Sa Nặc Nhân nhìn qua thực tài cần thiết của nó, cũng là hơn hai mươi loại, bất quá, muốn cô đọng Bát Phúc Nham, còn cần tìm tới chín loại quặng mỏ.
Tỉ mỉ ghi nhớ tên cùng hình thái của chúng nó, Sa Nặc Nhân rút ý thức lực ra, đem mảnh xương quấn lại trên cổ tay, mở ra mạng giả lập, bắt đầu tìm kiếm thực tài cùng quặng mỏ cần thiết, hy vọng trên cái tinh vực này đều có thể tìm được, bằng không nếu còn chậm trễ thời gian, thật là muốn cũng không cứu được Xích Linh.
Tiếc nuối chính là, hai mươi mấy loại thực tài này, không chỉ là thực tài cao cấp, hơn nữa còn rất hi hữu, còn có hai loại là cực kỳ trân quý, người bình thường rất hiếm khi thấy được. Thực tài tuy rằng quý giá, nhưng dù sao cũng vẫn có tồn tại, như chín loại quặng mỏ kia, khiến Sa Nặc Nhân rất đau đầu, cậu tìm trên mạng giả lập cũng chỉ tra được năm loại, hơn nữa rất hi hữu, còn bốn loại căn bản không có tồn tại.
Sau một trận bận bịu, Sa Nặc Nhân không khỏi thở dài, Nguyên Quả đúng là một loại tồn tại rất thần kỳ, bất quá thành phần thực tài cần thiết của nó, đều là cực phẩm trong cực phẩm, nhưng với hiệu quả như trong Đồ Lục mà nói, cũng chẳng có gì lạ.
Tựa như Bát Phúc Nham này, nghe nói có thể chữa trị thương tổn do không gian phóng xạ gây ra, nói như vậy, hẳn là các loại phóng xạ đều có thể chữa trị, hiệu quả như vậy quả thực kinh tủng, bất quá run sợ vẫn còn ở sau lưng, còn cần vô số gian khổ đi tìm thực tài cùng quặng mỏ cần thiết.
Sa Nặc Nhân hết cách rồi, chỉ có thể thức đêm đem thực tài cùng quặng mỏ cần thiết chế thành một cái hình ảnh điện tử, tên gọi, tranh ảnh, đều nhất nhất giữ lại, lưu trữ dự phòng.
Kỳ thực không cần tính, cũng biết muốn ngưng luyện ra Bát Phúc Nham, đó là giá trên trời, căn bản không thể nào có thể so với Xích Anh Quả.
Bởi đêm trước thức đêm, mãi đến tận ngày thứ hai Xích Linh lại đây gõ cửa, Sa Nặc Nhân còn không có tỉnh.
Sa Nặc Nhân ngủ, không có thói quen khóa cửa, Xích Linh trực tiếp mở cửa đi vào.
Nhìn thấy Sa Nặc Nhân vẫn như cũ ở trên giường ngủ say, Xích Linh cũng cảm thấy kỳ quái, lúc thường cậu đều dậy sớm làm tốt bữa sáng, ngày hôm nay cư nhiên ngủ say như vậy?
"Dậy, đến trường học." Xích Linh gọi cậu.
Sa Nặc Nhân bất động, Xích Linh liên tục kêu cậu hai tiếng, Sa Nặc Nhân mới cử động co mình vào trong chăn, lẩm bẩm một câu, "Tôi buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ a ~~"
Xích Linh nghe thấy âm thanh lười biếng mang theo ngái ngủ của cậu, trầm mặc vài giây, lại nói, "Vậy ta tự đi tìm Nam Cẩn."
Sa Nặc Nhân vừa nghe thấy danh tự Nam Cẩn này, nhất thời từ trên giường ngồi dậy, hô một câu, "Anh đừng đi!"
Xích Linh dừng bước, nhìn một cái đầu tóc tai rồi loạn của Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân mơ mơ màng màng xoa con mắt, thấp giọng nói: "Anh ngày hôm nay lại đi, lão sư nhất định lột da tôi."
Xích Linh kiên định nói, "Ta phải đi."
Được rồi, cậu biết tầm quan trọng của một vị chế tạo cơ giáp sư cấp tám đối với Xích Linh, nhưng cũng không thể không để ý đến sống chết của cậu đi? Đồ Tân lão sư thật sự không thể chọc đến, tính khí của hắn một khi bùng nổ quả thực là lốc xoáy!
Sa Nặc Nhân tìm cái cớ, muốn kéo dài thời gian, nhìn xem có biện pháp gì tốt hơn không.
Cái cớ của cậu chính là, "Ăn xong bữa sáng rồi đi."
Vì vậy, cậu chỉ có thể kéo lên tinh thần đi làm điểm tâm.
Bữa sáng ngày hôm nay rất đơn giản, sandwich, trứng chiên cùng lạp xưởng nướng, cộng thêm một ly sữa bò.
Xích Linh đối với tay nghề của Sa Nặc Nhân chưa từng có đánh giá, mà mỗi lần đều sẽ ăn sạch sành sanh, cái này cũng là một loại khẳng định.
Sa Nặc Nhân do dự không biết làm sao mở miệng, cậu dùng cái nĩa cắm vào lạp xưởng, cầm ở trong tay, nhìn người đối diện ngẩn ra.
Mãi đến tận khi Xích Linh thả bộ đồ ăn xuống, Sa Nặc Nhân mới lấy lại tinh thần, cẩn thận từng li từng tí một thăm dò, "Cái kia... Nếu có phương pháp chữa trị bệnh của anh, anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tìm nó sao?"
Xích Linh nhìn cậu, không nói lời nào.
Sa Nặc Nhân đọc không hiểu ý tứ của anh, ánh mắt của anh, vẻ mặt của anh, đều không hiểu.
"Có... Hay là không?" Sa Nặc Nhân không ngừng cố gắng.
Xích Linh chăm chú nhìn cậu nửa ngày, thấy cậu hoàn toàn không có buông tha, không thể làm gì khác hơn là nói, "Nếu quả thật có, không chỉ có ta không tiếc bất cứ giá nào."
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, không nghĩ được rõ ràng, "Có ý gì?"
Chẳng lẽ còn có thêm phụ thân anh?
"Tam giác tinh vực là lãnh địa của Tát A Quốc, nó là một thành viên của "Độc lập tự do Liên Bang", mặc dù là một nước nhỏ, nhưng thực lực không thể coi thường, Tát A Quốc sản xuất ra một loại quặng mỏ Vôn-fram, là tài liệu tốt nhất để chế tạo cơ giáp, so với Hắc Tích Thiết của Đế Quốc chúng ta không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Các quốc gia đối với quặng mỏ Vôn-fram của Tát A Quốc từ lâu đã như hổ rình mồi, lại bởi kiêng kỵ sức mạnh của "Độc lập tự do Liên Bang", vẫn luôn duy trì ngoài mặt hòa bình, nếu như không phải tám năm trước có một tầng phóng xạ kia, tam giác tinh vực sớm đã bị các quốc gia xâu xé. Chỉ có điều, Tát A Quốc nguyên bản nóng bỏng tay, hiện tại lại trở thành vùng đất tử vong. Tam giác tinh vực vẫn cứ lưu lại một lượng lớn phóng xạ hạt nhân không biết rõ, người bình thường cũng sẽ không đi vào trong đó, không có ai muốn chết, cư dân nơi đó cũng từ từ giảm bớt. Mấy năm trước, chính phủ Tát A Quốc từng phát một cái thông báo, quốc gia nào có thể giải cứu cư dân cực khổ Tát A Quốc, Tát A Quốc liền quy phục quốc gia này."
Sa Nặc Nhân nuốt nước miếng, vậy... Nói cách khác, nếu có biện pháp xử lý loại phóng xạ này, sẽ có được một tiểu quốc sản xuất được nhiều quặng mỏ Vôn-fram?
Này này... Sức ảnh hưởng cũng quá kinh người, Sa Nặc Nhân hoàn toàn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt, cậu chỉ không muốn Xích Linh chết, không nghĩ tới, phía sau còn có chuyện lớn như vậy.
Cậu không thể làm gì khác ngoài cúi đầu, yên lặng tiếp tục ăn cơm, cậu đã biết độ nguy hiểm của chuyện này.
Nhưng là, lẽ nào cũng chỉ vì nguy hiểm, cậu liền trơ mắt nhìn Xích Linh chết đi sao?
"Lúc trước anh nói sẽ bảo vệ tôi, này còn tính không?" Sa Nặc Nhân miệng lấp đầy sữa bò, nhấp nháy đôi mắt đen láy, rầu rĩ hỏi.
"Chỉ cần sống, ta sẽ bảo vệ cậu." Ngữ khí Xích Linh rất nghiêm túc.
Lần thứ hai nghe được câu này, cảm giác cùng lần trước hoàn toàn khác nhau, Sa Nặc Nhân đột nhiên cảm thấy rất cảm động, cỗ cảm động này, không lý do, từ đáy lòng nổi lên.
"Tại sao?" Sa Nặc Nhân cũng không biết tại sao mình muốn truy hỏi điều này.
Xích Linh chăm chú nhìn cậu, không nói gì.
Kỳ thực Sa Nặc Nhân đã nghĩ tới, Xích Linh bảo vệ cậu, chẳng qua là cân nhắc vì đại cục. Chỉ cần cậu không có chuyện gì, quan hệ của Diễm Vương cùng Sa gia liền không tan vỡ, người phía sau màn liền không vừa lòng đẹp ý, Sa gia liền không loạn, như vậy "Thế gia thi đấu" sau đó không lâu, Sa gia vẫn có hy vọng ngồi trên bảo tọa thế gia.
Nghĩ đến lý do như vậy, Sa Nặc Nhân không khỏi thất vọng, nói tới nói lui, cuối cùng cũng chỉ vì đấu tranh quyền lực.
Sa Nặc Nhân thở dài, quyết định không nghĩ, cậu không thể trơ mắt nhìn Xích Linh chết đi, mà trong tay lại có phương pháp có thể cứu anh.
"Có thể giúp tôi một việc không?" Sa Nặc Nhân quyết định trực tiếp tìm anh hỗ trợ.
"Cậu nói." Xích Linh đang nghĩ tới làm sao báo đáp Sa Nặc Nhân giúp anh tìm được Nam Cẩn đại sư đây.
Sa Nặc Nhân mở ra hình ảnh trên quang não, ở trên đó gạt qua mấy lần, chọn ra hình ảnh cùng tên gọi của hai loại thực tài cực kỳ trân quý đưa đến trước mặt Xích Linh, cũng đem hình ảnh bốn loại quặng mỏ không tìm ra được gửi qua cho anh, bốn loại quặng mỏ này không có tên gọi, vì lo lắng có thể sẽ xuất hiện hiện tượng cùng vật không cùng tên.
"Có thể thay tôi tìm tới vài loại đồ vật này sao?" Sa Nặc Nhân có chút quẫn bách nói: "Tốt nhất là có thể giúp tôi mua lại, tiền, sau này sẽ trả cho anh, chỉ là hiện tại..."
"Được." Xích Linh không đợi Sa Nặc Nhân nói xong đã đáp ứng.
Sa Nặc Nhân rất không tình nguyện, tiếp tục cùng Xích Linh đi tới trường học.
Chuyện tinh thần lực của Sa Nặc Nhân không có biến mất, chỉ có một buổi tối, đã hoàn toàn truyền ra.
Các học viên lưu truyền sôi sùng sục, ngay cả hiệu trưởng cũng ở trong phòng làm việc nôn nóng đi lại, không biết đến cùng chuyện này là thật hay giả, bất quá nghĩ tới thái độ lúc đó của Sa Đạo Dương, không giống như là giả a? Nhưng vì cái gì cậu ta một người bình thường có thể lắp ráp cơ giáp thắng được An Kỳ nắm giữ thú phụ trợ cấp bảy đâu?
Khó mà tin nổi.
Khó có thể lý giải được.
Ai có thể giải thích cho ông một chút?
Lẽ nào ông thật sự là trăm năm khó gặp thiên tài siêu cấp?
Nhưng cậu ta nguyên bản tại lớp 1 chế tạo cơ giáp tài năng bình thường, hơn nữa nhân duyên cũng không được khá lắm, không thể nào là thiên tài siêu cấp đi?
Ngoại giới đồn đại cùng hiệu trưởng xoắn xuýt, tất cả Sa Nặc Nhân đều không biết, cậu hiện tại chính là đang chạy nạn, tiến vào trường học cậu liền chạy mất dạng, tuyệt đối không thể cùng Xích Linh đứng chung một chỗ, coi như anh thật sự đi tìm Đồ Tân lão sư, kia cũng không có quan hệ gì đến cậu!
Sa Nặc Nhân một hơi chạy vào phòng học, còn chưa có hoàn lại hô hấp liền bị Avery kéo qua.
Avery hạ thấp giọng nói: "Nặc Nhân, việc lớn không tốt, Đồ Tân lão sư sau khóa ngày hôm qua tìm tôi hỏi chuyện linh kiện số 57, tôi không dám nói, lão sư liền trực tiếp hỏi tôi, hỏi có đúng hay không là cậu dạy tôi, tôi lúc đó quýnh lên, liền nói là chính mình suy nghĩ ra được, nếu như là cậu dạy tôi, thì vì cái gì cậu ở thời điểm tranh tài không nói ra?"
"Sau dó thì sao? Hắn tin sao?" Sa Nặc Nhân hỏi.
"Không chừng đã tin." Avery lo lắng nói: "Nặc Nhân, tôi nói như vậy, cậu sẽ không tức giận đi?"
"Không biết." Sa Nặc Nhân vỗ vỗ bờ vai cậu ta, "Là tôi bảo cậu không được nói ra, vậy sau này liền nói là cậu suy nghĩ ra được, cậu cũng có thể dạy cho đồng học."
Avery có chút không rõ hỏi, "Nặc Nhân, kỳ thực cậu có thể đem cách lắp ráp linh kiện số 57 mới bán đi, còn có thể kiếm được một món hời đâu... Ạch, xin lỗi, là tôi nghĩ nhiều rồi, cậu sẽ không thiếu tiền."
Avery nhắc nhở, khiến Sa Nặc Nhân linh quang lóe lên, hiện tại cậu đang cần tiền, đây là một biện pháp tốt.
Vì vậy, vừa giữa trưa cậu liền tính toán dùng cách lắp ráp linh kiện số 57 mới tới chỗ phụ thân như thế nào đào tiền!
May mắn buổi sáng không có tiết của Đồ Tân lão sư, Sa Nặc Nhân coi như thoải mái. Buổi chiều không có lớp, Sa Nặc Nhân dự định đi về nhà tìm phụ thân đàm luận vấn đề thu mua.