Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)
Kẻ địch lần thứ hai tập kích không bao lâu đã tới rồi, lần này tới không còn là một Tinh Mãng nhân, mà phái hai người lại đây, hiển nhiên bọn họ nhất định phải công chiếm Tinh Diệu đế quốc!
Các chiến sĩ nguyên bản chống lại rất gian nan, nay có quang giáp chiến đội gia nhập, trở nên dễ dàng hơn, mục tiêu của bọn họ là đám người Tuy Vĩ Hạt cùng bọn quái vật, hai Tinh Mãng nhân giao cho Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân tới đối phó.
Sa Nặc Nhân nói không sai, căn nguyên ý thức lực của cậu trên chiến trường phi thường hữu dụng. Tinh Mãng nhân chiến đấu khải trang khá nhỏ, trong một đống quái vật khổng lồ cực dễ ẩn nấp, có thể xuất kỳ bất ý(1) cho đối thủ tập kích trí mạng, nhưng, chiến trường từ khi có Sa Nặc Nhân, chỗ ẩn nấp của bọn chúng đều vô dụng. Phóng thích căn nguyên ý thức lực, toàn bộ chiến trường đều bị bao phủ dưới ý thức lực của Sa Nặc Nhân, tất cả cậu đều rõ như lòng bàn tay, không quản Tinh Mãng nhân ẩn giấu ra sao, cậu đều biết.
1: hành động khi người ta không đề phòng
Sa Nặc Nhân và Xích Linh âm thầm dùng tần số truyền tin trò chuyện, Tinh Mãng nhân núp ở chỗ nào, đi về hướng nào, cậu sẽ nói cho Xích Linh sớm nhất, khiến Tinh Mãng nhân vội vã tránh né không ứng phó kịp, rõ ràng vừa tìm tới một nơi ẩn nấp mới, còn chưa đứng vững, tập kích sau lưng đã tới rồi, làm cho bọn chúng trốn khắp nơi, nào còn có cơ hội đi đánh lén!
Hai tên Tinh Mãng nhân quả thực tức muốn phun máu, một tên bị Xích Linh nhìn chằm chằm đã rất đáng thương, một tên khác vẫn luôn bị một cơ giáp cự đại đuổi theo, vô luận trốn đến nơi nào đều bị phát hiện, Tinh Mãng nhân kia phi thường phiền muộn, tên nhóc con kia, ánh mắt cư nhiên tốt như vậy, hắn đi đâu đều có thể phát hiện, quả thực đáng ghét! Sau mấy lần giao thủ, bọn họ phát hiện một vấn đề, không phải vị trí ẩn nấp của bọn họ bị phát hiện, mà bọn hắn vốn đã bị ghim rồi! Bọn họ đang chuẩn bị đi hướng nào, còn chưa tới kia, người ta cũng đã chờ ở bên kia, chờ ngươi đến, chào đón chính là một kiếm, đến ngay cả cơ hội thở cũng không có, đã bị đánh không ứng phó kịp.
Các chiến sĩ quang giáp chiến đội vừa chiến đấu vừa tán gẫu, "Đế quân cùng đế hậu đây là đang vờn chuột sao? Đuổi hai người kia chạy đến mệt."
"Ha ha, không nghĩ tới Tinh Mãng nhân ngông cuồng tự đại cũng có ngày hôm nay! Đế quân đế hậu quá mạnh rồi!"
"Quả thực vinh quang a! Trước trên chiến trường, chỉ có mỗi đế quân có thể đối phó Tinh Mãng nhân, hiện tại đế hậu tới, đế quân lại càng thêm dũng mãnh! Quả nhiên là phu phu phối hợp, làm việc không mệt a!"
"Hâm mộ chết! Đây chính là tổ hợp mạnh nhất đế quốc ta!"
"Ta kháo! Mau nhìn, một kiếm kia của đế hậu vung quá đúng chỗ rồi! Trực tiếp xem Tinh Mãng nhân là bóng chày đánh!"
"Ngươi nên nói, sao đế hậu có thể coi kiếm tốt như vậy thành gậy bóng chày chứ!"
Bọn họ một bên chiến đấu, một bên nhìn chằm chằm Đế hậu bên kia, trình độ chiến đấu của đế quân quả thực rất có hàm lượng, nhưng Đế hậu chiến đấu càng đáng xem hơn, tỷ như: Coi kiếm như gậy bóng chày mà đùa giỡn, coi kiếm thành cây búa dùng, lúc cần lấy đại pháo tụ năng xuống, lần lượt cho ngươi thử nghiệm một chút, các loại kỹ xảo chiến đấu, chỉ có không nghĩ tới, không có tác dụng.
"Thao! Đế quân bên kia đã kết thúc!"
"Nhanh như vậy?!"
"Tốc độ so với lúc trước nhanh hơn gấp đôi."
"Mau nhìn, đế quân anh hùng cứu mỹ nhân rồi!"
Hồi lâu sau, một thanh âm yếu ớt nói: "... Yên lặng thắp nến vì Tinh Mãng nhân kia."
"Ngươi đi chết đi! Thắp nến cái đầu ngươi! Lão tử hận không thể đi luân hắn!"
Kẻ địch phát động tiến công mãnh liệt, không tới hai tiếng đồng hồ sau lại bị đánh lùi, bọn họ còn tổn thất hai tên Tinh Mãng nhân. Xích Linh lần này thắng rất dễ dàng, có Sa Nặc Nhân phụ một tay, xác thực tiết kiệm nhiều việc, mặc dù kỹ thuật cơ giáp của cậu không ra sao, nhưng Phượng Hoàng rất cường đại, chỉ cần có đầy đủ nguyên thạch, theo Sa Nặc Nhân chơi, không làm mình bị thương là được, có thể thuận tiện vui đùa Tinh Mãng nhân một chút.
kế hoạch chuẩn bị san bằng Đại Uyển Toàn Tí trong thời gian ngắn nhất của kẻ địch đều gặp trở ngại, phòng thủ trên Hà Na tinh cầu như là tường đồng vách sắt, Tinh Mãng nhân phái lại đây tất cả đều để mạng lại, không ai trở lại, người Tuy Vĩ Hạt cùng bọn quái vật cũng tử thương nặng nề, căn bản không thể tiếp tục. Con đường tiến công Đại Uyển Toàn Tí, bị chặn lại tại Hà Na tinh cầu, mặc cho một lần lại một lần điên cuồng công kích, vẫn là không tóm được tinh cầu này.
Bộ Tổng chỉ huy Đế đô tinh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, Phượng thượng tướng đắc ý vắt chéo chân, hướng Ba Lan khâm khoe khoang, "Thấy không, đây chính là cháu ngoại của ta cùng bạn lữ của nó, thật giỏi! Có hai đứa nó canh giữ ở nơi đó, đám điên kia cũng đừng nghĩ lại đây!"
Sắc mặt Ba Lan khâm tái xanh, một cháu ngoại của hắn bị trông giữ, một đứa khác cũng tới chiến trường, quả thực khắp nơi không bằng tôn tử của Phượng lão đầu, bất quá, có một điểm làm cho lòng hắn cảm thấy được cân bằng, đó chính là —— cháu ngoại cả của Phượng lão đầu tuy rằng còn sống, nhưng giờ đã là người bình thường, không! Cần! Phải! Sợ!
Sa Nặc Nhân vừa ăn cơm vừa nhìn bức ảnh của bảo bảo mỗ phụ gửi tới, nhìn thấy một tấm hình, không nhịn được cười khanh khách. Thời điểm Sa Nặc Nhân xem, Xích Linh cũng ngó qua, kẻ địch đã bất động ba ngày, không biết có dự mưu gì.
"Tính cách của Đạt Tư cùng Áo Lạp thực sự tương phản quá lớn, Đạt Tư thân là ca ca, lại là túi khóc nhỏ, nhìn Áo Lạp người ta, không khóc không nháo, yên lặng lại nghe lời." Sa Nặc Nhân một mặt hạnh phúc nhìn bức ảnh hai bảo bảo.
Xích Linh không phát biểu ý kiến, hai bảo bảo đều rất tốt, bất kể là thích khóc thích nháo, hay là yên lặng, anh đều yêu thích, kia là con của anh a, mặc kệ thế nào cũng đều tốt nhất.
Ngay lúc hai người ăn cơm, A07 bỗng nhiên từ trong không gian chui ra, kích động nói: "Ta cảm thấy khí tức của chủ nhân!"
Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh đều dừng lại, đồng thời cảm thấy không ổn, Sa Nặc Nhân vội vàng nói: "Chủ nhân của ngươi rốt cuộc là ai?!"
A07 suy nghĩ một chút, vô tội nói: "Không biết, ta quên rồi."
Đúng lúc này, một âm thanh phá không mà đến, thanh âm kia như gần ngay bên tai lại như xa tận chân trời, khó có thể phân rõ. "A07, còn không mau trở về."
A07 hưng phấn muốn chạy ra ngoài, bị Xích Linh một phát bắt được, trực tiếp rút nguồn năng lượng tinh bản phía sau nó.
"Để Pidgey canh chừng A07!" Xích Linh bàn giao một tiếng, người đã xông ra ngoài.
Tất cả chiến sĩ đều đi ra, ánh mắt dại ra nhìn tình cảnh trước mắt, cuối tinh cầu có một người khổng lồ màu đen đứng, sương mù mông lung nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen mơ hồ, vô cùng lớn, so với cơ giáp của Sa Nặc Nhân còn lớn hơn nhiều, trên bầu trời một đôi mắt hẹp dài phóng ra hồng quang khát máu, cách xa như vậy, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được cỗ áp lực cực lớn kia.
"Chiến đội quang giáp! Chuẩn bị nghênh chiến!" Xích Linh hô to một tiếng, đã lên cơ giáp, tất cả mọi người chờ đợi mệnh lệnh, tất cả đều lên cơ giáp, chuẩn bị nghênh chiến người khổng lồ khủng bố này.
Nhưng, người khổng lồ màu đen kia cũng không tiến lên, chỉ là chậm rãi giơ lên một cánh tay, thời điểm hạ xuống, là chấn động hủy thiên diệt địa, "Răng rắc" một tiếng thật lớn, tất cả người chưa kịp lên cơ giáp đều rơi xuống dưới, đá vụn bùn đất tung bay, tinh cầu trực tiếp sụp... Không! Nói chính xác, là bị người khổng lồ kia một kiếm bổ đôi!
Không sai, Hà Na tinh cầu giống như quả dưa hấu, bị người một kiếm chém nát!
Lúc khẩn cấp Phượng Hoàng cuốn lấy hết thảy bay lên bầu trời, tất cả chiến sĩ trên cơ giáp cấp tốc bay lên, bay lên trên không lại nhìn Hà Na tinh cầu, nội tâm mỗi người bắt đầu run rẩy, sợ hãi, rất nhiều người chưa kịp chạy đều rơi xuống khe nứt.
Chỉ một kiếm, liền phá huỷ một cái tinh cầu!
"Đám tiểu nhân thấp kém, đừng có phản kháng, trẫm là người thống trị vũ trụ trong tương lai —— Ha Tư Đặc, một tinh cầu nho nhỏ không thể cản được bước đi của trẫm, nếu không chiếm được, vậy liền hủy. Tinh Diệu đế quốc tân quân, trẫm cho ngươi một cơ hội, trong vòng một tháng mang theo Đại Uyển Toàn Tí quy hàng, trẫm sẽ miễn tội chết cho các ngươi, còn nếu không, bản đế chỉ có thể tự mình động thủ huỷ diệt các ngươi."
Âm thanh kia còn quanh quẩn trên không trung một hồi lâu, mà người khổng lồ màu đen kia đã biến mất rồi.
Tất cả mọi người như bị ghim trên không, không ai động, cũng không có người nói chuyện, bọn họ đều đang run rẩy, sợ sệt, nội tâm sợ hãi đã làm cho bọn họ mất đi năng lực chiến đấu.
Không ai có thể thắng hắn, thật là đáng sợ, một kiếm phá huỷ một tinh cầu, bọn họ còn đánh cái gì? Đấu cái gì? Hoàn toàn không có sức lực phản kháng nha!
Không ít chiến sĩ rơi xuống khe nứt đúng lúc tiến vào cơ giáp, cũng bay ra.
Xích Linh trầm mặc rất lâu, mới trầm giọng nói: "Quay —— về!"
Toàn bộ chỉ huy đế đô tinh một mảnh tĩnh mịch, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng tít tít thỉnh thoảng phát ra từ máy móc, tất cả mọi người mặt xám như tro tàn, không nhìn thấy một tia hi vọng, Hà Na tinh cầu bị hủy diệt bọn họ đều tận mắt thấy, sức mạnh đáng sợ như vậy, để cho bọn họ tận mắt thấy chỗ đáng sợ của Tinh Mãng nhân, không thể chiến thắng, không có hi vọng.
Tinh Mãng đại đế lấy Hà Na tinh cầu để nhắc nhở, Đại Uyển Toàn Tí tự động đầu hàng, hắn không muốn tốn thời gian tấn công. Đòn đánh này rất hữu hiệu, toàn bộ Đại Uyển Toàn Tí rơi vào tĩnh mịch, không còn ai rêu rao sẽ đuổi kẻ xâm lược ra khỏi Đại Uyển Toàn Tí nữa.
Bọn họ trầm mặc, bọn họ uể oải, bọn họ rốt cuộc không còn phấn chấn, chờ bọn hắn là thân phận nô lệ tướng sĩ vong quốc, hoặc là, đế thân phận nô lệ cũng không có, có chỉ là vô tận tàn sát.
Xích Linh sau khi trở về cũng trầm mặc, anh tới nhìn hai bảo bảo trước tiên, ở trong phòng trẻ con rất lâu, cũng không làm chuyện khác, chỉ là ngẩn người nhìn hai bảo bảo, không biết đang suy nghĩ gì. Sa Nặc Nhân đứng bên cạnh yên lặng nhìn, cũng không lên tiếng.