghe được rõ rõ ràng ràng, bây giờ cậu tai thính mắt tinh, ý thức lực cũng đã được nâng lên rất nhiều. Xích Linh vẫn không có phản ứng, cậu liền nói: "Ta thay anh ta cảm ơn ngươi. Ngươi nhanh chóng khuyên anh ta một chút, tuyệt đối đừng cùng một cái thiếu gia nhà giàu ăn chơi trác táng như ta ở cùng một chỗ."
Sa Nặc Nhân nói xong, lườm hai người một cái, rất có khí thế rời đi.
Công Ngọc Diễm khiếp sợ, sửng sốt nửa ngày, mới nói: "Cái lỗ tai của cậu ta là gì vậy? Nói như vậy cũng có thể nghe thấy?"
Xích Linh đồng tình nói cho hắn biết, "Người có thể cứu ngươi thật ra là em ấy."
Công Ngọc Diễm: "..."
Một hồi lâu sau, bi phẫn la lên, "Vậy sao ngươi không nói sớm cho ta!"
Xích Linh cho hắn một cái biểu tình muốn mà không giúp được gì.
Công Ngọc Diễm cuống lên, "Nhất định là ngươi quấn lấy cậu ta đúng hay không? Nhất định là như vậy, ta nói ngươi khi nào thì trở nên nham hiểm như vậy? Cùng ai học? Nhanh đi giúp ta nói tốt, xin nhờ, kính nhờ!"
Xích Linh quả thực khinh bỉ hắn, "Ngươi sẽ không sợ người có thể cứu ngươi là ta?"
Công Ngọc Diễm sắp bị anh chỉnh điên rồi, tao bạo nói: "Đến cùng làm sao cứu ta, ngươi ngược lại nói một chút coi a!"
"Trong tay em ấy có một loại thực vật, đẳng cấp xa cao hơn Khánh Bồ rất nhiều." Xích Linh nói.
Công Ngọc Diễm một mặt ngẩn ngơ, sau khi hoàn hồn, rất không cốt khí chạy đi xin lỗi.
Sa Nặc Nhân mở cửa thấy là hắn, cũng không cho hắn tiến vào, đem hắn chặn ở cửa, "Tốt nhất đừng nói chuyện cùng người như ta, cẩn thận hỏng danh tiếng."
Công Ngọc Diễm xin khoan dung, vẫn luôn cúi đầu nhận lỗi, dáng dấp thành thực quả thật làm người ta cảm động đến phát khóc!
"Được, ngươi nói nhiều hơn nữa, Thâm Hải U Lam của ta cũng sẽ không cho không ngươi." Sa Nặc Nhân nói.
Công Ngọc Diễm thấy cậu nói như vậy, vui vẻ nói: "Tiền... Phỏng chừng ngươi cũng không hiếm lạ, Sa gia của ngươi căn bản không thiếu tiền. Kia ngươi muốn cái gì?"
"Muốn ngươi lấy hai thực tài trân quý trao đổi." Sa Nặc Nhân vừa nói, Công Ngọc Diễm liền khó xử, "Yên tâm, ta sẽ không cần thực tài các ngươi chuẩn bị thi đấu thực tài, ta chỉ muốn Câu Xà Tử cùng Trạch Loan, các ngươi nếu không muốn bán, ta cũng chỉ có thể lấy thứ tốt trao đổi."
Công Ngọc Diễm biểu tình tốt lên, "Cái này có thể, tuy rằng Câu Xà Tử cùng Trạch Loan rất khó nuôi dưỡng, nhưng trong nhà vẫn có vài cây. Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ an bài, nhất định có thể hoàn thành. Cái kia... Ta có thể trước liếc mắt nhìn sao?"