Đại điện lao đi, vượt ngoài ý định, cũng không có lôi đình vạn quân như trong tưởng tượng, giống như một hạt bụi không chút thu hút nào xẹt qua vậy, không mang đến bất luận chấn động nào cho không gian cả, thậm chí ngay cả một tia rung động cũng không có, giống như đại điện khổng lồ kia cũng như quỷ khí tạo thành nó vậy, không hề có chút sức nặng nào cả.
Nhưng lúc đại điện kia cùng sinh cơ bừng bừng chạm vào nhau, một cổ bạo tạc đáng sợ nhanh chóng từ giữa lan tràn ra.
Rầm rầm.
Trong đại điện, vạn quỷ thê lương, phảng phất như tụ tập toàn bộ năng lượng trong U Minh đại giới, đại điện khổng lồ kia giống như một lỗ đen vũ trụ cực lớn, Âm dương Luân Hồi chi lực bàng bạc lúc đại điện xẹt qua không những không thể ngăn cản, ngược lại cứ thế bị nghiền nát mất, biến thành không khí tiêu tán vô tung vô ảnh.
Bất quá, Âm dương Luân Hồi lực này vốn có khắc chế rất lớn đối với Phong Tam Nương, nói cách khác, đối với những quỷ khí này cực kỳ có lực khắc chế, tuy hiện giờ thủ đoạn thần thông của Phong Tam Nương cực kỳ kinh người, đã sáng tạo ra cách phản chế, nhưng vẫn có thể thấy được đại điện tuy rằng thế như chẻ tre nhưng vẻ đen kịt ở mặt ngoài của nó cũng giảm bớt đi vài phần.
Đang ở bên ngoài, Tử Huyên không cách nào cảm thụ được trình độ đối kháng hung mãnh giữa hai người, bởi vì vô luận là đại điện do quỷ khí biến ảo thành, hay là sinh cơ do Âm Dương La Bàn trong tay Thần Dạ diễn hóa ra phảng phất đều không thuộc về thế giới này, là một lĩnh vực nàng không biết và cũng không thể lĩnh ngộ, dù cho nàng thực lực kinh người, ánh mắt độc đáo nhưng cũng không nhìn ra gì.
Tử Huyên chỉ nhìn thấy, uy lực của đại điện cho dù có yếu bớt nhưng thế xông tới của nó vẫn kinh người như lúc vừa mới xuất hiện, chỉ lóe lên, Thông Thiên đại đạo khổng lồ kia liền cứ vậy mà ầm ầm tán loạn, sau một lần hô hấp đã tới được chỗ của Thần Dạ.
Tốc độ như vậy giống như là thuấn di vậy.
Mắt nhìn đại điện lành lạnh cực kỳ có cảm giác áp bách kia, Thần Dạ cười cười thật sâu, mặc dù hắn có Thiên Tung chi tư, tự sau khi căn cơ phục hồi như cũ tới nay, trên con đường tu luyện lại lần nữa tách ra vầng sáng khó ai sánh bằng, nhưng giờ khắc này, những gì mà Phong Tam Nương biểu hiện ra cũng khiến hắn phải bội phục.
Thần Dạ tự nhận, nếu đổi thành chính hắn, có lẽ một ngày nào đó, cũng sẽ chọn bài trừ con đường mình đang đi, đi kiếm tìm Thiên Địa mới, nhưng ngày đó, cũng không phải hiện giờ, trước kia lại chưa từng có cách nghĩ như thế.
Nhưng Phong Tam Nương nàng rõ ràng đã từ sớm tìm ra được con đường thích hợp với mình, muốn thành tựu đại đạo.
Tuy, cái này có quan hệ đến kinh nghiệm truyền thừa song phương, Phong Tam Nương từ lúc đầu có lẽ đã hiểu rõ, nếu như không làm như vậy thì kết cục của Quỷ Chân Nhân sẽ là kết cục của bản thân, ở trên trình độ nào đó mà nói, Phong Tam Nương cũng là bất đắc dĩ, nhưng cái này cũng cho thấy ở trên con đường võ đạo Phong Tam Nương đã có lý giải khác hẳn thường nhân.
Phải biết rằng, kết cục cuối cùng của Quỷ Chân Nhân mặc dù là chết, nhưng hắn khi còn sống vẫn đứng hàng đỉnh phong trên thế giới này, độ cao kia đã khiến vô số ngươi phải ngước nhìn rồi
Mà trong Thiên Địa này, lại có ai có thể Trường Sinh.
Phong Tam Nương có thể bỏ qua những thứ này, ngược lại tìm đường khác, phần này nghị lực đáng sợ và quả cảm như thế thật khiến người trong lòng run sợ và kính nể.
- Phong cô nương, chớ nên cưỡng cầu.
Thần Dạ nhẹ giọng nỉ non một câu, trong giây lát, hai tay huy động, Âm Dương La Bàn trong tay hắn lập tức bạo lướt ra, để lại trong hư không đằng trước một đạo rãnh trời thật sâu.
Oanh.
Sau tích tắc, la bàn nho nhỏ dùng xu thế không chút chần chờ cứ thế đụng vào trong đại điện khổng lồ, trong nháy mắt này, vạn quỷ càng thêm thê lương, tiếng tru vang vọng toàn bộ phía chân trời, một cổ khí tức um tùm kia giống như cuồng phong cuốn khắp cả ngàn dặm.
Lẫn nhau nhìn lại, Thiên Địa ngay sau khi Âm Dương La Bàn đụng vào trong đại điện liền hoàn toàn biến thành Địa Ngục nhân gian.
Trên không trung, đại điện um tùm lơ lửng, thanh âm vạn quỷ nối liền không dứt, mùi huyết tinh không ngừng lan tràn.
Trên bầu trời mặc dù xanh thẳm, ánh mặt trời chiếu sáng, nhưng lại không cách nào mang đến cho đại địa một tia ôn hòa.
Thân ở trong đó, Tử Huyên có thể cảm ứng được rõ ràng, một cảm thụ trước giờ chưa từng có lơ lửng ở chung quanh nàng, đã không phải là linh khí trong Thiên Địa nữa, ngay cả không khí cũng đã không tồn tại, nàng cảm giác mình đã không thể hô hấp, phảng phất như người chết vậy.
Trong đại điện, không ngừng có khí tức âm u dày đặc tản mát ra, Âm Dương La Bàn đụng vào, tuy sinh cơ bừng bừng càng thêm nồng đậm, nhưng dưới khí tức âm u trùng kích lại lộ ra cực kỳ suy yếu, giống như tùy thời đều có thể đoạn tuyệt vậy.
Công kích tự mình thi triển ra, Thần Dạ tự nhiên cảm nhận được càng rõ ràng hơn Tử Huyên, đại điện khổng lồ giống như một lỗ đen vũ trụ thôn phệ hoàn toàn Âm Dương La Bàn, phần liên hệ kia tuy chưa từng ngừng những cũng cực kỳ yếu ớt, Phong Tam Nương nếu có thể tăng uy lực đại điện lên vìa phần thì Thần Dạ dám cam đoan, Âm dương Luân Hồi lực, sẽ hoàn toàn bị phương đại điện kia thôn phệ mất.
Đối diện với điều này, Thần Dạ thờ ơ, hắn ngay cả chút cử động cũng không có, cứ như vậy bình tĩnh nhìn qua đại điện đen kịt vận hành phía trước, phảng phất tất cả ở đây đều không chút quan hệ nào đến hắn, hắn chỉ đang lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua, tốc độ đại điện đen kịt vận hành cũng bạo tăng, chỉ qua mấy phút, cả ngàn dặm đều như biến thành một phương lồng giam, mà thế giới bên trong lồng giam này không hềt có chút liên hệ nào với Thiên Địa bên ngoài cả.
Nhưng mà, mặc dù là như vậy thì liên hệ giữa Thần Dạ và Âm Dương La Bàn vẫn chưa từng bị chặt đứt, sinh cơ bừng bừng kia tuy bị áp chế đến sít sao, nhưng thủy chung vẫn tồn tại, đại điện chi lực không cách nào triệt để hấp thu mất sinh cơ kia.
Ngược lại bản thân Phong Tam Nương từ cứng cỏi và bất khuất lúc bắt đầu, đến giờ theo thời gian dần trôi qua, trên gương mặt xinh đẹp kia đã xuất hiện một tia không kiên nhẫn, thậm chí ngay cả khí tức bản thân cũng uể oải xuống.
Thần Dạ bình tĩnh, mi tâm nhíu chặt lại, tiếp qua một lát sau, hắn nhịn không được khẽ thở dài, trong ánh mắt nhìn về phía Phong Tam Nương có một chút không nỡ. . . . Thời gian, vẫn quá mức ngắn...
- Phong cô nương, đến đây là kết thúc a.
Nếu để Phong Tam Nương tiếp tục, có lẽ nàng sẽ thành công, nhưng chỉ là có lẽ mà thôi, khả năng nàng sẽ chết sẽ càng thêm lớn, trận đánh bạc này Thần Dạ không dám nhận.
Tựa hồ nghe được tiếng nhẹ lẩm bẩm này của Thần Dạ, trong mi tâm Phong Tam Nương lộ ra vẻ dữ tợn cực độ, vẻ điên cuồng nhanh chóng hiện lên trên mặt.
- Phong cô nương, ta nói rồi, chớ nên cưỡng cầu, chỉ cần người còn sống, vậy thì vẫn còn hy vọng.