Brian lấy từ trong không gian lấy ra một cái hộp, để lên bàn.
"Ta nghe nói Xích Linh điện hạ đang tìm một loại khoáng thạch, vừa vặn loại khoáng thạch này Fick gia tộc là nhiều nhất, trong quá trình thăm dò cố ý để ý, thật may là ta đã tìm được rồi, sau đó, liền cố ý đưa tới." Brian nói, liền mở hộp ra.
Ánh mắt Xích Linh dọa người, trong hộp khoáng thạch, chính là một loại khoáng thạch anh đang tìm kiếm tên là Hôi Nham, không nghĩ tới tin tức anh tìm kiếm khoáng thạch cư nhiên lộ ra rồi!
Brian lấy lòng nói: "Ta không biết điện hạ tìm loại khoáng thạch này làm gì, theo chuyên gia đo lường, loại khoáng thạch này cũng không có thuộc tính đặc biệt gì, cũng không biết điện hạ tìm nó có tác dụng gì lớn, sợ trì hoãn, ta liền tự mình đưa tới."
Diễm Vương phi thái độ vẫn luôn rất bình thản, "Vậy thì đa tạ tâm ý của ngươi."
Quản gia tiến lên, đón lấy chiếc hộp.
Thái độ Diễm Vương phi, khiến Brian khìn nhìn ra được là ý gì, tự mình cười nói: "Kỳ thực lần này ta đến, còn có chút chuyện khác, không biết điện hạ hiện tại ở nơi nào?"
Nói đến hài tử, Diễm Vương phi lộ ra một chút ý cười, "Xích Linh từ trước đến giờ tự do quen rồi, lúc này không ở Huyền Minh tinh vực."
Brian liếc nhìn nhi tử bên người, Metz hiểu ý, lấy ra một cái hộp nhỏ để trên bàn, bên trong bày ra ba bình dược tề màu lam nhạt, từ màu sắc đến xem, đều là thượng phẩm.
"Đây là Metz nghiên cứu ra, có thể kiềm chế đau đớn rất tốt. Metz đứa nhỏ này, từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ điện hạ, sau khi thức tỉnh năng lực, vẫn luôn cố chấp học tập dược tề, lập chí nhất định phải trị khỏi bệnh của điện hạ. Lại nói, qua mấy tháng nữa mới tròn 18 tuổi, đã có thể chế được dược tề thượng phẩm. Lúc ở nhà nó vẫn luôn năn nỉ ta dẫn nó đến, muốn gặp điện hạ một lần, nếu như có thể kiểm tra một chút tình trạng của điện hạ, trở lại cũng có phương hướng nỗ lực. Ta vốn không đồng ý nó lặn lội đường xa tới, hiệu dụng của mang thai thể cũng chưa có hết, chính là thời điểm điều dưỡng thân thể, ta không đành lòng nhìn nó mỗi ngày lo lắng vì điện hạ, lúc này mới dẫn nó qua đây." Mấy câu nói của Brian, nói tới rất có kỹ xảo, tin tức nên tiết lộ đều lộ ra vừa đúng.
Trọng điểm của đoạn thoại này bất quá là Metz một lòng ái mộ Xích Linh điện hạ, sao có thể giống như bình thường, tiếp tục qua mấy tháng nữa liền tròn 18 tuổi, đã đến tuổi kết hôn, hơn nữa lại đã tiêm vào mang thai thể, sau khi kết hôn là có thể có hài tử.
Diễm Vương phi thông minh như vậy, có thể nào không hiểu dụng tâm của ông ta, chậm rãi thưởng trà, cũng không có gấp gáp mở miệng.
Tiêm vào mang thai thể là chuyện đại sự cả đời, Diễm Vương phi cũng đã từng tiêm vào, rất rõ ràng bởi vì dược vật, ở trong cơ thể nam nhân miễn cưỡng mở ra bộ phận thai nghén có bao nhiêu thống khổ. Kiên cường như ông, dùng thân thể Resse cao cấp tiêm vào mang thai thể, trong suốt một tháng, đau bụng khó nhịn, các loại bệnh biến chứng lần lượt mà đến, khiến thân thể nguyên bản vốn mạnh mẽ của ông đánh đổ, vì các loại bệnh biến chứng mà mấy lần đã đặt chân lên quỷ môn quan, nhưng đều kiên cường sống lại, cả người gầy không ra hình thù gì. Cũng may Diễm Vương săn sóc, ngày đêm làm bạn, mới giúp ông vượt qua giai đoạn đó.
Năm đó pháp lai cơ tỳ tổng hợp giá trị đánh giá của Diễm Vương Phi vượt qua 30, trực tiếp lên 90, Resse cường đại như vậy, lại tiêm vào mang thai thể, không thể nghi ngờ chính là cửu tử nhất sinh. Diễm Vương nói cái gì cũng không đồng ý, mà Vương phi kiên quyết giữ ý kiến của mình, hoặc là để ông tiêm vào, hoặc là chia tay, ông không có cách nào nhìn Diễm Vương lựa chọn ông, lại muốn từ bỏ dòng dõi, cho nên ông nhất định phải tiêm vào mang thai thể. Thời điểm Diễm Vương vẫn còn do dự bất định, Vương phi lén lút tìm người tiêm vào cho chính mình, chờ thời điểm Diễm Vương phát hiện ra, đã chậm, cũng chỉ có thể chăm sóc ông thật tốt, cầu xin vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Metz còn nhỏ tuổi liền quyết tâm tiêm vào mang thai thể, tuy rằng hắn là Arthur, sau khi tiêm vào không có chịu nhiều khổ như Vương phi, nhưng đau bụng vẫn là không tránh khỏi, thân thể cũng sẽ yếu đi.
Quyết định của Metz, làm Vương phi nghĩ đến mình trước kia, phỏng chừng cái này cũng là vì mục đích của Brian, đồng cảm với những người như mình, nhất định có thể khiến cho người xót xa.
Diễm Vương phi đến cùng cũng không phải người có tâm địa sắt đá, "Mang thai thể đối với thân thể thương tổn rất lớn, nhất định phải hảo hảo điều dưỡng, chờ dưỡng tốt lại tới tìm Xích Linh đi."
Mấy câu nói như vậy, không thể nghi ngờ là đồng ý Metz theo đuổi Xích Linh, Diễm Vương phi cũng đem hành tung của Xích Linh báo cho hắn.
Hình ảnh tới đây cũng ngừng, trong nhà gửi tới đoạn video này, mục đích là để Xích Linh tự mình châm trước, trong nhà không can thiệp vào sự lựa chọn của anh.
Nếu quả thật có thể coi trọng Metz, tự nhiên là tốt nhất, nếu như không được, kia cũng không ai miễn cưỡng anh.
Cuộc thi cuối kỳ kỳ này của Sa Nặc Nhân sắp đến, học nghiệp cũng bận rộn. Trong trường học còn có thể nghe thấy một ít tin đồn liên quan đến việc Xích Linh Vương tử cùng Metz sắp sửa kết hôn, lớp R cũng bàn luận mấy ngày, mỗi lần mọi người tụ tập cùng một chỗ thảo luận khí thế ngất trời, lại phát hiện Sa Nặc Nhân lẻ loi một người đang học tập, bọn họ cũng cảm thấy vô vị, dĩ nhiên không bàn tán nữa.
Đồ Tân lão sư vẫn là mang tấm mặt nạ kia, tiếp tục lên lớp.
Xích Linh không có đến trường học nữa, đơn độc sắp xếp hai tên hộ vệ trong bóng tối bảo vệ hắn, Đồ Tân chẳng quan tâm, cũng cứ như vậy nhận lấy.
Giữa lúc tất cả mọi người đều ôn tập, chuẩn bị nghênh đón thời điểm kiểm tra, người đã bị Sa Nặc Nhân quên đi, lại lần nữa tìm tới cửa, bất quá lần này, cậu ta không đến một mình, còn mang theo mấy người thân cao thể tráng cùng đến.
Sa Nặc Nhân nhìn mấy người bên ngoài phòng học, bên ngoài đã vây quanh một vòng người xem náo nhiệt, trong đám người, có một người dáng vẻ hưng phấn.
"Nặc Nhân! Nặc Nhân! Nhìn thấy ta sao?" Người kia đứng ở trong đám người nhảy tưng tưng, hấp dẫn người chú ý.
Sa Nặc Nhân chỉ cảm thấy cậu ta nhìn rất quen mắt, nhất thời không nhớ ra tên.
"Là ta, là ta a, Tả Nhan!" Tả Nhan hưng phấn gọi.
Sa Nặc Nhân nghĩ tới, cái hàng này vì thu phục một Ty Ngự Miêu, suýt nữa làm cho bọn họ mất mạng dưới gót chân sắt của ma thú cao cấp.
Có chút đau đầu, đỡ trán nói: "Sao cậu lại tới đây?"
Tả Nhan nhếch miệng cười, "Ta đến xem trò vui!"
Sa Nặc Nhân phẫn nộ, "Ngươi còn có thể rảnh rỗi hơn được không?"
"Ha ha, ngươi làm sao chọc tới Khuất Nghê? Cái này cũng chỉ có ngươi chịu được." Tả Nhan trên sự đau khổ của người khác cười to.
Sa Nặc Nhân lườm cậu ta một cái.
Khuất Nghê cũng cho hắn một cái khinh thường, sau đó trợn lên giận dữ nhìn về phía Sa Nặc Nhân, "Ngươi đi ra!"
Học sinh lớp R vừa nghe là phiền phức tới tìm Sa Nặc Nhân, rầm một cái đều đứng lên, mười mấy người đồng thời đứng ở cửa phòng học.
Avery hô một tiếng, "Ngươi tìm Sa Nặc Nhân có chuyện gì?"
Khuất Nghê vốn định thuê người đến đe dọa Sa Nặc Nhân một chút, coi như trở mặt, cũng nhất định phải đem đài cơ giáp kia lấy về, đây chính là đồ tốt mấy chục triệu, không thể cứ như vậy biến mất. Hắn không thể ngờ tới kết quả lại là như vậy, vì một tiếng hô, cư nhiên cả lớp cùng đi ra.
Mấy người đi cùng Khuất Nghê trợ uy, cũng bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau.
Trong đám người bùng nổ một trận tiếng cười.
Lam nói: "Đây là tới đập bãi sao?"
Lâm Hàm một bên nhét đồ ăn vặt vào miệng, vừa nói: "Không đúng, hẳn là đến muốn cơ giáp."
Lời này vừa nói, người vây xem lập tức bắt đầu nghị luận.
Khuất Nghê sắc mặt đỏ lên, cả giận nói: "Sa Nặc Nhân, coi như chúng ta không thể trở thành người yêu, ngươi cũng không thể bởi vì đố kị, khiến ta không còn mặt mũi như vậy!"
"Ồ? Sa Nặc Nhân ngươi mẹ nó đang theo đuổi hắn?" Tả Nhan kinh ngạc thốt lên.
Sa Nặc Nhân quả thực muốn trợn trắng mắt, đè lại hỏa khí nói: "Ngươi đến cùng muốn như thế nào?"
Khuất Nghê thấy cậu yếu thế, sức lực cũng nhiều thêm mấy phần, "Đem cơ giáp trả lại cho ta!"
"Uây! Ngươi người này không cần mặt mũi nữa sao? Cơ giáp là của Sa Nặc Nhân lớp chúng ta, yêu liền đưa ngươi, không yêu sẽ thu hồi, thì thế nào? Muốn cướp đoạt a?" Lâm Hàm đem nút không gian lấy ra, móc ở trên tay cho hắn xem, "Nhìn, Nặc Nhân đã tặng cho ta, ngươi tuyệt vọng đi."
Sa Nặc Nhân thật muốn đánh bay cái gia hỏa e sợ thiên hạ bất loạn này.
Quả nhiên, Khuất Nghê nhìn một đài cơ giáp chính mình coi như trân bảo ở trong tay người khác, lập tức nổ, "Sa Nặc Nhân! Ngươi dám đối với ta như vậy! Đáng đời ngươi một cái coi tiền như rác!"
Sa Nặc Nhân nghe ra trong lời cậu ta nói còn có chuyện khác, "Ngươi nói cái gì?"
Khuất Nghê phẫn hận nói: "Ta nói, coi như ngươi chết oan, cũng không có ai sẽ thương hại ngươi! Ngu xuẩn!"
Sa Nặc Nhân sầm mặt lại, bước nhanh đi qua, một cái liền bắt được tay áo Khuất Nghê, trầm giọng nói: "Ngươi biết cái gì? Nói cho ta!"
Khuất Nghê cho là Sa Nặc Nhân muốn đánh mình, kinh hoảng hô to: "Đánh hắn! Nhanh đánh hắn! Các ngươi đều là người chết a!"
Mấy người theo tới thấy Sa Nặc Nhân một người đi qua, liền muốn thừa dịp động thủ lung tung, đồng học lớp R vừa thấy, cũng xông về phía trước, tình huống nhất thời hỗn loạn.
Đồ Tân lên lớp lại đây, liếc mắt nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn như vậy, hét lớn một tiếng, "Nháo cái gì?!"
Hiện trường nhất thời yên tĩnh lại, chuẩn bị đánh giá học viên lớp R, nhanh chóng buông tay, phi thường hữu hảo vì bạn học chỉnh sửa lại quần áo, vỗ vỗ vai, bắt chuyện một tiếng, anh em sau đó rảnh rỗi lại đây chơi, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường, tiến vào trong lớp học không ra.
Động tác của Sa Nặc Nhân không hề chậm so với những người khác, từ lâu đã là một học sinh tốt ngồi tựa ở trong phòng học.
Đồ Tân đi tới, nhìn một vòng học sinh vây ở ngoài cửa, trách mắng: "Các ngươi là học sinh lớp nào? Nháo cái gì?! Cút về lên lớp!"
Khuất Nghê không cam lòng xoay người rời đi.
Tả Nhan vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào Đồ Tân, xem ở một góc độ, lại đổi góc độ khác xem tiếp.
Hắn quái dị như vậy, đương nhiên bị Đồ Tân phát hiện, ánh mắt như đao, "Nói ngươi đấy! Còn không mau cút đi!"
Tả Nhan nửa ngày mới phản ứng, mới phát hiện là đang nói chính mình, "Ồ nha, ta đây liền lăn." Đi không tới hai bước, liền xoay người nói: "Lão sư, ngươi chỉnh dung sao?"
Đồ Tân mày liễu dựng thẳng, đang muốn phát hỏa, Tả Nhan ý thức được chính mình đã gây họa, lòng bàn chân chạy như được bôi dầu.
Bữa này hỏa không nơi phát làm sao bây giờ? Nhất định phải tìm người phát hỏa a!
"Sa Nặc Nhân, đi ra!" Đồ Tân lạnh lùng nói.
Sa Nặc Nhân bi phẫn, nhiều người như vậy ngươi có thể nhìn thấy được là ta? Cả ngày đều cố ý nhìn chằm chằm ta đi?
Sa Nặc Nhân bi thảm bị phạt đứng giữa trưa, quả thực không thể nhẫn nhịn!
Khoảng thời gian này, Nguyên Quả của Sa Nặc Nhân lớn hơn không ít. Ngưng Thần Hương đã mọc ra cao đến một thước(1), lá cây màu tím, phi thương đẹp đẽ. Thâm Hải U Lam bề ngoài rất đẹp, xanh um tươi tốt, rất tươi tốt. Ngay cả thực tài một lần tử khỏa(2) được Sa Nặc Nhân dời ra ngoài dáng dấp cũng vô cùng tốt, từ một mầm nhỏ đã trưởng thành một bụi, từng cây từng cây đều cao bằng bàn tay người lớn. Mỗi cây một loại màu sắc, như vậy xem ra, cũng phi thường đẹp đẽ. Chuẩn bị Thâm Hải U Lam ba lần tử khỏa(3) cấp Công Ngọc gia cũng đã làm xong, mấy mầm non đều đã cao bằng ngón cái.
1: 1 thước = 0,33 m
2: chiết ghép lần 1
3: chiết ghép lần 3
(ed: mk kb lần ở chương trước có giải thích rõ ràng không nên chương này mk giai thích lại nhé! Ai không muốn đọc có thể bỏ qua:
Cây gốc -> chiết lần 1 = một lần tử khỏa
Cây chiết lần 1 -> chiết lần 2 = hai lần tử khỏa
Cây chiết lần 2 -> chiết lần 3 = ba lần tử khỏa)
Sa Nặc Nhân thưởng thức kiệt tác của mình, rất có cảm giác thành công.
Cảm giác tiếc nuối duy nhất chính là, mảnh xương có phương pháp phối chế dược tề mà Pidgey nói, còn chưa có mở ra được. Cậu đã thử rất nhiều lần, cuối cùng đều là thất bại, ý thức lực của cậu còn chưa có đủ để mở ra mảnh xương thứ hai.
Xích Anh Quả cũng bị Pidgey hái lần thứ hai. Ngày ấy, Pidgey bưng cái đĩa tinh xảo ở trong phòng hái Xích Anh Quả, vừa lúc bị Xích Linh tiến vào tìm Sa Nặc Nhân nhìn thấy. Liếc mắt một cái nhìn thấy một sinh vật có ngoại hình rất giống thỏ, rất nhân tính hóa bưng cái đĩa hái trái cây, nó đứng thẳng đi lại, mặc quần áo, đội mũ, một đôi lỗ tai vừa trắng vừa to dựng thẳng ở trên đầu, cảnh tượng như vậy Xích Linh không biết phải hình dung như thế nào.
Nguyên lại thật sự có sinh vật như vậy!
Pidgey nghe thấy có người tiến vào, chỉ là lành lạnh liếc anh một cái, tiếp tục hái trái cây của nó.
Sa Nặc Nhân từ phòng rửa tay đi ra, thấy Xích Linh vẻ mặt nghiêm túc nhìn Pidgey đang hái trái cây.
Pidgey hái xong, không nói câu nào, đột nhiên liền biến mất, về không gian của nó đi.
Sa Nặc Nhân chỉ có thể cười giải thích, "Nó... Không quá thích nói chuyện."
Xích Linh nhìn lướt qua gian phòng, "Nó đi đâu?"
Sa Nặc Nhân nghĩ đến cái khuyên màu đỏ bên tai trái của mình, "Về không gian đi, nó là ở nơi đó."
Xích Linh khiếp sợ, nó là vật còn sống, lại có thể sống ở trong không gian sao?!
Sa Nặc Nhân thở dài, biết được Xích Linh đang khiếp sợ điều gì, "Không gian của nó tương đối đặc thù, vật còn sống có thể đi vào."
Xích Linh rơi vào trầm tư.
Pidgey cố ý dưới thời điểm Xích Linh đang ở nhà đi ra, không cho Xích Linh liếc mắt nhìn nó một cái, tâm lý của anh ít nhiều sẽ có hoài nghi, muốn cho anh biết, Sa Nặc Nhân nói Pidgey xác thực có tồn tại, anh mới sẽ không hoài nghi. Mà trên thực tế, Xích Linh quả thật có chút hoài nghi, chuyện như vậy rất khó có thể tưởng tượng được, khiến người lập tức tin tưởng, rất khó.