Chờ sau khi thu thập thỏa đáng, Pidgey mới quay đầu lại bắt đầu đánh giá Sa Nặc Nhân, nhìn ra Sa Nặc Nhân không hiểu ra sao.
Quan sát tỉ mỉ xong, nó mới bình luận: |Ngươi trở nên đẹp hơn một chút.|
Sa Nặc Nhân: |...|
Đây là đang khen cậu sao? Dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy khen cậu trở nên đẹp, cái cảm giác này thật là kỳ quái.
Pidgey có nói qua không muốn để cho người khác biết nó, Sa Nặc Nhân lại đem chuyện này nói cho phụ thân, cậu cảm thấy cần thiết nói cho Pidgey biết, cũng hướng nó nói áy náy.
Pidgey sau khi nghe Sa Nặc Nhân nói xong, nó dùng cặp mắt đen láy kia nhìn cậu.
|Xin lỗi, ta...|
Sa Nặc Nhân xin lỗi còn chưa nói hết, liền nghe thấy âm thanh của Pidgey, |Ngươi muốn cứu anh ta?|
|... Phải| Cậu muốn nói trọng điểm tựa hồ không phải cái này.
|Quả thuốc bên trong ≪Đồ Lục nguyên quả≫, hiệu quả mặc dù tốt, nhưng dược hiệu lớn, độ nguy hiểm cao, sơ sót một cái, không chỉ mệnh không cứu được, còn có thể lấy mạng. Hơn nữa, nếu ngươi muốn sử dụng quả thuốc, nhất định phải có phương pháp phối chế dược tề tương ứng, phương pháp phối chế cái này ngươi đã có sao? Dược sĩ nơi này không điều động được dược tính của thuốc quả, ngươi nhất định phải tự mình động thủ, ngươi có thể sao?|
Mấy câu nói của Pidgey, khiến Sa Nặc Nhân trố mắt ngoác mồm.
Lúc trước cậu căn bản không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn sau khi đem Bát Phúc Nham trồng ra đến, tìm cho Xích Linh một dược sĩ cao cấp, dùng Bát Phúc Nham chế ra dược tề là được, cậu nào nghĩ tới còn cần phải có phương pháp phối chế dược tề tương ứng, hơn nữa còn phải tự mình động thủ. Cậu cũng không phải lười biếng hoặc ngại phiền phức, mà là cậu không biết.
Tiếng nói của Pidgey chuyển một cái, |Bất quá, những điều kiện đó cũng không phải là không thể thực hiện.|
Sa Nặc Nhân vui vẻ, |Ta có thể sao?|
Pidgey nói: |Có thể. Nếu như ngươi muốn cứu anh ta, nhất định phải có một nỗ lực, mở ra mảnh xương thứ hai, trong đó đều ghi lại tường tận phương pháp phối chế của các loại dược tề, cũng có phương pháp luyện chế. Chỉ cần có thể mở ra, sẽ không lo không chế ra được dược tề.|
Sa Nặc Nhân rất vui vẻ, siết chuỗi mảnh xương yêu thích không buông ta.
|Trước lúc đó, ngươi phải khôi phục tinh thần lực, nếu không ngươi không có cách nào giả thích chuyện chế tác dược tề, nhất định phải có cái yểm trợ mới được.| Pidgey nói.
Nếu như vậy, nếu như là trước khi nhìn thấy Ngưng Thần Hương, cậu nhất định sẽ cho là ý nghĩ của Pidgey kỳ lạ, tinh thần lực đã mất đi làm sao có khả năng khôi phục. Hiện tại, Pidgey nói như vậy, Sa Nặc Nhân cũng cảm thấy, cần đem Ngưng Thần Hương trồng ra đã.
Biết đến phương pháp chính xác, Pidgey cũng xác định cậu có thể làm được, nhưng là Sa Nặc Nhân vẫn sầu lo.
Cậu lo lắng nói: |Ta sợ anh ta không kiên trì nổi đến thời điểm ta chế tác ra dược tề.|
Pidgey suy nghĩ một chút, |Anh ta chịu đến thương tổn là phóng xạ gì?|
Sa Nặc Nhân lắc đầu, bao nhiêu trị liệu sư cao cấp đều không cách nào biết được loại phóng xạ này là cái gì.
|Bệnh trạng đâu?| Pidgey lại hỏi.
|Thời điểm người chết, toàn thân tất cả xương thịt đều sẽ trở thành bột phấn, huyết dịch biến thành một loại vật chất cứng rắn màu đen, khá giống kim loại, kinh mạch giống như là vô số nhánh kim loại, trải rộng các nơi trên cơ thể.| Sa Nặc Nhân đem nội dung tài liệu nhìn thấy trong đầu nói một lần.
Pidgey quay người nhảy lên trên ghế, ở trên đó ngồi xong, một đôi mắt đen tròn tròn nhìn Sa Nặc Nhân.
|Chịu loại phóng xạ như vậy, hắn lại còn không chết.| Pidgey ngữ khí trào phúng.
|Ngươi biết loại phóng xạ này là cái gì?| Nghe ngữ khí của nó tựa hồ là biết.
|Nhân loại ngu xuẩn nhiều lắm, giờ nào phút nào cũng đang tưởng tượng cao duy trong không gian đến cùng có cái gì, nghĩ trăm phương ngàn kế mà nghiên cứu một vài thứ, muốn tìm tòi bí mật cao duy, cho dù chết một lần rồi lại một lần, cũng không thể nào làn cho bọn họ học ngoan.| Bên trong ngữ khí của Pidgey lộ ra không vui.
|Ách... Anh ta là bị quân địch phục kích, mới chịu đến phóng xạ.| Sa Nặc Nhân cảm thấy được cậu tất yếu phải thay Xích Linh giải thích một chút.
Pidgey lành lạnh mà liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, làm cho cậu cũng rất vô tội.
Pidgey nhảy xuống ghế tựa, |Muốn làm cho hắn chống đỡ được đến ngày ngươi chế tác ra được dược tề, trước hết cho hắn dùng Thâm Hải U Lam, ngươi có thể nói cho hắn biết, không muốn chết nhanh như vậy, đừng tiếp tục ăn mấy thứ tự cho là dược tề đó nữa, phóng xạ nguy hiểm cao độ cũng không phải người bình thường có thể giải được, văn minh nơi này quả thực thấp đến không thể nhìn.|
Pidgey nói xong, biến mất ở trong phòng, về không gian đi ngủ rồi.
Sa Nặc Nhân vẫn muốn hỏi thêm "Thâm Hải U Lam" là vật gì, bất quá xem thái độ của Pidgey, hẳn là sẽ không giải thích thêm cho cậu.
Mở ra mạng giả lập, nhập từ khóa "Thâm Hải U Lam", hiện ra một đống thứ ngổn ngang, những thứ đồ này làm sao có thể ăn?
Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác hơn là mở ra mảnh xương, bên trong đầu nghĩ Thâm Hải U Lam, trang sách tự động lật qua, cuối cùng dừng lại.
Thật sự có loại Nguyên Quả Thâm Hải U Lam này!
Sa Nặc Nhân nhìn đến không gian ba chiều phía dưới, vừa nhìn liền thích, phi thường đẹp đẽ, một cây đủ mọi màu sắc, tư thái như san hô sừng hươu dưới biển sâu, búa san hô cùng thương san hô (ed: đoạn này k hiểu lắm, ai biết thì bảo mk nhé). Chỉ có điều Thâm Hải U Lam này là loại thực vật nhiều thịt, tất cả đều có thể ăn. Điều kiện cần thiết để nó sống chính là ở trong nước biển, rất dễ dàng tồn tại, một nhánh cây là có thể sinh ra cả một vùng.
Thâm Hải U Lam là loại ăn quả, so với Bát Phúc Nham, dược tính của nó ôn hòa hơn rất nhiều. Nó có thể giúp thân thể bài trừ vật chất xấu, cũng có thể chống đỡ tác hại bên ngoài là phóng xạ hạt nhân, nhân loại uống lâu dài, có thể kéo dài tuổi thọ, thanh xuân trường tồn, còn có thể tăng cường thể chất, tăng cao thể năng, đồng thời có thể căn cứ thể chất bất đồng chuyển biến ra thứ tốt hợp với mỗi người, đồng thời, còn có thể chữa trị trình độ tổn thương khác nhau trên thân thể.
Có thể nói, Thâm Hải U Lam đối với nhân loại tinh hệ Bạch Ngân mà nói, không thể nghi ngờ là chí bảo.
Nồng độ phóng xạ hạt nhân trong vũ trụ của tinh hệ Bạch Ngân hơi cao, đối với chính nhân loại tổn thương nghiêm trọng, coi như là người bình thường cũng chỉ có thể sống đến 80 – 90 tuổi, so với Resse cùng Arthur, tuổi thọ Resse càng ngắn hơn, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì tại thời điểm tăng cao sức chiến đấu, cần thiết bổ sung năng lượng bên ngoài, đã như thế, phóng xạ hạt nhân vũ trụ đối với thân thể bọn họ càng đẩy nhanh tốc độ thương tổn, thêm vào sử dụng sức chiến đấu, tiêu hao chính là năng lượng sinh mệnh căn nguyên của mình, hai phía đều tổn, muốn trường thọ cũng khó khăn.
Bây giờ có chí bảo có thể tự mình khôi phục thân thể tổn thương, giá trị có thể tưởng tượng được.
Loại Nguyên Quả này không có thời điểm chín, chỉ cần lên mầm, là có thể ăn, bất quá Sa Nặc Nhân có thể không nỡ.
Nhìn tới nhìn lui, Sa Nặc Nhân cũng không thấy Thâm Hải U Lam đối với thân thể Xích Linh có tác dụng thực tế gì, cậu rất muốn nói với bá bá, để cho Xích Linh ngừng thuốc, chỉ ăn Thâm Hải U Lam thật không thành vấn đề sao?
Những thứ này đều nói sau đi, bây giờ quan trọng nhất chính là đem loại Nguyên Quả này ngưng luyện ra được. Nhìn một chút những thực tài cần thiết lại muốn đến hơn ba mươi loại, so với Xích Anh Quả cùng Bát Phúc Nham đều nhiều hơn, bất quá những thực tài này, tuy rằng quý giá, nhưng cũng may đều tồn tại, chỉ cần có, liền không có quá nhiều vấn đề.
Đêm nay, Sa Nặc Nhân gửi qua cho phụ thân những thực tài cần thiết, Ngưng Thần Hương thực tài, tuy rằng chỉ có hơn hai mươi loại, nhưng có vài loại là không tồn tại, Sa Nặc Nhân đã đem hình ảnh gửi qua, để cho phụ thân phái người tìm kiếm.
Thực tài chỉ cần tồn tại, cũng rất dễ dàng.
Ba ngày sau, toàn bộ thực tài cần cho Thâm Hải U Lam đều tập hợp đủ, Sa Phí Đề phái quản gia đưa đến trong tay Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân lại tốn thời gian một tuần, mới đem công tác chuẩn bị đều làm tốt, lợi dụng cuối tuần ở nhà, cậu ngưng luyện ra nguyên dịch Thâm Hải U Lam, đặt vào bên trong chất lỏng dinh dưỡng bồi dưỡng. Cậu đã chuẩn bị xong một cái bể lớn, dài rộng cao gần tới 2 mét, bên trong chỉ có nước biển cùng núi đá, cá cùng cỏ nước đều không muốn.
Cứ như vậy đưa một cái bể lớn như vậy về nhà, Xích Linh nhìn Sa Nặc Nhân đủ hai phút, đoán chừng là không hiểu cậu một hồi mua cái này làm cái gì, bất quá anh không có hỏi, Sa Nặc Nhân cũng không nhiều lời, yêu cầu người ta đưa cái bể này vào trong phòng của cậu. Cũng may gian phòng rất lớn, bằng không chỉ có thể để ở bên ngoài.
Sáng sớm, thời điểm Sa Nặc Nhân chuẩn bị đi học, Xích Linh đã chuẩn bị kỹ càng, muốn đi cùng với cậu.
Sa Nặc Nhân đối với hành động của anh đã sợ, ngày nào đó chỉ cần anh nhìn quá chăm chú, ngày đó Đồ Tân lão sư chắc chắn sẽ không cho cậu sắc mặt tốt.
Sa Nặc Nhân do do dự dự không muốn ra cửa, Xích Linh vẫn đứng ở cửa chờ cậu.
"Anh và Đồ Tân lão đàm luận thế nào rồi? Thầy đồng ý đi Huyền Minh tinh vực sao?" Bởi vì đây là chuyện của Xích Linh, Sa Nặc Nhân chưa từng hỏi qua, gần nhất Đồ Tân lão sư càng ngày càng hung tàn, Sa Nặc Nhân cảm thấy cậu cần thiết phải hỏi một chút, bằng không mỗi ngày đều không có cách nào vượt qua.
"Không có." Xích Linh nói.
Sa Nặc Nhân quả thực muốn đỡ trán, tính khí Đồ Tân lão sư cậu biết, chỉ cần hắn không muốn đi, Xích Linh càng truy hỏi không buông, ngược lại càng khó khăn. Hắn không đem Xích Linh bạo đánh một trận đã là tốt lắm.
"Anh... Bằng không từ từ? Cứ như vậy cũng không phải biện pháp." Sa Nặc Nhân khuyên nhủ.
"Ta không có thời gian." Xích Linh kiên trì.
"..." Sa Nặc Nhân.
Khuyên bảo không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể cùng anh lần thứ hai đến trường học.
Bất quá hôm nay Sa Nặc Nhân không chuồn mất, thường ngày bọn họ cùng tới trường học, đến cổng trường Sa Nặc Nhân nhất định cấp tốc chuồn mất, chỉ là ngày hôm nay, cậu vừa mới xuống xe liền bị một người ngăn cản.
Thiếu niên kia dung mạo xinh đẹp, nhìn thấy Sa Nặc Nhân liền hoan hoan hỉ hỉ chạy tới, trực tiếp ôm lấy cánh tay cậu, thân mật làm nũng, "Nặc Nặc, gần đây anh làm gì mà không có đi tìm em? Em một mình thật nhàm chán a, buổi tối chúng ta ra ngoài chơi đi?"
Tình hình đột phát như vậy khiến Sa Nặc Nhân không ứng phó kịp, lúng túng muốn đem cánh tay từ trong lồng ngực cậu ta rút ra.
"Ngươi là vị kia?" Sa Nặc Nhân lén lút liếc mắt nhìn Xích Linh bên cạnh một cái, anh lần này không có trực tiếp đi vào, mà là mắt lạnh nhìn bọn họ.
"Đáng ghét, anh cư nhiên làm bộ không quen biết em, em là Nghê Nghê a!" Thiếu niên đẹp đẽ tiếp tục ôm cánh tay cậu không tha.
Sa Nặc Nhân mạch đại não nhất thời có chút ngắn, thật không nhớ ra người này là ai, bất quá có thể khẳng định là, người này nhất định là khoản nợ của nguyên chủ khi còn sống.
"Cậu trước tiên buông tay." Sa Nặc Nhân cưỡng ép rút ra cánh tay của chính mình, không nhìn thấy đồng học đi ngang qua đều đang nhìn bọn họ sao?!
Thiếu niên không thèm để ý, tiếp tục hảo tâm tình lại gần, "Nặc Nặc, anh gần đây đều đang bận rộn cái gì? Có nhớ em hay không?"
Sa Nặc Nhân cả người da gà nổi lên, vội vàng rũ sạch quan hệ, "Xin lỗi, tôi không quen biết cậu."
Nói xong, vội vội vàng vàng hướng trường học đi vào, cậu đã cảm giác được hàn ý quanh người Xích Linh, để tránh gặp xui xẻo, vẫn là tránh đi trước tiên!
Chỉ có điều, kế hoạch chạy trốn thất bại, còn chưa đi được hai bước liền bị Xích Linh kéo lại.
Cả mặt hàn ý, trầm giọng hỏi, "Cậu ta là ai?"
Sa Nặc Nhân vẻ mặt đau khổ, "Tôi thật sự không quen biết cậu ta."
Thiếu niên vừa nghe, cả giận, "Sa Nặc Nhân! Tôi là Khuất Nghê a! Cậu cư nhiên nói không quen biết tôi? Cậu đã từng đưa cơ giáp cho tôi quên rồi sao?"
Vừa nghe đến cơ giáp, biểu tình của Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh đều biến đổi.
Sa Nặc Nhân bây giờ đã tỉnh ngộ, nhớ tới lúc trước Lâm Hàm xác thực đã nói với cậu có người như vậy.
Xích Linh nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên chính là hoa đào của Sa Nặc Nhân đã tìm tới cửa!
(ed: bắt đầu quan tâm rồi? Tiểu thụ cậu rải hoa đào qua nhiều. Thành thật lên giường nhận tội đi! Mua hahaha ∩⋄∩)