Thời điểm quay lại trường học, Sa Phí Đề để cho Sa Nặc Nhân lái xe huyền phù của ông trở lại, như vậy muốn đi nơi nào cũng thuận tiện.
Sa Nặc Nhân nhìn những chiếc huyền phù thể thao màu sắc đỏ thẫm xa hoa trong gara, cả người đều không được tự nhiên. Cậu nghĩ, hay là thôi đi, vẫn là đi xe bus tốt hơn.
Quay người lại, phát hiện một chiếc xe huyền phù màu vàng óng dừng trong gara, này là xe huyền phù tư nhân, so sánh với những chiếc xe thể thao đỏ thẫm kia muốn vừa mắt hơn nhiều.
Nhìn thấy màu vàng óng như vậy, khiến cậu bỗng nhớ đến cơ giáp của mình.
Phượng Hoàng, ngươi ở đâu? Ta không tin ngươi đã bị hủy, ngươi là siêu cấp cơ giáp do mỗ phụ dùng hết thảy tâm huyết chế tạo ra, nhất định sẽ không dễ dàng bị phá hủy như vậy.
Thở dài, chỉnh đốn lại tâm tình của mình, Sa Nặc Nhân chỉ vào chiếc xe kia, hỏi quản gia, "Chiếc xe này là của ai?"
Quản gia cung kính trả lời, "Chiếc xe này đương nhiên là xe của đường thiếu gia khi còn sống, cũng chính là phụ thân của đường tiểu thiếu gia Tỉnh Vinh, tên là Sa Thành Khải. Đường thiếu gia khi còn sống là một người rất hiểu chuyện, cho dù là chế tạo cơ giáp sư cũng không tự cao tự đại, luôn phụ trợ thiếu gia quản lý gia nghiệp. Sau khi ngài mất đi, xe vẫn luôn để ở chỗ này, không ai dùng tới."
Sa Nặc Nhân kỳ quái nói, "Đường bá là chế tạo cơ giáp sư?"
Quản gia đáp lời, "Đúng, năm ấy ngài qua đời, cũng đã là chế tạo cơ giáp sư cấp sáu."
Sa Nặc Nhân lại cau mày trầm tư, cậu không nghĩ tới phụ thân Sa Tỉnh Vinh lại là một chế tạo cơ giáp sư, lại còn là một chế tạo cơ giáp sư trung cấp sắp lên cao cấp, hẳn là bộ dáng rất lợi hại.
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, lại nhìn sang những chiếc xe còn lại trong gara, cơ hồ đều có chủ rồi, băn khoăn nửa ngày, vẫn là quyết định dùng chiếc xe kia.
Quản gia vừa nghe thấy Sa Nặc Nhân muốn dùng xe của đường thiếu gia, thấy rất kinh ngạc.
"Làm sao vậy? Không thể dùng sao?" Sa Nặc Nhân ngạc nhiên hỏi lại.
"Đương nhiên không phải là không thể dùng, chỉ là..." Dù sao cũng là di vật, tùy tiện lái ra ngoài cảm giác không tốt.
"Không có chuyện gì, ta liền lấy chiếc này." Sa Nặc Nhân đưa ra quyết định.
Cậu trước đây cũng có bằng lái, cùng từng lái qua xe huyền phù, cho nên rất nhanh liền khởi động, trực tiếp đem chiếc xe màu vàng óng nhìn có vẻ phổ thông kia ra khỏi gara, hướng học viện đi đến.
Đem xe lái vào trong bãi đậu xe đối diện, Sa Nặc Nhân một đường chạy chậm về phía phòng học.
Những học sinh đi ngang qua bên người đều quay đầu lại xem, có người cười nhạo nói, "Còn có người ngu ngốc như vậy a, đi học đều mang theo một sọt thảo, thật không biết cậu ta làm cách nào tiến vào Học viện quân sự Seminis."
"Cố ý rêu rao đi?"
"Ai biết được."
"Nhìn thoáng qua cũng biết cậu ta là một tên quỷ nghèo, ha ha ha..."
Tiếng cười đùa của học sinh đi ngang qua truyền tới.
Sa Nặc Nhân nghe thấy những lời này, liền bước nhanh qua hướng đó, thấy bên kia tụ tập một đám người, vây vài người bên trong.
"Xong đời, vận may của cậu ta cũng thật kém, cư nhiên đắc tội chế tạo cơ giáp sư hệ thiên tài, nghe nói tên kia vừa vào liền được cơ giáp thế gia chọn trúng, tại sáu năm học ở đây tất cả phí vật liệu, học phí cùng sinh hoạt phí, đều có thế gia cung cấp."
"Thật ghen tỵ, còn chưa có tốt nghiệp, liền được thế gia trọng dụng."
"Thật hay giả? Cơ giáp thế gia có đến hai nhà, Sa gia cùng Hoắc Đốn gia a?"
"Lão sư lớp chúng ta luôn lấy tên đó làm tấm gương, nghe nói là được công ty H.D tuyển chọn."
Sa Nặc Nhân yên lặng nghe, công ty H.D nằm trong số sản nghiệp của Hoắc Đốn gia tộc, người này là tân nhân được Hoắc Đốn gia tộc bồi dưỡng sao?
Sa Nặc Nhân đánh giá qua người kia, cậu ta có một đầu tóc đỏ, tướng mạo thanh tú, biểu tình kiêu ngạo. Đứng bên trong đối diện cậu ta chính là Vưu đang cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng.
"Đồng học, này là xảy ra chuyện gì a?" Sa Nặc Nhân nhỏ giọng hỏi người đứng bên cạnh mình.
"Người bạn học kia đeo một giỏ thảo trên người đụng trúng Mio, Mio muốn đem thảo vứt ra vườn trường, bạn học kia không chịu, liền cứ như vậy phát sinh."
Nguyên lai người kia gọi là Mio?
Sa Nặc Nhân chen vào, nhìn thấy trên đất vương vãi một mảnh Lục Ma Thảo, sọt trúc bị ném tới một bên.
Mio cúi đầu, nhìn thấy mấy cây thảo rơi vào trong giày, lập tức giậm chân, vẻ mặt ghét bỏ lấy khăn tay bịt miệng lại, "Bẩn chết rồi, ngươi nếu muốn nhặt rác thải liền đi ra ngoài trường, đừng đem đống rác thải kia đến sân trường, đều ném đi."
Mấy đồng học tùy tùng phía sau cậu ta liền đi tới, muốn đem thảo vứt bỏ.
Vưu ở bên trong bỗng nhiên bảo vệ sọt trúc, gấp đến mức nước mắt đảo quanh, "Không được, không được..."
Sa Nặc Nhân đi tới, ngồi xổm người xuống, nhặt từng cây từng cây Lục Ma Thảo vương vãi trên đất nhặt lên bỏ vào bên trong sọt.
Vưu nhìn thấy là cậu đến, đôi mắt ủy khuất lập tức đỏ lên.
Sa Nặc Nhân đem người kéo lên, nhấc sọt trúc lên nói, "Đi thôi."
Mio thấy cậu không để ý đến hắn tức giận nói, "Ngươi là ai a? Đừng nghĩ có thể đem rác thải vào trường học, ta nói ngươi đó, có nghe thấy không?"
Sa Nặc Nhân dừng bước, "Ta lấy đồ vật của ta, cần đến ngươi quản sao?"
Mio nhìn thấy bộ dáng này của cậu liền muốn cãi nhau, đương nhiên không thể để chuyện đó xảy ra, lập tức nói trở lại, "Bị ta nhìn thấy liền là chuyện của ta."
Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn hắn, đem sọt để xuống dưới, cánh tay vung lên, sọt trúc liền biến mất, "Như vậy được chưa?"
Đoàn người kinh ngạc liền phát ra tiếng hít không khí, còn có người không nhịn được hô lên, "Là không gian trữ vật."
Không gian trữ vật là đồ tốt, rất đắt, người bình thường không thể nào mua được, thường chỉ để chứa cơ giáp, cái này tối thiểu cũng trữ được cơ giáp cao cấp bên trong, bằng không không có lời, giá cả quang trữ vật không gian còn cao hơn.
Mio nhìn trên ngón tay trỏ đối phương có một chiếc nhẫn không gian, suy tư.
Sa Nặc Nhân lôi kéo Vưu đứng trong đám người rời đi, Mio hoàn hồn, "Ngươi rốt cuộc là ai? Nhẫn không gian không phải ai cũng có thể có được."
"Sa Nặc Nhân." Bỏ lại cái tên này, sau đó quay người rời đi.
Lưu lại một đám người vây xem ngây ra như phỗng.
Sa Nặc Nhân? Cậu ta là Sa Nặc Nhân?
Cái tên Sa Nặc Nhân này đối với tân sinh năm nhất bọn họ không có gì xa lạ, quả thật là một nhân vật nổi tiếng. Khi đó vừa khai giảng hơn hai tháng, rõ ràng là một người thức tỉnh tinh thần hệ hiếm hoi, liền đi ra ngoài thu phục đồng hành thú của chính mình, sau khi trở về đến tinh thần lực cũng biến mất, không chỉ có như vậy, còn liên lụy đến mạng người, người bị hại còn là một cơ giáp chế tạo sư cấp tám, đồng dạng bị liên lụy còn có một thiết kế sư cũng đã mất tích. Hiện tại người đã thoát khỏi đó, nhưng đoạn thời gian đó của cậu đã bị truyền ra, bên ngoài lưu truyền rất nhiều lời đồn đại về Sa Nặc Nhân một cái "thiếu gia ăn chơi trác táng", danh tiếng cũng ngày càng vang xa, đồng thời một tin khác ồn ào huyên náo cũng lưu truyền ra chính là Sa Nặc Nhân kết giao bằng hữu rộng khắp, hơn nữa cũng đặc biệt trượng nghĩa, thích ai liền mua cơ giáp tặng người đó, kia đều vung tay rất mạnh, đều là mấy chục triệu một đài cơ giáp a!
Những người vây xem đều tỏ ra tiếc hận, tại sao lúc đó không tiến lên lôi kéo làm quen a, nói không chừng Sa Nặc Nhân lúc đó tâm tình tốt, cũng có thể đưa cho bọn họ một đài cơ giáp a, bọn thích nhất là những người tiêu tiền như vậy, đặc biệt là nếu tiền kia tiêu trên người mình, bọn họ mới không để ý đến cái danh "thiếu gia ăn chơi trác táng" kia đâu.
Vưu từ trong vòng vây cùng Sa Nặc Nhân rời đi, dọc đường đều cúi đầu, mím chặt môi.
Thời điểm bước nhanh tới phòng thực hành, mới mở miệng, "... Cám ơn cậu."
"Là tôi nên cám ơn cậu, cám ơn cậu đã mang Lục Ma Thảo cho tôi." Sa Nặc Nhân mỉm cười nói.
Vưu liền lén lút giương mắt, liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, thấy cậu mỉm cười, cũng cùng cười rộ lên.
Khóa thực hành vẫn còn đang tiếp tục, Sa Nặc Nhân tạm thời bỏ đi dự định dùng Lục Ma Thảo để nâng cao mức độ dung hợp của vật liệu, vì không chuẩn bị trước, nên không thể dùng bừa bãi. Trước mắt, bọn họ chỉ có thể dùng nước sạch để rửa qua nguyên liệu, sau đó tiến hành dung luyện.
Buổi tối về đến nhà, đột nhiên liền nhớ tới xích anh quả của cậu.
Nhanh chóng đem giày tháo ra, vội vội vàng vàng chạy vào phòng của mình, thời điểm nhìn thấy mầm non xanh biếc trong ống nuôi cấy, liền hưng phấn nhảy dựng lên.
Vội vàng đem chậu hoa đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu trong nhẫn không gian lấy ra, trong chậu hoa cũng không phải bùn đất bình thường, mà là hỗn hợp của mười loại thực tài khô héo được nghiền nát, dinh dưỡng rất phong phú.
Sa Nặc Nhân cẩn thận từng li từng tí đem mầm non trong ống nuôi cấy ra ngoài, dời đến bên trong chậu hoa, sau đó đem dịch dinh dưỡng trong ống nuôi cấy đều rót vào bên trong thổ nhưỡng(1), sau đó tưới qua nước, liền đại công cáo thành(2). Nhẹ nhàng đem chậu hoa chuyển tới trên bàn, nhìn ở trung tâm chậu hoa đã có một mầm non cao bằng ngón tay cái, Sa Nặc Nhân rất vui vẻ. Nếu như không phải đang nhìn thấy mầm non trước mắt này, cậu đều cảm thấy chuyện cô đọng Nguyên Quả này chính là ảo giác, dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới còn phương pháp này, điều bất ngờ là cư nhiên có thể tạo thành một đồ vật không tồn tại trong hiện thực.
1: bùn đất
2: cuối cùng cũng xong
Thật bất khả tư nghị! Khó có thể tin được!
Sa Nặc Nhân nằm nhoài trên bàn, vui vẻ thưởng thức chồi non trong chậu, thầm nghĩ nó có thể có kết quả trong một tháng được hay không.
Đột nhiên, âm thanh kính thủy tinh nứt ra lanh lảnh truyền tới, dọa Sa Nặc Nhân nhảy dựng.
Lúc cậu trở về, đèn trong phòng tối thui, cậu nghĩ là Xích Linh không trở về.
Lặng lẽ đi ra khỏi phòng mình, Sa Nặc Nhân liếc nhìn phòng ngủ của Xích Linh, vẫn là đang đóng cửa. Cậu đi tới, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng ngủ, không có tiếng trả lời.
Kỳ quái? Lẽ nào không trở về?
Sa Nặc Nhân vừa mới quay người bước đi, liền nghe thấy tiếng nói chuyện trầm thấp truyền tới. Thuận theo âm thanh đi tới, hẳn là ở trên sân thượng, dọc theo cầu thang tròn đi lên, liền nghe thấy có người nói chuyện.
"Điện hạ, mời ngài trở lại, hoàn cảnh nơi này không thích hợp với thân thể của ngài, chuyện tìm kiếm Nam Cẩn đại sư liền giao cho thuộc hạ, thuộc hạ nhất sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Ta tự có chừng mực." Âm thanh lạnh nhạt truyền tới.
"Điện hạ..."
Phỏng chừng là nghe thấy có người tới gần, thanh âm của người kia bỗng im bặt.
Sa Nặc Nhân đi tới, trên sân thượng chỉ có vài tia sáng tối tăm, chỉ có chỗ ô che nắng là có ánh đèn sáng. Xích Linh lạnh mặt ngồi dưới ô, bên cạnh đứng một nam nhân toàn thân áo đen, nhìn thấy Sa Nặc Nhân tiến lại, liếc mắt nhìn cậu, không nói lời nào.
"Trở về." Xích Linh lạnh lùng ra lệnh.
"Điện hạ... Ngài..." Nam nhân không cam lòng quay lại như vậy, mà những lời muốn nói, liền bị một ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương ngăn lại.
Nam nhân không thể làm gì khác, khẽ khom lưng, rồi quay người rời đi.
Sa Nặc Nhân nhìn người rời đi, liền ngồi ở trên ghế không nhúc nhích nhìn Xích Linh, không biết có phải là dô ánh đèn hay không, cậu cảm thấy sắc mặt anh trắng bệch.
Đi tới, ngồi vào một chiếc ghế khác.
"Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" Sa Nặc Nhân không có kiêng kỵ liền hỏi ra.
Thân thể Xích Linh vương tử không tốt, toàn bộ thủ đô đế quốc đều biết đến, Sa Nặc Nhân cũng không cần thiết phải giấu giấu diếm diếm.
Xích Linh không hề trả lời.
Sa Nặc Nhân liếc nhìn cốc thủy tinh vỡ vụn trên đất, trên bàn còn đặt một bình thuốc, hiển nhiên là anh vừa uống thuốc xong.
Không cần hỏi, nhất định là thân thể của anh không khỏe, nam nhân kia mới muốn anh quay về.
Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, hỏi, "Cái kia... Nam Cẩn đại sư là ai? Anh đang tìm ông ta sao?"
Xích Linh đưa mắt lên nhìn cậu.
Sa Nặc Nhân vội vàng giải thích, "Tôi muốn nói, có cần tôi hỗ trợ hay không? Giúp anh tìm ông ta?"
Sa Nặc Nhân cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy sợ Xích Linh, tối nay anh đặc biệt lạnh lùng, trong cặp mắt kia không tồn tại bất cứ chuyện gì, bất luận người nào, anh càng trầm mặc, càng khiến người ta cảm thấy e ngại.
"Cậu không tìm được ông ta." Âm thanh Xích Linh lạnh như băng, trầm thấp, mang theo hàn khí không muốn ai lại gần.
Cũng đúng, nếu người dễ tìm như vậy, cũng không tới phiên cậu hỏi, anh sớm đã tìm được người.
Sa Nặc Nhân nhất thời cảm thấy, chính mình gấp tựa hồ cũng không giúp được gì.