Đế Quân

Chương 323: Viễn cổ sơn mạch



- Thần Dạ huynh, thật ra liền là thế này, ở trong truyền thừa chi địa kia cũng không phải chỉ có truyền thừa của nhất mạch ta, đồng thời cũng có giấu một chút võ học của những cao thủ khác, cho nên cái truyền thừa chi địa này chỉ cần có cơ duyên, có thực lực liền là có thể đi vào, chỉ bất quá truyền thừa của nhất mạch ta đây, những người khác không chiếm được.

Nguyên lai là như vậy!

- Dĩ nhiên, nếu như Thần Dạ huynh hết sức khạt vọng đến thiên công pháp tu luyện đó mà nói, ta nhưng có thể mang ngươi tiến vào một chuyến, bất quá ta cho là bây giờ còn không phải là thời cơ tốt nhất.

Thần Dạ gật đầu, hiện tại quả thật thời cơ chưa tới, Bách Chiến quyết thì hắn mới vừa vặn nhập mon, cho dù lập tức đưa tới cho hắn công pháp tốt nhất, hắn cũng là không cách nào tu luyện, dù sao có bậc quan hệ thế này với Phong Ma, chỉ cần sau này chính mình có đầy đủ tư cách, đến lúc đó tiến vào lấy cũng không muốn.

- Tốt, đã như vậy, vậy chúng ta liền sau này còn gặp lại rồi.

- Thần Dạ huynh đệ, cũng không cần vội vã như vậy.

Phong Ma kéo hắn lại, cười nói:

- Mặc dù nói công pháp tu luyện kia ngươi tạm thời không có được, nhưng trong truyền thừa chi địa kia còn có những võ học khác, ngươi không ngại đi vào thử một lần, xem một chút có thể có thu hoạch khác hay không.

Ánh mắt của Thần Dạ nhất thời bừng sáng lên!

Võ học có thể ở trong phiến truyền thừa chi địa kia tự nhiên không phải là vật thông thường, Thần Dạ chính là cảm thấy hiện tại một thân sở học của chính mình, vũ kỹ có thể sử dụng thật sự quá ít một chút.

- Vậy thì đa tạ Phong Ma huynh rồi!

Thần Dạ vội nói.

- A, khách khí cái gì, đi, ta dẫn ngươi đi!

Chợt ở dưới sự hướng dẫn của Phong Ma, ba người nhanh chóng hướng phương hướng Bắc bộ của Đại Tuyên phủ lao đi.

Ở thời điểm trên đường cũng không có bởi vì bất cứ chuyện gì mà có điều trì hoãn, mà là trực tiếp bay vút, vì vậy ở loại hết tốc lực lên đường này, ước chừng thời gian hai ngày sau liền đã tới chỗ truyền thừa chi địa ở trong miệng của Phong Ma.

Đứng ở trên một đỉnh núi cao, Thần Dạ mắt nhìn về phía trước cách đó không xa, sơn mạch rộng lớn kia trong mắt hắn có kinh sắc nồng đậm đang dũng động, hắn còn chưa xâm nhập vào trong sơn mạch nhưng mà đã có thể mơ hồ cảm ứng được bên trong sơn mạch kia truyền đến một cỗ khí tức bất đồng với người khác.

- Thần Dạ huynh đệ, sơn mạch này tên là Viễn Cổ sơn mạch, mà truyền thừa chi địa liền ở chỗ sâu nhất của sơn mạch.

Đi tới nơi này, vẻ mặt Phong Ma cũng là trở nên cực kỳ cung kính, thành tựu ngày hôm nay của hắn tất cả đều là đạt được ở chỗ này.

- Viễn Cổ sơn mạch?

Thần Dạ mi vũ giãn ra, nếu như hắn còn không nhớ nhầm, thương tích của Liễu Nghiên hẳn là bị ở trong Viễn Cổ sơn mạch này...

Nhìn sơn mạch, Phong Ma thở dài nói:

- Bên ngoài sơn mạch có kết giới phong ấn cực kỳ cường đại, mỗi cách ba năm liền sẽ tự động yếu bớt, xuất hiện khe hở, cho đến lúc đó mới có thể để cho người có đầy đủ cơ duyên đi vào một chuyến.

- Song, cái gọi là đẩy đủ cơ duyên, điều kiện tiên quyết phải là tu luyện giả!

Hơn nửa năm trước, phong ấn yếu bớt, khe hở xuất hiện, Liễu cô nương liều lĩnh mạnh mẽ tiến vào... Ta không nghĩ tới Liễu cô nương thế nhưng có thể xuyên qua phong ấn mà vào, thì ra hết thảy là nguyên nhân do Thiên Thánh chi thể, sớm biết mà nói, ta tuyệt đối không đồng ý!

- Ma huynh!

Liễu Nghiên nhìn Phong Ma, nhẹ nhàng lắc đầu. Giữa lẫn nhau lập tức biết được suy nghĩ trong lòng đối phương.

- Uy, ta xin các ngươi, liếc mắt đưa tình mà nói, có thể hay không đừng làm trước mặt của ta a?

Thần Dạ hài hước một tiếng, chợt nói:

- Nếu phong ấn hôm nay đang cường thịnh, ta nên tiến vào như thế nào đây?

- Sau khi đạt tới cảnh giới Trung Huyền, ta mượn lấy truyền thừa liền là có thể không có trở ngại, Thần Dạ huynh đệ, đi theo ta.

Thân ảnh của Phong Ma vừa động, mang theo hai người Thần Dạ trực tiếp từ trên đỉnh núi hướng về rừng rậm ở chỗ sâu trực tiếp hạ xuống.

Sau khi tiến vào rừng rậm, có lẽ nơi này có nguyên nhân là Viễn Cổ sơn mạch, đưa đến thiên địa linh khí trong rừng rậm đặc biệt nồng đậm, trong linh hồn cảm giác lực, khí tức của yêu thú cường đại cũng là tồn tại không ít.

Bất quá ở chỗ này cũng là rất ít nhìn thấy có người đến đây săn giết.

- Viễn Cổ sơn mạch mặc dù thoạt nhìn bình thản, nhưng kỳ thật nguy hiểm ở bên trong so với Tử Vong sâm lâm còn phải lớn hơn, cũng bởi vì nguyên nhân truyền thừa chi địa, ở chỗ này nếu như đại khai sát giới mà nói, sẽ dẫn động đến phong ấn tuyệt sát ở bên ngoài truyền thừa chi địa.

Phong Ma nhỏ giọng giải thích, để cho Thần Dạ hơi bị động dung, những thứ này hẳn là cao thủ thời đại Viễn cổ cũng không biết đã vẫn lạc bao nhiêu năm, cư nhiên còn có thể lưu lại một chỗ mạnh mẽ như vậy trên thế gian, cái gọi là cao thủ đỉnh phong đại khái là như vậy sao?

Có Phong Ma dẫn đường tất nhiên không cần lo lắng bị lạc đường hoặc là đi nhầm phương hướng, vì vậy tốc độ giống như trước là hết sức nhanh chóng, ước chừng sau hai canh giờ, ba người liền đã ra khỏi rừng rậm khổng lồ, cuối cùng xuất hiện ở trong tầm mắt là một phiến đất trống trải vô biên vô hạn.

Cái địa phương này cũng với đất trống bình thường cũng không có gì khác nhau, cũng không có bất kỳ khí tức cùng ba động gì phát ra, bất quá chỉ cần bước vào nơi này chính là có một cỗ cảm giác khác thường sẽ xuất hiện.

Nếu như là người tinh tế, như vậy sẽ nhận thấy được ở cái địa phương này nhất định là cất giấu thứ gì đó.

Phong Ma nhanh như tia chớp đi tới, khi đi tới một chỗ địa phương, trong tay của hắn một lần nữa xuất hiện trường thương, chợt thương hóa vạn ảnh, bao phủ trời đất, mà trường thương thẳng tắp cũng là trực tiếp bắn về phía hư không phía trước.

- Ông!

Đột nhiên một cỗ ba động rất nhỏ chậm rãi từ chỗ sâu hư không mà trường thương đâm trúng phiêu phù mà ra, giống như là vạch ra sường mù nhìn thấy trời xanh, có một vật từ từ hiện ra.

Thần Dạ rõ ràng có thể thấy được ở phía trước chỗ này, trong không trung sau một khắc liền có một vật khổng lồ giống như một tòa tiểu đảo ở trong mây lẳng lặng mà phiêu phù.

- Đây chính là truyền thừa chi địa!

Hai mắt của Thần Dạ mở to, cái gọi là truyền thừa chi địa này dĩ nhiên huyền phù ở giữa không trung, thật sự là có chút kinh người rồi?

Từ bên ngoài nhìn vào, tiểu đảo lơ lửng kia cũng không có chỗ nào kỳ lạ, bất quá là cây cối nhiều hơn vài phần, tảng đá chập chùng vài phần, trừ cái này ra, nếu như không phải là phiêu phù ở giữa không trung, đây chính là một tòa đảo tự bình thường.

Chỉ bất quá đảo tự bình thường cũng sẽ không huyền phù ở giữa không trung, hơn nữa cũng sẽ không cho người ta một loại uy thế cường đại giống như thương thiên.

Nhìn lên truyền thừa chi địa kia, Thần Dạ không nhịn được thở dài nói:

- Loại thần thông này chỉ sợ đã có thể nghịch thiên.

- Đúng vậy a, ban đầu ta ở trong lúc vô tình mà tới được chỗ này, hơn nữa sau khi thành công tiến vào, cái loại sợ hãi than này quả thực không cách nào nói rõ.

Phong Ma cảm khái một tiếng, chợt nói:

- Thần Dạ huynh đệ, lấy tu vi hiện tại của ta vẫn không thể hoàn toàn nắm truyền thừa chi địa trong tay, cho nên lực độ mở ra phong ấn cũng không thể quá lớn, ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng.

Liễu Nghiên đột nhiên sâu kín nói:

- Thần Dạ, lần từ biệt này chẳng lẽ thật phải năm năm sau chúng ta mới có thể gặp nhau sao?

- Giao tình của chúng ta là tình nghĩa chân chính, mặc dù người không có ở đây nhưng trong tâm vẫn nhớ! Ha hả, Liễu cô nương, Phong Ma huynh, ta thật hi vọng lần nữa gặp nhau chính là mười năm, hoặc là sau trăm năm.

Thần Dạ cười nói.

- Nhưng ta hi vọng, được gặp nhau càng nhanh càng tốt!

Lời của Thần Dạ để cho Liễu Nghiên cảm động, nhưng chính là càng cảm động lại càng không nỡ.

May là Liễu Nghiên không phải là nữ tử bình thường, giờ này khắc này nhu nhược đặc biệt thuộc về nữ tử lặng lẽ hiện lên.

Nghe vậy Thần Dạ cười to:

- Liễu cô nương, sau này chân trời góc biển có Phong Ma huynh làm bạn, ngươi sẽ cảm thấy thời gian sẽ giống như cát trong lòng bàn tay.

- CHúng ta sẽ vẫn nhớ tới ngươi.

Phong Ma đột nhiên kéo tay của Liễu Nghiên, khuôn mặt của nàng hơi đỏ lên, cũng là nói:

- Thần Dạ, lần sau gặp nhau ta hi vọng ngươi đã không còn cô đơn cùng tịch mịch.td không khỏi sững sờ một chút, Liễu Nghiên quả nhiên là một nữ tử cực kỳ thông tuệ.

- Phong Ma huynh, bắt đầu đi!

Ánh mắt của Phong Ma hưi là căng thẳng, cũng không nói nhiều, thanh quang trong cơ thể dữ dội tuôn ra, chợt hóa thành một đạo quang thúc trực tiếp lướt tới truyền thừa chi địa ở giữa không trung.

Sau khi tiếp thu thanh mang, ở bên trong truyền thừa chi địa đột nhiên có một cỗ ba động nhanh chóng quanh quẩn, một lát sau, ở mặt ngoài chỗ này mơ hồ có một đạo khe hở lặng lẽ hiện lên.

- Thần Dạ huynh đệ!

- Hai vị, cáo từ!

Thần Dạ ôm quyền một cái, lòng bàn chân đạp lên mặt đất, cả người tật tốc hướng về phía khe hở kia bạo xạ mà tới, chỉ chốc lát sau cả người bị phong ấn kia bao phủ, dần dần thân ảnh từ từ vặn vẹo, cho đến hoàn toàn hư ảo biến mất ở trong thiên địa.

- Liễu cô nương!

Lúc này Phong Ma nhẹ nhàng hô.

- Ma huynh!

Mặc dù lúc không có người, hai người như cũ cũng chưa từng thay đổi thói quen của mình.

Liễu Nghiên hơi dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó nói:

- Thần Dạ hắn có bền bỉ cùng tiêu sái bất đồng với người khác, song nội tâm của hắn lại cất giấu quá nhiều áp lực, hắn cho là chính mình che giấu vô cùng tốt, lại chưa từng nghĩ tới hắn lịch lãm vẻn vẹn chỉ là vì nhận được lực lượng càng thêm cường đại, điểm này đã đem nội tâm của hắn bại lộ ra ngoài.

- Cho nên Ma huynh, đáp ứng ta, ngày sau chỉ cần Thần Dạ cần tới giúp đỡ, vô luận hiểm cảnh như thế nào ngươi cũng toàn lực giúp hắn có được không?

- Không cần ngươi nói, ta cũng có thể làm như vậy, nhưng là...

Phong Ma nhìn Liễu Nghiên, nghiêm mặt nói:

- Ngươi là đối với ta không có lòng tin, hay là đối với chính mình không có lòng tin, hoặc là đối với Thần Dạ huynh đệ không có lòng tin?

Liễu Nghiên lắc đầu nói:

- Ta đối với các ngươi, đối với chính mình đều có lòng tin tuyệt đối, chỉ là Thiên Thánh chi thể không có ai càng thêm rõ ràng cùng hiểu biết hơn so với ta, con đường nghịch thiên cuối cùng là không dễ đi.

- Bất kể có đi được hay không, ta đều phải đi tiếp.

Phong Ma kéo tay Liễu Nghiên một cái nói:

- Nghiên nhi, ta nhưng gọi ngươi như vậy đi? Kiếp này gặp được ngươi chính là chuyện may mắn lớn nhất trong đời ta, cho nên ta không cho phép bất luận kẻ nào, cho dù là lão thiên cùng thần chết đem ngươi mang đi, nếu ngươi phải đi, trừ phi ta chết trước.

- Ma huynh!

Liễu Nghiên nhẹ nhàng thu hồi tay của mình, ôn nhu nói:

- Nếu như không phải Thần Dạ xuất hiện, ta sẽ không đem tình cảm của mình toàn bộ bày ra, đó là bởi vì ta biết ta không đáng giá được bất luận kẻ nào đi yêu thích...

Phong Ma vội vàng nói:

- Nghiên nhi, đừng nói, chúng ta lập tức trở về Đại Tuyên phủ, sau khi nói rõ ràng với Liễu bang chủ, lập tức sẽ đi tìm chỗ ở của Long tộc.

- Ma huynh!

Lúc này Phong Ma cho thấy bá đạo của hắn, không nói lời gì nữa mà kéo tay của Liễu Nghiên, xoay người sải bước hướng về phía trước lao đi.

- Nghiên nhi, từ sau này tính mạng của ngươi sẽ có một nửa là của ta, bất kể ngươi đi đến chỗ nào ta tất đi theo! CHo nên ngươi nếu như không muốn thấy ta điên cuồng liền phải nghe lời của ta.

Trong nháy mắt Liễu Nghiên bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ hạnh phúc khác với thân nhân từ sâu trong nội tâm nàng chậm rãi chảy ra.

Không gian vặn vẹo phảng phất như áp lực khôn cùng từ bốn phương tám hướng chen chúc vọt tới, cỗ lực lượng kia có lẽ cũng không phải quá mức cường đại, song cũng đang trực tiếp khảo nghiệm độ cường hãn thân thể của một người.

Khó trách nếu muốn tiến vào truyền thừa chi địa này nhất định phải là một tu luyện giả tu luyện thân thể.

Thử nghĩ xem, người xây dựng phương truyền thừa này tự thân hắn liền là một vị tuyệt thế cao thủ đem thân thể tu luyện đến đỉnh phong, muốn lấy được truyền thừa của hắn thì phải đối với tu luyện thân thể có được một bước xâm nhập nhất định.

May là đối diện với cái áp lực này, Bách Chiến quyết của Thần Dạ cũng đã nhập môn, ngược lại vẫn là có thể thông qua khảo nghiệm, nếu không mà nói cho dù có Phong Ma hỗ trợ cũng đừng mơ tưởng tiến vào.

Phảng phất như chuyển đổi giữa hư không với hư không, mới vừa rồi còn đang thừa nhận áp lực trùng kích vào, một giây sau cảnh tượng chuyển đổi, Thần Dạ từ trong không gian hư vô ngã vào trong truyền thừa chi địa.

Cái địa phương này thế nhưng thật sự là có bộ dáng của một phương đảo tự... Thần Dạ có chút giật mình, nguyên tưởng rằng ở bên ngoài nhìn thấy là do bị phong ấn ngăn cách mà tạo thành một loại ảo cảnh, không nghĩ tới đây cư nhiên là sự thật.

Từng ngọn cây cọng cỏ, từng hạt cát tảng đá trừ ở đảo tự không thấy được biển rộng ra, còn lại đều là tự nhiên như thế. Mà ở chỗ này tựa như không khí không có, gió không thổi, đưa đến cả cái truyền thừa chi địa lâm vào yên tĩnh...

- Thần Dạ huynh đệ, mấy cái truyền thừa ở trong truyền thừa chi địa phân chia ra các phương hướng, nhất mạch của ta chính là ở ngay trung ương...

Trong đầu tự nhiên hiện lên những lời mà Phong Ma nói với hắn, sau khi Thần Dạ quét mắt xung quanh một vòng liền không suy nghĩ nhiều, tùy ý tìm một cái phương hướng liền là bạo xạ mà ra.

Đối với Thần Dạ mà nói, trừ chỗ trung ương không có thu hoạch ra, Đông Tây Nam Bắc bất kỳ một cái phương hướng nào chỉ cần có tế ngộ đầy đủ, vậy liền có điều đạt được.

Ở chỗ này Thần Dạ không biết có nguy hiểm hay không, điểm này hắn không hỏi Phong Ma, cho nên lúc chạy đi cũng là đặc biệt cẩn thận, linh hồn cảm giác lực tản ra đến cực hạn...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv