Thành Tống Bình
Lúc xe ngựa của nàng và hắn đến cửa thành thành Tống Bình đã là gần trưa ngày hôm sau. Từ xa đã vọng vào rất nhiều tiếng cầu xin của người dân:
“Làm ơn cho tôi ăn đi”
“Quan gia ơi, cầu ngài mở cửa đi”
“Cứu chúng tôi với”
“Làm ơn mở cửa thành đi”
Vì người dân đứng rất đông phía cửa thành, xe ngựa không thể chen vào, Hoàng An Liêm cùng Diễn My bắt buộc phải xuống xe. Người của thành chủ đợi bên ngoài, thấy hai người giống với trong tranh vẽ lập tức tiến lên. Dưới sự bảo vệ của người thành chủ và vài tên hộ vệ của hắn, hai người chen chen chúc chúc trong sự xô đẩy kịch liệt của dân chúng tiến lên gần phía cửa thành. Mấy tên lính gác thấy người của thành chủ ở đây, liền nhanh chóng mở cửa.
Cửa thành hé được một chút, dân bên dưới nhanh chóng chớp thời cơ tràn vào. Lính gác lập tức xoay ngang thương trong tay, tạo thành một vòng hộ vệ.
“Cô ơi cứu con tôi với”
Có người nắm được góc áo của nàng, Diễm My theo bản năng hất mạnh tay. Người kia vừa bị thương đẩy, lại thêm lực hất từ nàng, lập tức ngã nhào. Quay đầu lại, người kia là một nữ tử ăn mặc nhếch nhác, bế đứa con chưa tròn 1 tuổi ngã xuống. Người bên dưới lại dẫm đạp lên, hoàn toàn mặc kệ người phụ nữ bị ngã cùng đứa bé kia. Diễm My dứt khoát quay mặt.
Vào thành, đường không đông người như lúc ngoài cửa thành, Diễm My cùng Hoàng An Liêm lại ngồi trên xe ngựa của thành chủ.
Ngữ khí Diễm My đầy tức giận: “Chút nữa phải mở cửa thành”
Tuy nàng giết người vô số nhưng nàng vẫn không có mất đi tính người. Nhìn đứa bé cùng người phụ nữ kia bị dẫm đạp như vậy, trong lòng nổi lên sự tức giận mãnh liệt nhưng nàng cũng không thể quay lại cứu giúp. Như vậy vừa mất thời gian binh lính trì hoãn cửa thành cho nàng vào, bản thân lại bị những người kia lần nữa xô đẩy. Việc tốt nhất nàng có thể làm lúc đó là đi tìm thành chủ yêu cầu mở thành cho dân chạy loạn kia thôi.
Hắn cũng rất tán đồng: “Đúng vậy. Không thể để họ tiếp tục làm loạn ở ngoài đấy gây cản trở cho người đến”
Phủ Thành Chủ
Thành chủ nhìn đôi nam nữ từ ngoài cửa tiến vào, khí chất bất phàm, cẩn thẩn cúi đầu: “Lục Viên bái kiến Liêm vương gia, Liêm vương phi”
An vị trên chỗ ngồi rồi, hắn mới phất tay: “Đứng lên đi”
Thấy hai vị ngồi trên cao không nói gì, Lục Viên dè dặt mở miệng: “Liêm vương gia, chuyện này xử lý như thế nào ạ?”
Diễm My không quản cái tư tưởng suy nghĩ “Triều chính việc đàn ông” kia, Lục Viên vừa dứt lời, nàng lập tức lạnh giọng nói: “Lập tức mở cửa thành”
Lục Viên nghe được câu nói của Diễm My nhưng câu nói này lại không truyền đến đại não hắn, hắn ngạc nhiên “Cái gì cơ ạ?” vì lần đầu thấy nữ nhân mà lại xen vào việc triều chính.
“Lập tức mở cửa thành, đừng để ta phải lặp lại lần nữa”
Hoàng An Liêm với tác phong của nàng đã quen rồi, không lấy gì làm lạ nên lập tức lên tiếng.
Lục Viên lúc này tạm thời dẹp thắc mắc sang một bên, kính cẩn thưa: “Bẩm vương gia, nếu để họ tràn vào thành Tống Bình chỉ sợ không đủ chỗ ở, sau đó họ tập hợp lại làm loạn lên thì rất khó xử lý ạ”
Diễm My từ lúc nãy đã ý thức được chuyện gì mới khiến cho Lục Viên lại ngạc nhiên bất chợt như vậy. Là nàng vội vàng hấp tấp, quên mất đây là cổ đại, không phải thế kỉ 21 nên từ đây nàng nhường đại điện này lại cho hắn cùng với Lục Viên đối đáp, nàng ngồi bên cạnh quan sát.
Hoàng An Liêm xử lý chuyện triều chính không phải ngày một ngày hai, không vì Lục Viên phản đối ý kiến của mình mà tức giận, vẫn cất chất giọng trầm trầm không để lộ hỉ nộ ái ố của mình: “Cứ mở cửa thành ra, ta sẽ xin hoàng thượng cấp một lượng binh lính đến cai quản”
Lục Viên tuy là quan thành nhỏ nhưng cũng là người có ăn có học, cũng hiểu được danh tiếng Liêm vương gia tài giỏi là không đùa được nên lập tức sai người mở cửa thẳng.
“Cung tiễn Liêm vương gia, Liêm vương phi”