Sa Nặc Nhân động tác thành thục, trước tiên nấu canh hạt sen phù dung, sau đó mới bắt đầu rửa, thái rau, chuẩn bị gia vị theo trình tự.
Xích Linh đứng tại cửa phòng bếp nhìn cậu, một cái thiếu gia thế gia được nuông chiều từ bé lại biết nấu cơm, này không tồi.
Xích Linh nhìn cậu trong chốc lát, rồi xoay người bước tới thư phòng.
Thời điểm anh đi ra lần nữa, trên bàn ăn đã bày xong những món ăn nóng hổi mới ra nồi.
Thịt chiên xoắn ốc ngào ngạt hương, cá nhám hấp cùng sa-lát dưa leo thanh nhẹ, ba đĩa xếp thành hàng ngang trên bàn.
Sa Nặc Nhân cởi bỏ tạp dề trên người, cầm bát đữa đi ra, cũng đem canh hạt sen phù dung bưng ra, đặt trên bàn ăn.
"Ăn cơm đi." Sa Nặc Nhân ngồi xuống trước.
Xích Linh nhìn đồ ăn trên bàn, màu sắc rất đẹp, mùi cũng rất thơm.
Anh ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn.
Sa Nặc Nhân lúc đầu còn lo lắng anh kén ăn, nhưng hiện giờ nhìn anh miệng lớn ăn cơm, cũng yên lòng, lấy cho anh một chén canh hạt sen.
Xích Linh đón lấy, không nói gì, trong tâm lại nghĩ, người vợ này thật không sai, nấu cơm ăn rất ngon.
Hai người đem đồ ăn trên bàn đều ăn sạch, Xích Linh ăn thật nhiều. Tuy rằng anh không hề nói gì, nhưng nhìn lượng cơm mà anh ăn, Sa Nặc Nhân liền biết đáp án.
Nói đến chuyện nấu cơm, cậu liền không thể không nghĩ đến những ngày còn bị nhốt trong tháp ngà, tộc nhân của cậu đều bị nuôi dưỡng ở trong đó, mỗi ngày đều có người đến dạy bọn họ, dạy họ làm sao trở thành một "hiền thê lương mẫu"(1), dạy bọn họ cách hầu hạ chồng mình cho tốt, kỹ xảo cận chiến một điểm cũng không được học, chuyên dạy bọn họ làm vườn, vẽ vời, nấu cơm, chăm sóc hài tử, thường xuyên nói cho bọn họ biết, bên ngoài nguy hiểm như thế nào, bọn họ nếu không dựa vào cường giả ¾¾ chồng tương lai, liền không thể sống sót, mỗi ngày không ngừng tẩy não bọn họ, nhưng dù vậy cũng không thể đem cậu dưỡng thành đóa bạch liên hoa, mà đã có xu thế hắc hóa, cậu vẫn luôn biết đến trách nhiệm của chính mình, không phải chỉ vì mấy câu nói, hành vi tẩy não kéo dài liền có thể thay đổi.
1: mẹ hiền vợ đảm
Bây giờ ở một cái tinh hệ chưa bao giờ nghe nói, đến cơ hội gặp lại tộc nhân có hay không cũng không biết, Sa Nặc Nhân cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ có thể cố gắng sống sót, có sống sót mới có hy vọng.
Sau khi ăn xong đem chén đĩa bỏ vào máy tẩy rửa tự động, hai người liền ai về phòng người nấy.
Sa Nặc Nhân tiếp tục chỉnh lý đồ đạc, không bao lâu, Xích Linh liền đi qua gõ cửa.
"Làm sao vậy?" Sa Nặc Nhân bước tới mở cửa.
Xích Linh cầm trong tay một bó thảo cùng mấy khối quặng hặc tích thiết đưa cho cậu, "Thử một chút xem."
Sa Nặc Nhân nhận lấy, sau nửa ngày mới phản ứng lại, bỗng nhiên mắt sáng lên, "Là Lục Ma Thảo?"
"Ừm." Xích Linh lên tiếng.
"Anh mua ở đâu? Trên thị trường có bán sao?" Sa Nặc Nhân cầm Lục Ma Thảo đưa lên nhìn kỹ.
"Không có." Xích Linh sẽ không nói, anh đi thương hội "thực tài Ngạo Viêm" tìm Lục Ma Thảo, người phụ trách cũng hết cách rồi, đem Lục Ma Thảo dùng cải tổ trang sức đều đóng gói đưa cho anh.
Sa Nặc Nhân cũng không chú ý đến nguồn gốc của Lục Ma Thảo, cậu đã không thể chờ đợi được cầm Lục Ma Thảo đi làm thí nghiệm, xem xem rốt cuộc có đúng như mình đã suy nghĩ hay không.
Sa Nặc Nhân quay đầu lại nhìn một chút, thấy Xích Linh không theo vào, trước tiên dùng ý thực lực tra xét tế bào của Lục Ma Thảo, thấy hình dáng cùng thứ cậu nhìn thấy bên trong kẽ hở của hắc tích thiết giống nhau mới yên lòng, đúng là loại thực vật này. Trước tiên cậu đem Lục Ma Thảo nghiền nát thành nước, nhưng được rất ít, như vậy cũng không đủ để thanh tẩy nguyên liệu hắc tích thiết, suy nghĩ một chút, Sa Nặc Nhân quyết định dùng nước pha loãng rồi mới thanh tẩy.
Đặt nước của Lục Ma Thảo vào trong bồn, thêm nước pha loãng, sau đó mới cho vào một khối nguyên liệu hắc tích thiết, tiến hành ngâm.
Cậu lại dùng phương pháp đó để làm một chậu khác, chỉ là lần này cho ít nước, nước Lục Ma Thảo nhiều hơn. Sa Nặc Nhân muốn so sánh một chút xem hai chậu có gì khác nhau không.
Sau nửa giờ ngâm, cậu đem nguyên liệu bỏ vào bếp lò nung nấu, cầm một khuôn đúc linh kiện đặt ở phía dưới, linh kiện đầu tiên cậu chế tạo đã hoàn thành.
Hai linh kiện đều rất tốt, chờ khi nó nguội lạnh, cậu mới cầm máy đo lường vật liệu lên kiểm tra.
Món linh kiện đầu tiên tỉ lệ lợi dụng vật liệu là 92%, Sa Nặc Nhân thả xuống, tiếp tục cầm món linh kiện thứ hai đi đo lường, tỉ lệ lợi dụng vật liệu là 93.2%, trong lòng cảm thấy vui vẻ, quả nhiên đúng như cậu nghĩ, nước Lục Ma Thảo càng tinh khiết mực độ thanh tẩy càng sạch sẽ.
Chỉ là số lượng Lục Ma Thảo Xích Linh đưa cho không có nhiều, không làm được nhiều nước Lục Ma Thảo.
Thời điểm nhìn thấy Sa Nặc Nhân mặt ủ mày chau, Xích Linh mới gõ cửa tiến vào.
"Làm sao?" Xích Linh hỏi.
Sa Nặc Nhân mỗi tay cầm một món linh kiện, "Cái này tỉ lệ lợi dụng vật liệu là 92%, cái này là 93.2%."
Khi Xích Linh nghe đến số liệu như vậy, thần sắc khẽ thay đổi, "Không giống nhau?"
"Ân, Lục Ma Thảo quá ít, số liệu này đã là rất cao, nước Lục Ma Thảo nhiều, tôi nghĩ rằng, nếu như dùng nước Lục Ma Thảo tinh khiết đến ngâm nguyên liệu, phỏng chừng mức độ dung hợp sẽ càng cao hơn." Sa Nặc Nhân lắc lắc hai cái tay cầm linh kiện.
Xích Linh nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm.
"Cậu định làm gì?" Xích Linh hỏi.
"Cái gì?" Sa Nặc Nhân có chút không hiểu.
"Cho tới nay, mức độ dung hợp vật liệu cơ giáp đều rất thấp, có thể đạt đến 90% là rất ít, cậu lại ngoài ý muốn phát hiện ra phương pháp này, cậu định làm gì? Giữ lại dành riêng cho Sa gia, hay là vẫn còn ý thưởng khác?" Xích Linh nhìn cậu.
Sa Nặc Nhân có chút mờ mịt, cậu không hề nghĩ tới những việc này, cậu chỉ muốn cố gắng chế tạo ra một đài cơ giáp có thể xem được, cũng không nghĩ tới những vấn đề có thể xảy ra nếu dùng phương pháp này.
Nay vừa bị Xích Linh hỏi đến, Sa Nặc Nhân không thể không suy nghĩ về vấn đề này.
Xích Linh nhìn cậu một mặt trầm tư, mới nói câu "Nghỉ sớm một chút" liền đi ra.
Mãi đến khi đã nằm trên giường, Sa Nặc Nhân vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Nếu như nói đám người đang ở trong chỗ tối, vì cậu mà ra một cái bẫy lớn như vậy, mục đích là muốn đánh đổ Sa gia, phế đi năng lực hệ tinh thần mới thức tỉnh của cậu, sau đó khiến Sa gia thất bại trong cuộc "thi đấu thế gia", phải giao ra bảy huân chương thế gia, thế cục hôm nay chính là kết cục đám người kia muốn nhìn thấy. Sa Nặc Nhân vì chứng cứ không đủ mà được thả ra, mà đến bây giờ đám người trong chỗ tối kia vẫn chưa có động tĩnh nào khác, cậu đoán là bọn chúng đang chờ thời cơ đến, Sa Nặc Nhân không biết ai có cừu hận với Sa gia lớn như vậy, nếu đám người đó vẫn không ra mặt, không bằng thả tin tức đem người dẫn đi ra.