Đã một tuần sau cái chết của Trữ Dược Sinh, Trữ gia dù đã đưa ra một mức thưởng rất cao cho kẻ nào tìm ra tung tích của Hồ Bính nhưng kết quả lại chẳng có gì. Người chết thì cũng đã chết, ngoại trừ việc lo lắng danh dự gia tộc bị người ta cười chê thì căn bản gia chủ Trữ Phùng cũng chẳng quá đau lòng. Con ư? Lão ta có đến bảy người vợ, con nối dõi có hơn mười đứa. Chết đi một tên thì có là gì?
Trong mắt của vị đứng đầu hắc đạo ở nước Yên này thì trừ trưởng tử của lão ra, mọi đứa con khác chỉ là phế vật. Ngoại trừ tham lam hiếu thắng, đấu đá lẫn nhau ra thì chúng chẳng có tí bản lĩnh gì cả. Sói thì mãi vẫn là sói, không thể tranh phong cùng hùng sư được. Vì vậy, vị tứ gia kia có mơ mộng lật đổ được vị trí của anh cả của mình vốn chỉ là chuyện cười không hơn không kém.
Lúc này đây, tại phòng riêng, thái tử Trữ gia Trữ Cao tay đang cầm điếu xì gà, ánh mắt nhìn về một hướng như đang suy ngẫm việc gì đó. Bên cạnh gã ta là một mỹ phụ dáng người lồi lõm mê người, nụ cười mang theo hương vị phong tình của nữ nhân từng trải.
- Bên phía quân đội có tin tức gì mới không?
Thở ra một làn khói, Trữ Cao giọng điệu nhàn nhạt hướng mỹ phụ hỏi. Ả ta uốn người một cái, cất giọng nói ngọt ngào chết người liền đáp:
- Những tên chủ chốt dưới trướng của Lý Vương Triều đều đã bị bắt, đám tàn dư còn lại cũng ra đầu thú quá nửa. Hiện tại, lòng dân đang ngã về phía quân đội, có chút bất lợi cho ta.
- Chỉ là bọn dân đen, không cần quá quan tâm.
Dập điếu xì gà, ánh mắt của Triệu Cao có chút âm trầm, gã nói:
- Tình báo bên ta cần phải cải tổ lại. Một đám cao thù cướp đi nhân sâm nghìn năm, các gia tộc nhập thế cùng nhau tấn công lâu đài riêng của gã họ Lý, quân đội đằng sau vây bắt. Tất cả những việc này ta ngay cả một cái rắm cũng không biết. Vậy nếu họ có ý định tấn công vào Trữ gia thì đến khi súng chỉa vào đầu Trữ Cao ta chắc còn mơ mơ màng màng không biết việc gì.
- Là chúng tôi thất trách, lão đại xin bớt giận.
Quả thật không thể phản bác cho sự việc lần này, mỹ phụ vội xin tội với Trữ Cao. Có điều gã ta chỉ phất tay một cái rồi tiếp lời:
- Họ Lý kia bị diệt cũng không phải chuyện xấu. Nếu đem so về thực lực thì chúng ta không thể nào quang minh chính đại đấu lại quân đội, song nếu nói về ám đấu thì lại là chuyện khác. Chủ lực của chúng chủ yếu phải phòng thủ biên giới với ba nước Triệu quốc, Liêu quốc và Tấn quốc. Lực lượng còn có thể huy động bên trong nước Yên căn bản không thể làm gì chúng ta được.
Cảm thấy vị thái tử Trữ gia không có ý định truy cứu, mỹ phụ khẽ thở ra một hơi, liền dùng tư thế câu hồn nép sát vào người gã thủ thỉ:
- Lão đại dạy chí phải, sắp đến ngài có tính toán gì không?
- Tính toán? Gốc rễ của quân đội vốn nằm gọn trong bốn gia tộc Trần, Mộc, Kim, Viễn. Nếu như có thể đả kích bọn chúng thì thực lực của quân đội cũng sẽ bị suy yếu theo.
- Ý ngài là???
Vòng một tay qua vòng eo của mỹ phụ, Trữ Cao cười nhạt phân tích:
- Bốn gia tộc này ngoại trừ quyền uy trong bình lính ra còn có tài lực dồi dào. Hằng năm, không ít con cháu trực hệ và ngoại hệ của bọn họ được bổ sung vào các vị trí chủ chốt của các quân đoàn. Chỉ cần thủ tiêu các thiên tài của tứ đại gia tộc thì sớm hay muộn bọn chúng cũng sẽ sụp đổ. Không có lớp người kế thừa, liệu họ còn xứng đáng ở vị trí lãnh đạo ba quân? Khi đó, ta có thể thừa cơ mua chuộc, kích động một số thành phần bên trong quân đội nổi dậy. Hắc hắc, cuối cùng chúng ta có thể không tốn một binh một tốt mà vẫn nhẹ nhàng nắm quyền chỉ huy cả vạn quân Yên quốc.
- Kế hoạch tuyệt diệu, nhưng muốn ra tay với đám thiên chi kiêu tử kia cũng không phải dễ dàng. Các gia tộc nhất định cho cao thủ âm thâm bên cạnh bảo vệ bọn họ một cách nghiêm ngặt. Với lại tại sao chúng ta không ra tay với mấy lão gia hỏa đứng đầu các gia tộc?
Vuốt mông ngựa một cái, mỹ phụ tỏ ra thông minh cũng đưa ra nghi vấn của mình. Nếu đơn thuần chỉ có sắc đẹp thì ả có xếp hàng đến già cũng không có cơ hội được đứng từ xa nhìn vị thái tử Trữ gia này chứ đừng nói chi đến thân cận.
Cười to vài tiếng, Trữ Cao lắc đầu đáp:
- Mấy lão già kia đã gần đất xa trời, không thể chống trụ bao nhiêu năm nữa, không đáng giá cho chúng ta bỏ vốn. Lại nói người của Trữ gia không nên dính vào việc này, nếu không một khi truy ra sẽ gây ra lớn chuyện. Không phải ở Yên quốc có tổ chức sát thủ nổi danh Ẩn Sát sao? Chỉ cần có đủ tiền thì dù là cao thủ Chân Võ Môn bọn chúng cũng tiếp nhận ám sát. Xưa nay, tổ chức này chưa từng thất bại, nhắc đến bọn họ ngay cả cha của ta cũng phải kiêng kỵ ba phần, tuyệt không dám trêu vào.
- Thì ra là vậy. Thiếp thân sẽ cho người đi liên lạc với tổ chức sát thủ này ngay.
Đôi mắt của mỹ phụ lóe lên, nụ cười càng rạng rỡ. Hai tay mụ nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của Trữ Cao, đôi môi mọng đỏ thì cuốn lấy gã ta, đèn trong phòng cũng đột nhiên tắt ngúm đi.
............................
Sau năm ngày không ngừng phục dụng Thanh Tâm Đan, Chí Viễn đã hồi phục được khá nhiều. Chẳng những có thể nhớ lại được nhiều việc, anh ta còn có thể tự chủ được hành động của mính. Đáng tiếc, lý do vì sao anh ta lại ra nông nổi này thì vẫn còn là nỗi ám ảnh quá lớn khiến cho Chí Viễn chưa thể nhớ lại được...Hoặc là anh ta không dám nhớ lại.
- Không sao, với tình hình này, chỉ cần vài lần châm cứu cộng với Thanh Tâm Đan thì anh ta sẽ bình phục thôi.
Rút cây kim châm dài ra, Tiểu Hắc đánh giá Chí Viễn một lượt rồi đưa ra kết luận. Rõ ràng thương tổn về mặt tinh thần chữa trị khó khăn hơn những vết thương về mặt vật lý rất nhiều. Nếu như không có đan dược lẫn kỹ năng châm cứu của Tiểu Hắc thì dù đi đến bác sĩ tốt nhất cũng đành bó tay đầu hàng.
- Sư đệ, ta thấy hay là ngươi dứt khoát bỏ võ lực, chuyên tâm theo sư phụ học y đạo đi. Biết đâu sau này lão nhân gia sẽ chân truyền lại luyện đan tuyệt học cho ngươi.
Ngồi bên cạnh, Mộc Bình thản nhiên bình luận. Theo anh ta thì tài năng của Tiểu Hắc ở phương diện hành y cứu nguời cũng không tệ, rất có dương lai.
- Hừ, đệ không có lòng từ bi như thế. Nếu muốn làm thầy thuốc thì phí chữa trị của đệ sẽ không thấp, ít nhất cũng một triệu một lần khám, chưa tính phụ phí.
Nhếch mép một cái, Tiểu Hắc ra vẻ bất cần. Đùa à? Bây giờ lão tử tiện tay luyện chế ra một thanh binh khí cũng kiếm được một trăm triệu, nào có thiếu tiền để phải hành y kiếm cơm qua ngày. Nếu không phải e ngại việc đan dược bán ra sẽ bị các thế lực Chân Võ Môn chú ý thì nó đã sớm hốt bạc từ lâu rồi.
Nhắc đến đan dược, tiểu tử này mới chợt nhớ đến đám dược liệu của Thập Nhất Tăng Đan.
- Sư huynh, bao giờ thì những dược liệu đệ cần mới chuyển về đến Huyền Kinh?
- Ta có nói chuyện với người phụ trách. Hình như gặp một số trặc gì đó mà chúng ta không thể liên lạc được với đội vận chuyển.
Nhắc đến đan dược, tinh thần của Mộc Bình lại phấn chấn như con gà chọi thiếu thuốc. Bây giờ tu vi của anh ta đã là hoàng cấp sơ kỳ, cộng với lại vô danh kiếm quyết thì có thể so đấu với hoàng cấp trung kỳ mà không rơi xuống hạ phong. Đó là vì anh ta chỉ mới tu luyện được vài thức đầu tiên của kiếm kỹ, nếu tu vi tăng cao thì càng về sau những tuyệt chiêu lại càng lợi hại. Dĩ nhiên đây là tính huống khi so đấu với cao thủ Chân Võ Môn bình thường. Nếu gặp phải người có võ học cao thâm thì khả năng khiêu chiến vượt cấp sẽ giảm xuống.
- Không phải gặp phải vấn đề gì đó chứ? Với khả năng của Mộc gia, việc chậm trễ rất hiếm khi xảy ra.
Là người nhạy cảm, Tiểu Hắc không tin vào hai chữ trùng hợp. Trên thế giới này khả năng trùng hợp là cực kỳ thấp, mà tỉ lệ do con người gây ra lại cao hơn rất nhiều. Đôi khi, điều vô lí nhất lại chính là cách giải thích hợp lý nhất.
Mộc gia là một trong những đệ nhất gia tộc của quân đội, chỉ vận chuyển chút đồ vật cũng có vấn đề thì thật xin lỗi, chuyện đó quá không thực tế đi. Chỉ có một cách giải thích duy nhất là có kẻ ra tay phá đám, mà thế lực này lại càng không yếu thế. Nếu xét về các đối thủ hiện tại thì khả năng cao nhất chính là Trữ gia hoặc là đám gia tộc nhập thế vừa bị hố một cú đau đớn.
- Huynh cũng không rõ, bên phía gia gia đã cho người đi điều tra, sẽ sớm có kết quả thôi.
Tư duy của Mộc Bình không quá phức tạp, anh ta chỉ báo cáo lên cho Mộc Quốc Thái rồi đợi chỉ thị. Với kiểu tính cách và đầu óc này, Tiểu Hắc cảm thấy sư huynh của mình không thích hợp làm việc lớn tí nào. Có khi bị người khác tính kế đem bán cũng còn mỉm cười vui vẻ nữa là.
- Được rồi, nếu có việc gì thì cứ thông tri cho đệ một tiếng.
Không còn việc gì, Tiểu Hắc liền quay trở về phòng của mình để tiếp tục tu luyện. Hiên giờ, tên nhóc này chẳng khác nào một trạch nam đúng nghĩa. Ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ ra thì toàn bộ thời gian đều đặt trên việc tu luyện.
Do tu vi đã đến bình cảnh, nếu không có gì hỗ trợ thì khó lòng mà đột phá nên Tiểu Hắc quyết định tu luyện thêm một số pháp thuật đơn giản khác, biết đâu chúng có thể giúp ích cho nó sau này. Đồng thời, nó cũng phải luyện chế một thanh vũ khí cho Mộc gia như đã hứa hẹn.
- Minh Nhãn Thuật có tác dụng thấy được tu vi của đối phương mà không cần dùng thần thức dò xét. Có thể nhìn ra được một số yêu ma, tà khí mà mắt thường không thể trông thấy được. Nghe có vẻ không tồi, tu luyện thử xem sao.
Do tu vi đã tăng lên luyện khí tầng một hậu kỳ nên việc tu luyện pháp thuật của Tiểu Hắc cũng nhanh hơn đôi chút. Kết quả là sau gần năm ngày, tiểu tử này đã dễ dàng nắm bắt được. Có điều kết quả khi sử dụng thì Tiểu Hắc chỉ biết ngửa đầu lên trời thở dài mà thôi.
Bây giờ nó còn không biết ở thế giới này có người tu chân thứ hai giống mình không thì làm sao mà thử nghiệm. Lại còn yêu mà tà khí gì đó lại cũng là thứ chỉ có trong phim, đi đâu mà tìm cơ chứ. Hóa ra cái môn pháp thuật nghe thì oai này lại chẳng khác gì gân gà, không chút tác dụng gì cả.
Buồn bực trong lòng, Tiểu Hắc định xuống nhà bếp tìm một bữa ăn để giải tỏa cơn bức bối thì Mộc Bình đã sớm xuất hiện trước mặt nó. Nhìn vẻ mặt có phần không vui của anh ta, nó liền đoán được có chuyện gì không ổn sắp diễn ra.
- Có người đến Mộc gia gây chuyện, sư đệ mau cùng ta đến đại sảnh.
Tiểu Hắc còn chưa hiểu chuyện gì thì Mộc Bình chụp ngay lấy nó lôi đi như tên bắn. Khi hai sư huynh đệ đến nơi thì lúc này đã có không ít người, trừ Mộc Quốc Thái, Mộc Thu Lễ còn có Mộc Thanh và Mộc Trường Cung. Phía đối diện có bốn người, bao gồm Viễn Y Tình, hai tên sư huynh của cô ta và một lão già mắt ưng trông vô cùng nham hiểm.
Vừa nhìn thấy Mộc Bình xuất hiện, Viễn Y Tình nổ nụ cười chua ngoa, lại mang theo hàm ý cao ngạo.
Lão già mắt ưng cũng khẽ lướt nhìn anh ta, nhưng tinh quan trong mắt lại mạng theo một chút tinh huyết. Người ngoài có thể không cảm nhận được, đối với Tiểu Hắc nó lại nhận ra khá rõ ràng.
"Lão già này đã giết rất nhiều người, không phải dạng tốt lành gì"
Thầm cười nhạt trong lòng một chút, bề ngoài Tiểu Hắc vẫn tỏ ra là một đứa trẻ vô hại, nhút nhát đứng phía sau Mộc Bình. Đám người kia cũng không thèm để ý đến nó, một đứa con nít chưa qua mười tuổi đầu trong mắt họ chẳng là gì cả.
Nhân vật chính đã có mặt, lão già mắt ưng cũng không khách khí, liền dùng tư thế bá đạo lên tiếng:
- Mộc gia chủ, Hà Liệt ta không phải là kẻ ỷ thế hiếp người. Ba gốc Dạ Lan Thảo kia ta muốn có chúng, nếu các người chịu bỏ ra thì gia tộc các người có thể tiến cử một người gia nhập Thanh Hà Môn của chúng ta. Ta cam đoan trong vòng mười năm kẻ đó sẽ thuận lợi tấn thăng lên hoàng cấp, trở thành cao thủ Chân Võ Môn chân chính.