Vân Sương Phong đã lâu không có lộ diện trước mặt người khác, ngoại trừ lần thi đấu thế gia kia, vốn là ông hoàn toàn có thể không cần ra ngoài nữa, nhưng là, Xích Linh Vương tử cứu tôn tử Vân Hoán của ông, phần ân tình này, sớm muộn cũng phải trả, sau khi biết được tình huống của thượng tướng Phượng Vô Quy, liền chủ động tới đây, hy vọng có thể giúp đỡ được gì đó, ở đây liền gặp được hội trưởng Lục Như Tiền mới đến, hai người lúc này mới thương lượng vấn đề trị liệu cho thượng tướng.
Vân Sương Phong nói: "Ta và hội trưởng Lục đã thương lượng qua, tình huống bây giờ, chỉ có thể thử dùng Hóa Khí Tề, giải đi đấu khí trên người thượng tướng, phá hủy đấu khí đan, tuy rằng như vậy sẽ khiến thượng tướng biến thành người bình thường, nhưng ít ra có thể giữ được tính mạng, không biết Diễm Vương cảm thấy thế nào?"
Diễm Vương do dự, sợ là, coi như hóa giải đấu khí, cũng chưa chắc có thể khá hơn.
Diễm Vương phi u buồn nói: "Không có biện pháp tốt hơn sao?"
Vân Sương Phong chậm rãi lắc đầu, "Thượng tướng đã 73 tuổi rồi, ở độ tuổi này đối với hậu thiên Resse mà nói, đã là cực hạn, không có biện pháp tốt hơn.
Diễm Vương phi nhìn về phía Phượng Khuynh Ngân, "Đại ca, ngươi tới quyết định đi."
Phượng Khuynh Ngân cũng rất khó khăn, hắn cũng lo lắng giống như Diễm Vương phi, nhất thời khó có thể đưa ra đáp án.
Vân Sương Phong lấy ra một bình dược tề, dược bên trong lộ ra màu xanh ngọc bích, hẳn là dược tề phổ thông cực phẩm.
"Đây là cực phẩm Hóa Khí Tề, đối với tình huống hiện tại của thượng tướng có thể không hữu dụng, ta cũng không dám hứa chắc." Vân Sương Phong nói.
Sa Nặc Nhân nhìn chằm chằm bình dược tề kia, kỳ thực cậu có chuyện muốn nói, nhưng nhìn qua mọi người ở đây, mỗi một người đều có thân phận cao quý, địa vị hiển hách, cậu không chỉ là một người ngoài, còn là một cái thiếu niên chỉ mới 17 tuổi, nơi nào đến phiên cậu nói chuyện đâu.
Xích Linh chú ý tới Sa Nặc Nhân muốn nói lại thôi, hỏi: "Em muốn nói cái gì?"
Xích Linh hỏi như vậy, khiến mọi người đều trầm mặc nhìn sang, lần này Sa Nặc Nhân không muốn nói cũng không được.
Sa Nặc Nhân biết mình như vậy rất mạo muội, chỉ có thể kiên trì nói: "Tôi chính là muốn hỏi, Resse tiêu hao lực sinh mệnh căn nguyên, tuổi tác càng lớn, đối với năng lượng sinh mạng tiêu hao càng lợi hại, Hóa Khí Tề tuy rằng có thể hóa đi đấu khí, hủy đi đấu khí đan, nhưng là coi như biến thành người bình thường, thân thể thượng tướng từ lâu đã hao tổn, còn có thể khôi phục sao?"
Vấn đề Diễm Vương phi cùng Phượng Khuynh Ngân lo lắng cũng là cái này, không nghĩ tới Sa Nặc Nhân lại mở miệng hỏi ra.
Vân Sương Phong ỷ vào thân phận mình, rất là thanh cao, căn bản xem thường để ý tới hậu bối Sa Nặc Nhân này, lần đó trên đài thi đấu thế gia, đã khinh thường không nói chuyện với Sa Nặc Nhân, còn để Vân Hoán truyền lời. Bây giờ nghe thấy cậu hỏi ra vấn đề dễ hiểu như vậy, lại càng không muốn phản ứng.
Sa Nặc Nhân: "..."
Vân Sương Phong căn bản không để ý tới cậu, trực tiếp thấp giọng trò chuyện với hội trường Lục Như Tiền, Sa Nặc Nhân cũng chỉ có thể trầm mặc.
Xích Linh nắm chặt tay Sa Nặc Nhân, lấy cách đó an ủi, đối với Vân Sương Phong cũng rất là không vui, bất quá đối phương tuổi đã cao, anh cũng không thể ngay mặt khiến người khó coi.
Một động tác này của Xích Linh, khiến Phượng Bạc luôn luôn quan sát bọn họ kinh tủng, không phải Sa Nặc Nhân quấn lấy anh của hắn sao? Làm sao lại có cảm giác là anh hắn mới là người chủ động dính người?
Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh Vân Sương Phong cùng Lục Như Tiền nhỏ giọng nói chuyện, Sa Nặc Nhân thấy thế cũng nhỏ giọng nói với Xích Linh: "Em có biện pháp không cần hóa giải đấu khí của thượng tướng, nhưng trước đây chưa từng thử, không biết có thể thành công hay không, một khi thành công, có thể giúp thượng tướng vượt qua bình phong cấp 6, đặt chân vào cấp 7."
Xích Linh âm thầm hoảng sợ, bỗng nhiên nắm chặt tay Sa Nặc Nhân, anh cái gì cũng không hỏi, nhưng anh tuyệt đối tin tưởng Sa Nặc Nhân, "Em đừng lên tiếng, giao cho tôi."
Sa Nặc Nhân gật đầu, "Ừm."
Vân Sương Phòng cùng Lục Như Tiền bên kia thương lượng cũng đã có kết quả, lần này Lục Như Tiền mở miệng, "Thân thể hao tổn là khẳng định, thế nhưng so với hiện tại bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể mất mạng, thân thể kém đi một chút, nhưng ít nhất cũng có thể sống thêm một khoảng thời gian."
Nếu để cho thượng tướng tự mình lựa chọn, sống sót như vậy, ông khẳng định tình nguyện để hiện tại bạo thể mà chết. Ông là một người lính, đã ở trên chiến trường, giết qua kẻ địch, một thân nhiệt huyết, sao có thể chịu đựng khi về già triền miên trên giường bệnh?
Ngay tại thời điểm mọi người đều do dự không đưa ra quyết định, Xích Linh lên tiếng, "Mỗ phụ, cữu bá, con có chuyện muốn nói riêng với hai người."
Vân Sương Phong cùng Lục Như Tiền không hiểu nhìn về phía Xích Linh, nói chuyện riêng, này là có chuyện gì bọn hắn không thể nghe? Bọn hắn cũng đều là người sắp xuống lỗ, mỗi một người đều là kẻ tinh ranh, vừa nghe thấy lời này, đương nhiên liền đứng dậy cáo từ, mang theo trợ thủ rời đi trước. Phượng gia rất lớn, bọn họ tới đây đương nhiên là được an bài ở Phượng gia, bất quá nơi bọn họ ở chính là khách viện*, không cùng nơi với chủ viện, hơn nữa cách nhau một khoảng khá lớn, lập tức có người hầu Phượng gia đưa bọn họ tới khách viện.
*: nơi ở cho khách nhưng mk để vậy cho hay
Hiện ở trong phòng khách đều chỉ còn người trong nhà, Xích Linh liền đem người hầu đứng trong đại sảnh đuổi ra ngoài, như vậy thật sự chỉ còn người trong nhà. Diễm Vương một nhà ba người cùng với Sa Nặc Nhân, Phượng gia một nhà ba người, lại không có người khác. Cho dù như vậy, Xích Linh vẫn không hài lòng, anh nhìn bá mẫu ngồi bên cạnh bá mình, lại liếc sang Phượng Bạc giống như đồ thừa không đi kia.
Phượng Bạc cũng liếc nhìn một cái, ở đây ngoại trừ Sa Nặc Nhân thì đều là người trong nhà, anh hắn làm sao lại không cho Sa Nặc Nhân đi ra ngoài, ngược lại nhìn về phía hắn?
Phượng Bạc bất mãn nói: "Ca, ta họ Phượng, ta có quyền lưu lại."
Xích Linh mặt không hề cảm xúc: "Ngươi lưu lại có tác dụng gì?"
Phượng Bạc không vui, chỉ tay về phía Sa Nặc Nhân, "Hắn mới là người ngoài, ngươi không cho hắn đi ra ngoài, hắn lưu lại có tác dụng gì?"
Ánh mắt Xích Linh liếc qua, nghiêm nghị nói: "Ta trịnh trọng nói cho ngươi, Nặc Nặc không phải người ngoài, em ấy là bạn lữ của ta."
Phượng Bạc bán nhếch miệng, nói không ra lời.
Phượng Khuynh Ngân cùng Từ Uyển Thu cũng rất kinh ngạc, lời nói này của Xích Linh là khẳng định, hơn nữa phu phu Diễm Vương cũng không có phủ nhận, xem ra việc này đã định rồi.
Phượng Khuynh Ngân nói: "Uyển Thu, em mang Phượng Bạc về phòng trước đi."
Từ Uyển Thu không nói gì, mang Phượng Bạc đang rầu rĩ không vui đi.
Diễm Vương hừ lạnh một tiếng, "Muốn nói gì mà thần thần bí bí như thế?"
Xích Linh không để ý tới phụ thân, nhẹ giọng nói: "Nặc Nặc, em tới nói."
Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn trung tướng Phượng Khuynh Ngân vẻ mặt nghiêm túc, "Cá nhân tôi cảm thấy được, chuyện hóa giải đấu không an toàn."
Diễm Vương phi mang theo điểm ước ao, "Nặc Nhân, con đây là có biện pháp gì sao?"
Sa Nặc Nhân gật đầu, không có nhiều lời, chỉ nói: "Con thử một chút xem."
Phượng Khuynh Ngân nhìn về phía đệ đệ, tràn đầy không rõ, hắn còn chưa trưởng thành đi? Đến Vân Sương Phong cùng Lục Như Tiền đều bó tay toàn tập, hắn một cái tiểu thiếu niên lại muốn thử một chút? Thử cái gì? Có thể đến gần phụ thân là tốt lắm rồi, liền nói: "Ngươi muốn thử cái gì?"
Sa Nặc Nhân nói: "Ta muốn xem thử một chút, có thể trợ giúp thượng tướng vượt qua bình phong cấp 6 hay không, nếu như thuận lợi, thượng tướng có thể chuyển nguy thành an, còn có thể tiến vào cấp 7."
Mọi người thất kinh, nói cách khác, đứa bé này có phương pháp đánh vỡ bình phong đỉnh cấp 6?
Phượng Khuynh Ngân đầy bụng ngờ vực đánh giá thiếu niên này, bọn họ cũng đều biết, biện pháp này quả thực có tồn tại, bất quá cái biện pháp này đang nằm trong tay Thanh Vương, Thanh Vương dùng cái này thu lợi, thu được không ít người về dưới trướng, hơn nữa chính hắn cũng đã vượt qua tấm bình phong ngăn cản này. Thời điểm phụ thân nằm trên giường, Phượng Khuynh Ngân cũng từng muốn đi cầu Thanh Vương hỗ trợ, nhưng là rất nhanh liền bỏ đi cái ý niệm này, Adorno gia tộc cùng Thanh Vương, hận không thể khiến Phượng gia và Diễm Vương một mạch chết hết, làm sao có khả năng sẽ trợ giúp bọn họ chứ? Như vậy, cái tiểu thiếu niên này là làm sao biết được cái phương pháp kia?
Diễm Vương lạnh nhạt nói: "Cái phương pháp này chỉ có Thanh Vương biết được, ngươi làm sao biết đến?"
Sa Nặc Nhân sững sờ, cậu ngược lại không nghĩ tới chuyện này lại khiến Diễm Vương hoài nghi.
Xích Linh nói: "Phụ thân, Nặc Nặc từng có kỳ ngộ, ngài quên rồi?"
Diễm Vương phi cũng nói: "Mãnh Liệt Thiên, ông đa nghi rồi, Thanh Vương đến nay chỉ để cho mình vượt qua bình phong cấp 6, Đế quốc hiện nay cũng không có người thứ hai, làm sao hắn có thể đem phương pháp kia nói cho người khác biết?"
Diễm Vương biết mình đa nghi rồi, bất quá Thanh Vương lòng dạ độc ác, không có lỗ hổng, khiến cho ông không thể không phòng bị.
Diễm Vương nghiêm túc nói: "Ngươi nói tiếp."
Sa Nặc Nhân có điểm lúng túng, lắp bắp nói: "Kỳ thực muốn vượt qua bình phong cấp 6 cũng không khó, chỉ là..."
Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn bốn người bọn họ, thấy bọn họ đều hết sức chăm chú nhìn mình, lại càng cảm thấy quẫn bách, "Phương pháp có hai loại, ta nghĩ thử loại thứ hai với thượng tướng xem."
Mấy người căn bản là muốn nghe một chút phương pháp cụ thể, Sa Nặc Nhân nói tới chỗ này liền dừng, phương pháp trọng yếu như vậy, khiến cho bọn họ cũng không tiện truy hỏi, không thể làm gì khác hơn là đều nhìn về phía Xích Linh, đây là vợ của ngươi, ít nhất ngươi cũng có thể biết đi?
Xích Linh nói: "Trước hết để cho Nặc Nặc thử xem sao." Sau đó thấp giọng hỏi: "Em sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Sa Nặc Nhân mỉm cười, "Em không có việc gì."
Mấy người không thể làm gì khác đành là mang theo Sa Nặc Nhân đi tới một gian phòng đơn độc phía sau chủ viện, gian phòng này dùng kim loại đặc thù chế thành, thượng tướng đang ở bên trong, vì phòng ngừa thời điểm bạo thể đấu khí hung hăng làm tổn thương người khác, đành dựng lên căn phòng nhỏ này. Mấy người mới tới cửa, đã có thể cảm nhận được đấu khí hỗn loạn bên trong, đều dừng bước.
Phượng Khuynh Ngân đi lên phía trước, đẩy cửa ra, đấu khí lạnh lẽo phả vào mặt, ông liền điều động đấu khí của mình vây quanh bản thân, vì phòng bị đấu khí của phụ thân gây thương tổn.
Sa Nặc Nhân muốn đi vào nhìn, lại bị Xích Linh kéo lại, cau mày nói: "Em muốn đi vào?"
Sa Nặc Nhân nói: "Không chắc chắn, em phải đi vào nhìn qua một chút."
Xích Linh có chút chần chờ, buông tay ra.
Sa Nặc Nhân cũng cùng đứng ở bên người Phượng Khuynh Ngân, đấu khí mãnh liệt hỗn loạn như lưỡi đao sắc bén, hướng về phía Sa Nặc Nhân, Sa Nặc Nhân cấp tốc phóng thích tinh thần lực bao lấy toàn thân, để đấu khí của thượng tướng không có cách nào thương tổn mình. Bộ tộc bọn họ đối với cách dùng tinh thần lực, từng có không ít thử nghiệm cùng nghiên cứu, so với Arthur ngoại giới bảo vệ tinh thần lực, bọn họ chú trọng đến khai phá cùng sử dụng hơn, nếu như có thể khống chế được tinh thần lực, bọn họ hoàn toàn có thể tự vệ, mà không phải ngược lại cần bảo vệ tinh thần lực.
Sa Nặc Nhân có thể đứng sóng vai ở cửa cùng với Phượng Khuynh Ngân, này khiến cho những người còn lại cảm thấy giật mình, đấu khí bạo loạn tổn thương người rất lớn, cậu ta là một cái Arthur cư nhiên lại không sợ đấu khí của thượng tướng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?! Lần này đến Xích Linh cũng không hiểu, chỉ cau mày nhìn Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân cảm nhận cường độ đấu khí của thượng tướng một chút, xoay mặt nói với Xích Linh: "Em vào xem xem."
Xích Linh lập tức nói: "Không được, bên trong rất nguy hiểm, ngoại công áp chế đấu khí mấy chục năm, một khi bộc phát ra, tuyệt đối vô cùng nguy hiểm."
Sa Nặc Nhân an ủi: "Em biết, em vào xem xem, không được thì em sẽ lui lại, đừng lo lắng cho em."
Xích Linh còn muốn nói điều gì, liền thấy Sa Nặc Nhân đã xoay người, đi vào trong. Mấy người đều dị thường căng thẳng, cậu là một cái Arthur! Hơn nữa còn là một người thiếu niên! Bất quá làm cho bọn họ hơi hơi an tâm chính là, đấu khí lạnh lẽo giống như cố ý tránh khỏi Sa Nặc Nhân, thậm chí ngay cả vạt áo của cậu cũng không có chuyển động. Sa Nặc Nhân đi rất chậm, cho dù có tinh thần lực hộ thể, cậu vẫn cứ cảm giác được áp lực khiến người hít thở không thông kia, cỗ áp lực kia đẩy cậu, khiến cho Sa Nặc Nhân nửa bước cũng khó đi.