- Có ý tứ gì?
Lông mày Thần Dạ lập tức nhíu chặt, trước khi đến hắn đã có chuẩn bị tâm lý, tiến vào Khiếu Lôi Tông dễ, rời đi khó. Nhưng bây giờ nghe Thanh Lăng nói, tựa hồ độ khó này còn vượt xa dự đoán trong lòng hắn a!
- Lời ta chỉ có thể nói đến đây, bởi vì cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng lắm, tóm lại tự các ngươi cẩn thận một chú.
Thanh Lăng nhanh chóng nói hết lời, sau đó lập tức lướt đi, không cho Thần Dạ chút thời gian nào để tiếp tục truy vấn.
Nhìn qua bóng lưng đã đi xa của nàng, tâm thần Thần Dạ dần trở nên ngưng trọng.
- Đại ca ca, nàng..., ngươi tin tưởng sao?
Không biết lúc nào, Linh Nhi lại đi tới bên người hắn.
- Tin tưởng!
Thần Dạ trường thở hắt ra, nếu là những người khác của Khiếu Lôi Tông đến nói với hắn những lời này, cho dù là Tiết Vô Nghịch, hắn cũng sẽ không tin tưởng, nhưng nữ nhân thì Thần Dạ lại tin.
.
Vì đạt được trái tim người mình yêu, nữ nhân này này ngu xuẩn đến mức muốn giao dịch với mình, thử nghĩ xem, có chuyện gì mà nàng không dám làm nữa?
Linh Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
- Nếu Đại ca ca đã tin tưởng, như vậy, Bách Binh Các, có lẽ chính là một hồi âm mưu rồi.
Thần Dạ nhẹ gật đầu, thần sắc vẫn cực kỳ kiên định:
- Chỉ cần Bách Binh Các đúng như lời mẹ ngươi nói, như vậy, mặc dù là âm mưu cũng không thể không đi!
Lôi Kình Diệt Thế Thương, ở trong lòng Tử Huyên đã không chỉ là một thanh thần binh, càng là nơi ký thác tình cảm lúc xưa, có thể nào buông tay được cơ chứ.
Mà có Thiên Đao và Cổ Đế Điện nơi tay, mặc dù Bách Binh Các nguy hiểm nhưng cũng không phải là nơi thập tử vô sinh.
- Đại ca ca, cám ơn ngươi.
Trong mắt Linh Nhi đột nhiên chảy ra nước mắt.
- Tiểu nha đầu, khóc gì thế?
Thần Dạ cười bế Linh Nhi lên, mắt nhìn vào mắt nàng, thản nhiên nói:
- Ba ngày này, hiện giờ xem ra, chỉ sợ là Khiếu Lôi Tông đang cố ý trì hoãn thời gian, ngày mai phải tìm Thanh Lăng hỏi một chút rồi.
Linh Nhi lập tức cười khanh khách nói:
- Nữ nhân ngốc này, chỉ cần Đại ca ca dùng đúng phương pháp, nhất định sẽ khiến nàng cái gì cũng nói.
Thần Dạ bật cười không thôi, nữ nhân này, quả thật rất ngốc, nếu như trong lòng Tử Huyên có Tiết Vô Nghịch, tám năm trước căn bản đã không cự tuyệt hắn, tám năm qua đi, giữa hai người còn có thể phát sinh chuyện gì chứ?
Ngay cả điểm này cũng nhìn không thấu, trí thông minh của Thanh Lăng thật sự hơi thấp.
- Nhưng mà Đại ca ca!
Linh Nhi thần sắc lập tức phát lạnh:
- Nữ nhân này, nhất định phải chết!
- Yên tâm đi, nàng sẽ không để ta sống sót rời khỏi Khiếu Lôi Tông đâu, cho nên, nàng chết chắc rồi.
Khiếu Lôi Sơn Mạch có ngũ phong, hiện lên xu thế củng nguyệt quay ở chung quanh ngọn núi cao nhất, hình thành bình chướng tự nhiên!
Ngày bình thường, có thể sinh hoạt ở trên chủ phong đều là đệ tử ưu tú nhất trong Khiếu Lôi Tông cùng với những người có quyền thế nhất Khiếu Lôi Tông.
Nhưng mỗi một ngọn núi vẫn có phòng thủ nghiêm mật nhất.
Vọng Vân Phong, tọa lạc ở phía Tây, ở mặt sau ngọn núi này là biển mây mênh mông cho nên mới có cái tên này.
Đi lại trên đường nhỏ uốn lượn, Thần Dạ cũng nhịn không được phải trầm trồ khen ngợ cảnh sắc Vọng Vân Phong!
Tùy ý di động ánh mắt, cũng có thể trông thấy, bên trong ngọn núi này không những có những gốc đại thụ xanh um tươi tốt mà còn có rất nhiều hoa tươi, mặc dù đã đến mùa thu, nhưng những đóa hoa tươi cũng đang nợ rộ..
Điều này hiển nhiên đã vi phạm với thiên nhiên chi đạo, bất quá, ở trong thế giới võ đạo thì tất cả đều có khả năng cả!
Duy nhất có một chút bất đồng chính là vô luận là đại thụ hay hoa tươi, đều ẩn hàm một tia Lôi Đình chi lực, khiến cho những thực vật bình thường này đều lộ ra không giống bình thường.
Đối với Thần Dạ hiện giờ mà nói, Lôi Đình chi lực trong cây cối hoa cỏ đã không có quá nhiều tác dụng, nhưng đối với những võ giả bình thường khác cũng tương đối trân quý rồi.
Mà Khiếu Lôi Tông khắp nơi đều như thế, tông môn này, chỉ cần người cầm đầu không phải quá hồ đồ, cũng không đắc tội những cao thủ không cách nào đắc tội thì cứ thế mãi như thế Khiếu Lôi Tông sẽ càng ngày càng lớn mạnh.
Có thể chiếm cứ một nơi như thế này nhiều năm, thủ đoạn của Khiếu Lôi Tông hiển nhiên cũng bất phàm.
Chỉ là, đáng tiếc. . . . Thần Dạ nhẹ nhàng cười cười, tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
Mặc dù nói, đệ tử ưu tú nhất và đám trưởng lão Khiếu Lôi Tông đều ở trên chủ phong, nhưng cũng có ngoại lệ.
Ngũ phong dù sao cũng là bình chướng tự nhiên thủ hộ chủ phong, có phòng thủ nghiêm mật, tự nhiên cũng có người chủ đạo, bởi vậy, mỗi một Phong, đều có một vị Phong chủ, mà địa vị năm vị Phong chủ ở trong Khiếu Lôi Tông cũng không hề thấp hơn những trưởng lão kia.
Thần Dạ sở dĩ đến Vọng Vân Phong, chính là vì Thanh Lăng bình thường đều sinh hoạt tu luyện ở chỗ này, nàng chính là truyền nhân đắc ý nhất của Vọng Vân Phong Phong chủ.
Nghĩ đến Thanh Lăng, Thần Dạ không khỏi hiểu ý cười, nữ tử này, thật sự đủ ngốc. . . Xem ra người hãm sâu trong võng tình đều ngốc như vậy, chỉ có điều, Tử Huyên mới là ngốc đến một các đáng yêu, mà Thanh Lăng lại ngốc đến khiến người chỉ muốn giết đi!
- Người nào, tự tiện xông vào Vọng Vân Phong?
Lúc chưa đến giữa sườn núi, mấy đạo thân ảnh đã lướt đến, trong từng đợt làn gió thơm đập vào mặt cũng mang theo một cổ sát ý nghiêm nghị .
Vọng Vân Phong, tuy rằng cũng là nơi thủ hộ chủ phong, nhưng bởi vì nó ở gần một phiến vân hải tuyệt địa, cho nên cũng không giống như bốn Phong khác có thể kết nối với Thiên Địa bên ngoài, chỗ này cũng coi như một tuyệt địa rồi.
Đồng thời, cũng là một nơi duy nhất trong Khiếu Lôi Tông chỉ tuyển nhận nữ đệ tử, cho nên, ở đây căn bản rất khó gặp được nam nhân.
- Ồ, dĩ nhiên là ngươi, ngươi tới Vọng Vân Phong chúng ta làm gì?
Còn không đợi Thần Dạ nói gì, ở trong đám người đã có người kinh ngạc nói một tiếng, xem ra là đã nhận ra Thần Dạ.
Như vậy là tốt nhất, tránh cho Thần Dạ phải dài dòng giải thích, chợt hắn nói:
- Ta là tới tìm Thanh Lăng, không biết nàng có ở đấy không?
- Tìm Thanh Lăng sư muội?
Mấy nữ tử không khỏi ngẩn ra, một lát sau, vẫn là nữ tử nhận ra Thần Dạ kia lạnh lùng nói:
- Sao hả, ngày hôm qua còn chưa đủ uy phong sao, hôm nay tới, còn muốn tiếp tục hả?
Địch ý lộ ra một cách rõ ràng!
Thần Dạ không khỏi cười cười, nói:
- Ta tìm Thanh Lăng có việc, phiền toái chư vị đi thông báo hộ một chút.
Nữ tử đi đầu tiến lên trước một bước, trường kiếm trong tay vạch ra kiếm quang lập loè, nhìn qua Thần Dạ, cười lạnh:
- Thanh Lăng sư muội đang tu luyện, không rảnh gặp ngươi, mời trở về đi!
- Vậy ta ở đây chờ nàng là được rồi, nàng có lẽ không bế quan đấy chứ?
Bỏ qua kiếm quang, Thần Dạ cười hì hì đi thẳng về phía trước.
- Đứng lại, Thanh Lăng sư muội sẽ không gặp ngươi, Vọng Vân Phong cũng không chào đón ngươi.