Thư Nhai chậm rãi tỉnh lại, cơn đau nơi ngực đã qua, mở mắt nhìn thấy Sa Nặc Nhân ở bên cạnh, hơi mỉm cười nói: "Ngươi tại sao cũng tới?"
Sắc mặt của y thật không tốt, yếu đến tái nhợt, cả mặt đều ướt, không biết là mồ hôi hay là nước tắm. Sa Nặc Nhân rất lo lắng, mười năm Thư Nhai phiêu bạt này, đến cùng đã gặp những chuyện như thế nào, y chưa bao giờ nói, bây giờ lại đột nhiên té xỉu, như vậy Sa Nặc Nhân sao có thể không lo lắng.
Dìu người ra khỏi bồn tắm, một mình Thư Nhai đi tới phòng để y phục, cởi quần áo ướt đẫm trên người ra, đồ án màu đỏ tươi bên ngực trái vẫn chưa biến mất, y lấy khăn lông lau khô người, lau mái tóc ướt nhẹp, để lên bàn, sau đó thay bộ quần áo khô mát đi ra, người đã trở về như lúc ban đầu, không còn nhìn ra nơi nào không thích hợp nữa.
Sa Nặc Nhân ngồi trên ghế salon chờ y, Thư Nhai nhất định có chuyện giấu cậu, không hỏi rõ, cậu sẽ không an tâm.
Thư Nhai thấy ánh mắt thề không bỏ qua của cậu, cười khổ nói: "Ta thật sự không có chuyện gì, đừng lo lắng cho ta."
"Không có chuyện gì mới là lạ, không có chuyện gì sao ngươi lại té xỉu trong bồn tắm?" Sa Nặc Nhân trừng mắt, đừng nghĩ lừa dối bỏ qua, cậu nhất định phải biết chân tướng của chuyện này.
Thư Nhai không có tiếp tục ngụy biện, đứng dậy rót chén nước cho Sa Nặc Nhân, cũng rót cho mình một chén.
Uống một hớp, mới chậm rãi nói: "Cái này của ta không phải bệnh, ngươi cũng không trị được."
Sa Nặc Nhân nghi ngờ hỏi: "Rốt cuộc ngươi có chỗ nào không thoải mái?"
Thư Nhai nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng ngón tay chỉ lên ngực trái, "Tâm bệnh."
Sa Nặc Nhân cau mày, có chút không hiểu.
Thư Nhai liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Ngươi nên trở về đi, ta đã không sao."
Sa Nặc Nhân vẫn không yên tâm về y, "Ta ở lại với ngươi, hiện tại cũng không có chuyện gì."
Thư Nhai cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cười nói: "Một lát nữa ta có khách tới, ngươi cũng không thể ở đây đi."
Sa Nặc Nhân lại càng cảm thấy kỳ quái, Thư Nhai ở đây, cũng chỉ có thể quen biết được mấy người như vậy, hơn nữa từ trước tới nay y cũng không ra khỏi đế cung, vị khách này là từ nơi này đến? Suy nghĩ kỹ một chút, người có thể quen biết ngoài cung, chẳng lẽ là Công Ngọc Diễm? Công Ngọc Diễm lúc đó đã có hảo cảm với Thư Nhai, chỉ tiếc, Thư Nhai hình như cũng không muốn đáp lại hắn, chẳng lẽ đó chỉ là mặt ngoài, kỳ thực bọn họ đang âm thầm lui tới?
Sa Nặc Nhân nở nụ cười ám muội, "Ta hiểu rồi, vậy ta đi về trước, các ngươi... Chậm rãi trò chuyện."
Thư Nhai biết cậu đã hiểu lầm, lại không nói ra, mỉm cười tiễn người ra cửa.
Phòng của Thư Nhai trong đế cung ở nơi vô cùng xa, y muốn thanh tịnh, cho nên không có chọn căn phòng ở gần đê cung, cho nên bên này rất ít người đi lại, ngoại trừ người của đội hộ vệ đi qua, cũng không có ai khác, như vậy cũng tốt, trước đây Thư Nhai đã muốn ở một nơi yên tĩnh, bình đạm sinh hoạt, giống như hiện tại, cũng rất tốt.
Cửa phòng vừa mới đóng lại, đã có người từ phía sau ôm chặt lấy y, người đến giống như một con sủng vật cỡ lớn, nằm nhoài nơi cần cổ y ngửi ngửi, buồn bực nói: "Có phải là vừa đau không? Ta cảm thấy được."
Người này không phải ai khác, chính là Ouse • Saskatchewan một đường đuổi tới, hắn cải trang thành thị vệ, xâm nhập vào đế cung, rồi từ cửa sổ phía sau tiến vào gian phòng của Thư Nhai. Đối với loại phương thức tiến vào này Ouse đã sớm quen cửa quen nẻo, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên tới đây, hắn ôm Thư Nhai không buông tay, mà y cũng không giống lúc trước, tránh thoát khỏi hắn.
Ouse đã trà trộn vào đế đô tinh một tháng, cũng trà trộn vào nhiều lần rồi, mỗi lần Thư Nhai đều không cho hắn sắc mặt tốt, hắn liền mặt dày mày dạn quấn lấy y không tha, ngược lại trên người Thư Nhai có huyết khế khiến hắn si mê quấn quýt, người này là của hắn rồi, bất kể là đánh hắn mắng hắn như thế nào, hắn chính là không đi.
Edtor: người ta trà trộn vào 1 tháng rồi mà đế cung vẫn chả biết gì (-.-)
"Nếu để Tinh Diệu đế quốc biết được, một tội phạm cấp S bị truy nã núp ở đế cung, ngươi cảm thấy sẽ như thế nào?" Thư Nhai đẩy tay hắn đang vòng qua eo mình ra, quay người bước trở về.
Ouse cũng lại đây, "Ngươi cũng biết ta không thể nào ở lại đây, đi theo ta đi, chúng ta tới tinh cầu bỏ hoang tận hưởng sinh hoạt tiêu dao của chính mình. Tên khốn A Long kia đã bị ta đánh thành chó nhà có tang, bây giờ địa bàn của hắn đều đã bị ta tiếp quản, hiện tại ta là lão đại bốn sao ở tinh cầu bỏ hoang, chúng ta trở về thôi."
Thư Nhai lạnh nhạt nhìn hắn, trào phúng cười nói: "Ngươi hẳn nên rõ ràng, ta vì sao lại đau đi?"
Biểu tình lấy lòng của Ouse, cũng có chút không duy trì nổi nữa, huyết khế phát tác khiến hắn quấn quýt si mê, đau lòng không chịu nổi, nguyên nhân chỉ có một ----- Thư Nhai không yêu hắn.
Thư Nhai thấy hắn không nói lời nào, lại nói: "Ngươi tiếp tục tới tìm ta còn có ý nghĩa gì chứ?"
Lúc trước dưới tình thế cấp bách tiêm vào huyết khế, bất quá chỉ là muốn cho Ouse đối phó A Long, giúp bọn họ có cơ hội thoát thân, y cũng không có ý nghĩ gì khác, sau đó Ouse tới tìm y, cũng chỉ là động viên hắn, để cho hắn an tâm đối phó A Long, cũng không có nghĩa là y tiêm vào huyết khế, là sẽ yêu người này.
Trên khuôn mặt tuấn mĩ âm nhu của Ouse hiện lên vẻ u sầu, trên người còn mặc trang phục thị vệ, mặt nạ hóa trang còn đang bị hắn nắm trong tay, trong ngừng xoa xoa.
"Ngươi thật là tình nguyện chết đi, cũng không muốn chấp nhận ta?" Âm thanh Ouse hạ thấp xuống.
"Đây không phải thứ ta có thể khống chế." Chuyện tình cảm, ai có thể nói rõ, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, sẽ không bởi vì không yêu, lấy cái chết ra uy hiếp, mà tự động chuyển qua yêu một người, đây căn bản là chuyện không thể nào.
Ouse trầm mặc một lát, đột nhiên nghiêng người nhào tới, trực tiếp đè Thư Nhai xuống ghế salon, làm mái tóc dài xõa tung trên ghế. Thư Nhai không ngờ Ouse lại đột nhiên nhào tới, những lần trước tới đây, mình từ chối hắn tới gần, hắn cũng là ngồi đàng hoàng một bên, không dám làm chuyện dư thừa, không nghĩ tới...
Thư Nhai lấy cùi chỏ chặn lại Ouse có xu thế đè ép xuống, Ouse dùng lực, giữ chặt hai tay của y ở trên đỉnh đầu, không quản Thư Nhai giãy dụa, giơ tay xé bỏ mặt nạ da người trên mặt y, hiện ra dung nhan tuyệt lệ.
"Thả ra! Ngươi thả ra!" Tư thế này khiến y căn bản không thể dùng lực, điều này làm cho Thư Nhai thấy rất không có cảm giác an toàn.
Ouse mê luyến nhìn người dưới thân, lưu luyến trong mặt dần dần đậm hơn, đến cuối cùng trực tiếp bị điên cuồng thay thế.
Người này là của hắn, sao hắn có khả năng để người này chết đi!
Cái hôn thô bạo của Ouse rơi xuống, gặm cắn môi của y, cổ của y, cũng vội vàng cởi bỏ quần áo y vừa mặc lên người...
Lạnh lùng như Thư Nhai cũng bị chọc giận, không phải y bị kiềm chế không thể động như vậy sẽ bó tay chịu trói, nếu như y dễ dàng bị chế phục như vậy, đến nay Ouse đã sớm đắc thủ. Thư Nhai lần thứ hai giở lại trò cũ, tinh thần lực không chút khách khí đâm vào đại não Ouse!
Lúc trước Thư Nhai bị hắn bắt được cũng là như thế này, chỉ cần hắn dám cố chấp tiến tới, Thư Nhai tuyệt đối sẽ làm cho hắn đau đầu đến khó nhịn, hắn với y đã dây dưa qua rất nhiều lần, mà mỗi lần đều là Thư Nhai thắng, mặc dù Ouse có sức chiến đấu cấp 6 cũng không có cách nào. Ouse cũng là lần đầu tiên gặp phải một Arthur khó như vậy, quả thực hận đến nôn ra máu!
Thư Nhai thấy hắn không có như trước đây thả y ra, vẫn cứ nắm chặt tay y không tha, không thể làm gì khác đành gia tăng cường độ kích thích. Đầu Ouse đau như búa bổ, hai mắt trừng trừng, nhìn chòng chọc vào Thư Nhai dưới người, cả người hắn run rẩy, đến hô hấp cũng không thuận lợi, "Ta không biết... Nhìn ngươi chết..., ta tình nguyện... Cưỡng bách ngươi yêu ta!"
Ouse giống như bất chấp cắn răng, từ trong túi áo móc ra một bình dược tề, dùng răng cắn mở, nắm cằm Thư Nhai, rót dược tề vào trong miệng y.
"A..." Ouse che miệng y lại, không cho y phun ra, đẩy cao cằm Thư Nhai, buộc y nuốt xuống.
Thư Nhai không biết dược tề kia là gì, lại không thể ngăn cản nước thuốc trượt xuống cổ họng, tiếp tục tiến vào trong dạ dày...
Cơ hồ là ngay lập tức, tinh thần lực y kích thích Ouse càng ngày càng yếu, từng chút biến mất, lực lượng tinh thần của y hoàn toàn không thể sử dụng được.
Hai mắt Thư Nhai mở to, tinh thần lực của y đâu? Tại sao lại không sử dụng được?!
Ouse chậm rãi bình thường lại, thở hổn hển mấy cái, lần thứ hai đè ép lên, "Đừng lo lắng, chỉ là tạm thời khiến ngươi không thể sử dụng tinh thần lực, sau khi xong việc, ta sẽ giúp ngươi khôi phục."
Thư Nhai vừa nghe, đòn sát thủ duy nhất của y để đối phó Ouse không còn, cư nhiên bị hắn chế trụ, vậy y...
Ouse không chờ Thư Nhai suy nghĩ nhiều, tiếp tục cúi xuống gặm cắn môi y, chỉ cần tinh thần lực của Thư Nhai không dùng được, phản kháng này kia của y, trong mắt Resse cấp 6 như hắn, không đáng kể chút nào, dễ dàng có thể áp chế y!
Thư Nhai đại hận, y như thế nào cũng không nghĩ tới, trong tay Ouse sẽ có dược tề quỷ dị như vậy, lại làm y ngã xuống ở đây...
...
Buổi tối Xích Linh trở lại, nhìn thấy Sa Nặc Nhân lại đang chế tác dược tề, đi tới từ phía sau ôm lấy, hôn một cái xuống mặt cậu.
"A! Đừng nháo loạn! Dược tề sẽ bị hủy!" Sa Nặc Nhân thất thần một chút, có ấm lô trực tiếp vỡ nát, liền vội vàng tập trung khống chế hai cái khác, khó khăn giữ được.
Nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của Sa Nặc Nhân, khóe miệng Xích Linh câu lên.
"Đều tại anh! Lãng phí 12 bình dược tề, anh có biết này có thể cứu hai người hay không!" Sa Nặc Nhân trợn mắt nhìn anh.
Tâm tình Xích Linh tựa hồ không tệ, lại đi tới đem người ôm lấy, "Không có chuyện gì, phí dụng vật liệu cần thiết trong quá trình chế tác, đều là Tát quốc chi trả, phí khổ cực em cũng có."
Ánh mắt Sa Nặc Nhân sáng lên, "Có thật không? Vậy em còn phải tìm Công Ngọc Diễm mua một ít thực tài quý hiếm, vừa lúc hắn đang trong cung."
Xích Linh ôm lấy Sa Nặc Nhân hôn lấy hôn để, rồi mới đi lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, thuận miệng hỏi: "Công Ngọc Diễm ở trong cung? Tới khi nào?"
Biểu tình Sa Nặc Nhân trở nên ám muội, "Buổi chiều đã tới rồi, đi tìm Thư Nhai, vì tiếp đãi hắn, Thư Nhai còn đuổi em ra ngoài. Không nhìn ra, Công Ngọc Diễm truy người vẫn rất có thủ đoạn nha, ở trên chiến hạm, Thư Nhai đối với hắn ân cần nhưng chưa từng đặt trong mắt đâu."
Xích Linh không tỏ rõ ý kiến cười một tiếng, đi tới phòng tắm.
Sa Nặc Nhân thu thập một đống dược tề, dang rộng tứ chi, nằm úp sấp trên ghế salon nghỉ ngơi, thuận tiện tưởng tưởng đến chuyện Công Ngọc Diễm có thể biến thành đại tẩu của cậu thật hay không... Ạch, cũng không thể gọi đại tẩu, gọi... Đại ca?
Một bên khác, hai người hoàn toàn bị hiểu lầm, rốt cuộc cũng ngừng lại, cho nên nằm trên giường, thân thể không thể động đậy, ngay cả khí lực để cử động tay chân cũng không có.
Từ trên ghế salon đến trên giường, Thư Nhai bị lăn qua lăn lại một hồi lâu, không còn sức để phản kháng, đến lúc sau, chỉ có thể mặc cho Ouse đùa bỡn.
Thư Nhai lấy lại khí lực, cắn răng đẩy cánh tay tên kia ra, muốn đứng dậy, lại bị Ouse kéo lại, ôm vào trong lồng ngực, "Làm cái gì?"
Trong lòng Thư Nhai tức giận, lạnh lùng nói: "Thả ra!"
Ouse đương nhiên không thể buông y ra, "Nói cho ta biết ngươi muốn làm cái gì? ta giúp ngươi."
Thư Nhai trầm mặc đã lâu, mới nói: "Đưa ta tới buồng tắm, ta muốn tắm rửa."
"Trước đừng nói." Ouse hôn người trong lòng một cái, "Ta nghe nói Thủy Ủy tộc nhân là thụ thai thể trời sinh, sinh hài tử cho ta đi?"
Thư Nhai tức giận, muốn đẩy hắn ra, cánh tay lại vô lực không biết làm sao, chỉ có thể mắng: "Cút! Cút ngay, lập tức đi ra ngoài! Còn không đi, ta sẽ gọi người!"
Ouse lại cười đùa nói: "Tại sao lại gọi? Vừa rồi muốn nghe ngươi kêu hai tiếng ngươi không phản ứng, bây giờ muốn kêu?"
Thư Nhai cũng bị tên vô lại này làm cho tức chết, vừa tức vừa hận, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt giả bộ ngủ, không nghĩ tới lại quá mệt mỏi, cư nhiên cứ như vậy ngủ thiếp đi.