Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh.
Biên: Bạch Tú Tài.
"ầm"
Hai tên địa cấp trung kỳ theo quán tính vẫn lao về phía trước nhưng thay vì tấn công Mộc Bình thì cả hai lại ngã ra, sinh cơ cũng biến mất nhanh chóng. Lúc này, mọi người mới thấy rõ là hai tên đó đã bị chém làm đôi, chỉ là tốc độ ra đòn quá nhanh nên đến khi chết bọn chúng cũng không kịp kêu lên một tiếng nào cả.
Một sự im lặng bao trùm tất cả, mọi người ngẩn người ra, quên mất cả chiến đấu. Mộc Tử Yên che miệng lại, biểu hiện khoa trương của vị đại thống lĩnh này có thể xem là rất hiếm thấy trong đời. Cho dù đã đánh giá cao Mộc Bình nhưng khi nhìn thấy kiếm đạo khủng bố của Mộc Bình thì vị tỷ tỷ này cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Lão già gầy gò thì trong vẻ rung động dữ dội chính là mừng rỡ vô cùng. Hóa ra đệ đệ của đại thống lĩnh lại mạnh mẽ đến thế. Con mẹ nó, biết thế thì lão tử cần gì phải mang tâm trạng tử chiến làm gì không biết nữa. Mười tên này còn không đủ để vị Mộc Bình cao nhân kia chém vài nhát đó chứ.
Vẻ mặt của Trương Bất Phàm thì cười đắc chí, giống như đã biết trước kết quả này rồi. Ông ta còn cố ý liếc nhìn mấy tên áo đen đang run rẩy sợ hãi bên cạnh mà chậc chậc ra vẻ thương hại nữa.
Mà quả thật là đám người Ngạ Quỷ đã bị dọa đến suýt đái ra máu rồi. Một kiếm chém chết hai địa cấp trung kỳ, còn là chiến đấu trực diện chứ không phải đánh lén. Cho dù là địa cấp hậu kỳ trong tổ chức cũng không có cái bản lĩnh đó nha, cái này rốt cuộc cần phải có kiếm thuật cao thâm đến mức nào mới làm được.
- Ái chà, không phải lão phu đã nói với các ngươi rồi sao? Tu vi chỉ là cái rắm so với võ học tuyệt đối, các ngươi chắc chưa bao giờ nhìn thấy kiếm khí đâu nhỉ?
Trương Bất Phàm vung kiếm lên cười gian sảo hù dọa. Tên địa cấp trung kỳ còn lại khi nghe đến hai từ kiếm khí thì càng lắp bắp, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
- Kiếm khí trong truyền thuyết? Cái này...
Chưa ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy, kiếm khí là một danh từ huyền thoại. Nó rất kinh điển trong các phim truyền hình, khiến cho bao người ngưỡng mộ đến điên cuồng. Còn thực tế kiếm khí là cái gì thì gần như chẳng ai biết cả, ngay cả người trong chân võ môn cũng vậy.
Nguồn gốc của Ngạ Quỷ không tầm thường, tên địa cấp trung kỳ kia ngoại trừ sợ hãi ra thì ánh mắt cũng lóe lên sự phức tạp ít ai phát hiện. Gã ta đã từng nghe cao tầng nói qua, cái thứ kiếm khí kia thật sự có tồn tại. Chỉ là muốn tu luyện được cần phải hội đủ rất nhiều yếu tố, cộng với kiếm pháp tu luyện cũng phải dạng đỉnh tiêm.
Ngoài ra, kiếm tu muốn đột phá có độ khó cao hơn người khác vô số lần. Đổi lại, chiến đấu cùng cấp thì kiếm tu gần như là vô địch, vượt cấp chiến đấu cũng không phải là không thể. Chỉ nhiêu đó thôi, cũng đủ để tên địa cấp trung kỳ cảm thấy cơ hội của bọn chúng chỉ còn lại con số không. E là lần hành động này có kéo theo địa cấp hậu kỳ, thậm chí địa cấp viên mãn thì cũng chẳng ăn thua gì đâu.
Đã không còn đường sống, đám người áo đen liền dùng đến "chiêu cuối". Bọn chúng đồng loạt liền ném ra mấy lá bùa về phía Mộc Bình. Đúng thế, chính là Mộc Bình.
Còn lại lão già gầy gò, Loan Phụng và Trương Bất Phàm đều bị...bỏ qua. Tuy bọn họ cũng là địa cấp, võ công không tầm thường nhưng Ngạ Quỷ có đủ thực lực để giải quyết được. Còn cao thủ có thể luyện ra kiếm khí như Mộc Bình chính là tai họa cần phải diệt trừ bằng mọi giá.
- Này, này, các ngươi ném cái gì thế hả. Dám xem nhẹ Trương gia gia của các ngươi à?
Trương Bất Phàm cảm thấy mấy tên áo đen này thật không có tầm mắt. Trừ Mộc Bình ra thì lão ta cũng được xem là một cao thủ tịch mịch ở đây cơ mà.
Còn về phía Mộc Bình, vì mấy lá bùa nổ ra Truy Phấn diễn ra rất nhanh nên dù tránh né cũng khó bị dính một phần. Do đã có thuốc giải độc mà Tiểu Hắc chuẩn bị nên anh ta cũng không quá lo lắng bị kẻ khác dùng độc để đánh lén. Mà hình như thứ này cũng không giống độc tố cho lắm.
Tiếp theo, mấy tên địa cấp cười thảm xông tới rồi...lần lượt ngã xuống. Phải công nhận rằng qui tắc không thành công nhiệm vụ chỉ có con đường chết của Ngạ Quỷ quá sức tàn độc. Một mặt nó có thể giúp cho mấy tên thuộc hạ tổ chức chiến đấu điên cuồng bất chấp tất cả, chiến lực vì thế mà tăng lên. Nhưng đồng thời việc này cũng khiến cho mỗi khi thất bại sẽ dẫn đến toàn quân bị diệt. Cho nên đối với Ngạ Quỷ, các thế lực khác đều khá kiêng dè, còn cho rằng bọn chúng chính là kẻ điên.
Thật ra, Ngạ Quỷ cũng không phải chó điên gặp ai thì cắn. Bọn chúng khi nhận đơn hàng đều có tính toán giá cả, cho dù toàn quân bị diệt thì cái giá mà đối phương đưa ra cũng đủ để bọn chúng bù vào tổn thất. Nếu mục tiêu quá mạnh, Ngạ Quỷ sẽ thận trọng hơn trong việc đồng ý hay không. Ví dụ như thập đại tông môn Triệu quốc, phía sau chính là Chân Võ Điện, Ngạ Quỷ xưa nay hầu như không va chạm gì đến bọn họ cả. Dĩ nhiên, người của thập đại tông môn có hành tẩu có thấy Ngạ Quỷ hành sự cũng sẽ né đi, xem như không nhìn thấy gì cả.
- Tiểu Bình Bình, cảm ơn đệ. Xem ra Mộc gia chúng ta thật sự đã sinh ra được một thiên chi kiêu tử, cho dù là thiên tài tốp đầu của Triệu quốc cũng không hơn được.
Mộc Tử Yên nhìn người đệ đệ của mình với nụ cười ấm áp. Thân là thân tỷ ruột, nàng ta chẳng những vui vẻ mà còn rất đỗi tự hào, Xem ra tương lai của Yên quốc sẽ có biến hóa kinh người, nếu trân chiến này không ngã xuống thì quốc gia sẽ phát triển vượt bậc.
Nhìn tỷ tỷ của mình, Mộc Bình vẫn tỏ ra là đứa em lễ phép, có lẽ là do ấn tượng mà nàng ta để lại quá lớn. Nên dù tu vi của Mộc Bình hiện tại đã đủ để vị đại thống lĩnh của Yên quốc đối đãi thận trọng thì anh ta vẫn chỉ biết cúi đầu nghe răn dạy.
Đứng gần đó, vị lão già gầy gò cũng đang cảm tạ Trương Bất Phàm vì nhờ có bảo kiếm đưa tới mới giúp ông ta trụ vững một phen.
- Haha, cái cây kiếm cùn này lão già ngươi cứ giữ lấy. Cũng coi như giúp ngươi có chút vốn liếng mà bảo hộ cho nha đầu Tử Yên.
Trương Bất Phàm được dịp lại thể hiện kinh người khiến cho Loan Phụng chỉ biết che mặt không dám nhìn. Sư huynh của nàng ngày xưa đâu rồi, có thể trả lại được không?
- Cái này...thật quý giá quá, Mộc Miên ta xin thay mặt quân đội Yên quốc cảm tạ Trương lão.
Hóa ra lão giả kia tên cũng họ Mộc. Hỏi ra thì mới biết, lão ta vốn cũng là một vị thúc phụ cùng thời với Mộc Quốc Thái, sau khi xác nhận tư chất đã được quân đội bí mật bồi dưỡng trong long tổ cho đến hôm nay. Do chỉ có nhiệm vụ bảo hộ Mộc Tử Yên nên bình thường vị Mộc Miên này rất ít khi nhúng tay vào việc của Long Tổ. Vì thế mới có chuyện Phạm Trực lộng quyền, còn tên đệ tử Đường Khải Trạch của lão ta lại mang theo ý đồ với vị đại thống lĩnh nữa chứ.
Sau khi nghe ra đối phương có bối phận Mộc gia thì Trương Bất Phàm liền dẹp ngay cái trò trang bức của mình. Ông ta có chút tha hóa nhưng cũng không đến nỗi ngốc, biết rõ Mộc gia bây giờ chính là đai thụ che trời của Yên quốc. Vì thế ông ta lại càng nhiệt tình ra sức lôi kéo quan hệ với Mộc Miên.
- Mộc thúc, hiện tại đám sát thủ đã bị diệt trừ, người có thể đến cứu viện cho Phạm lão và Diên lão. Hai người họ đều là trụ cột của Yên quốc, không nên để có chuyện gì xảy ra vào thời điểm này.
Có Mộc Bình, Mộc Tử Yên cũng không phải lo lắng đến an toàn của mình nên liền yêu cầu Mộc Miên đi giúp cho phía Long Tổ. Không nói hai lời, Mộc lão gật đầu một cái liền lập tức chạy đi ngay.
- Mộc Bình, cháu cứ ở lại vối Tử Yên. Ta và Loan muội sẽ đi hỗ trợ lão Mộc một tay.
Vì Trương Loan không phải người quân đội, cũng không phải tộc nhân của Mộc gia nên Mộc Tử Yên không thể ra lệnh. Cho nên hai người liền tinh ý xung phong giúp đỡ, cũng là một cách để gia tăng thêm hảo cảm với Mộc Bình. Bọn họ đều là những người sống hơn nửa đời nên ứng xử đều rất hiểu lòng người, không hề làm giá cứng nhắc.
- Tiểu Bình Bình, Tiểu Hắc kia thật sự có thể chống lại đại quân oán linh chứ? Ta thấy Tấn quốc pháp sư hội lần này đã dốc cạn vốn liếng cả rồi, lực lượng tổng hợp của chúng khiến ta cũng cảm thấy nhức cả đầu.
Quan sát trận đại chiến, oán linh trung phẩm tràn đến cùng với lượng lớn oán linh hạ phẩm công kích trận pháp cực kỳ mãnh liệt. Cho dù Yên quân có bắn bùa trừ tà xuống như mưa thì vẫn không thể cản được bước tiến của bọn chúng. Còn về phần Tương Hoàn cùng Thất Sát tuy mạnh mẽ nhưng trước số lượng đông đảo của địch thì nhất thời không thể nào suy chuyển được thế trận.
- Tất nhiên rồi, tiểu tử kia chưa từng khiến cho đệ thất vọng. So với đệ thì Tiểu Hắc mới thật sự là đệ tử đắc ý của lão nhân gia.
Giọng điệu Mộc Bình thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối dành cho Tiểu Hắc. Cho dù chưa từng được diện kiến vị sư phụ thần bí kia nhưng Mộc Bình luôn cho rằng việc đó là do tư chất của bản thân quá kém. Do đó, vị sư phụ kia chỉ vì nể tình Tiểu Hắc mà nhận anh ta làm đệ tử, cũng nhờ vậy mà tạo hóa của Mộc Bình mới thay đổi.
Sự hiểu lầm này cũng khiến cho Mộc Bình rất cảm kích với việc giúp đỡ của Tiểu Hắc. Anh ta chưa từng cảm giác ghen tị mà ngược lại là ngưỡng mộ lẫn yêu quý Tiểu Hắc như thân nhân thân thiết nhất. Anh ta cũng thấy được Tiểu Hắc cũng dành tình cảm chân thành nhất dành cho mình và Mộc gia, hoàn toàn không có khoảng cách hay toan tính gì khác cả.
- Tốt, nếu đệ đã có niềm tin như thế thì ta cũng không thể hèn nhát được. Hôm nay ta muốn xem thử rốt cuộc đây sẽ là mồ chôn của pháp sư Tấn quốc hay là nơi Yên quốc bại vong.
Bừng bừng khí thế. Mộc Tử Yên lại lên tiếng khích động sĩ khí quân Yên kiên cường tấn công về phía oán linh. Cuộc chiến cũng đã bước vào giai đoạn then chốt, nếu không có cách nào nghịch chuyển thì chuyện trận pháp bị phá vỡ sẽ rất nhanh xảy ra khi mà oán linh trung phẩm đã tràn đến ngày càng đông, oán linh thượng phẩm cũng đang kéo tới như mấy tòa nhà to lớn di động.
- Khặc khặc, trận chiến này kết cục đã định rồi, trừ khi ngươi là thần tiên thật sự, bằng không thì đừng hòng làm gì được.
Lão già thấp bé chủ trì tế đán phe pháp sư cười to với vẻ đắc chí, cho dù tinh huyết và tu vi có bị ảnh hưởng thì chỉ cần giành chiến thắng mọi thứ đều không quan trọng nữa.
Từng giây phút trôi qua, dù số lượng oán linh sơ kỳ đã giảm mạnh, oán linh trung kỳ cũng bị diệt không nhỏ nhưng cuối cùng trận pháp cũng đã bị phá vỡ. Rất nhanh, Tương Hoàn và Thất Sát được lệnh lui về sau để nghỉ ngơi lấy lại sức. Phía Yên quân cũng thay người luân phiên bắn không ngừng nghỉ bùa trừ ta. Nhìn số lượng từ đầu đến giờ, có thể thầy quân đội đã chuẩn bị tích trữ tốt đến cỡ nào.
Nếu không phải vì những phiên bản bùa trừ tà cao cấp hơn đòi hỏi ngộ tính lẫn kỹ thuật chế tạo quá khó thì chắc chắn quân Yên có thể đè đám oán linh ra mà hành ra bã.
Từ trong nơi ẩn mình, Tiểu Hắc khẽ thở ra, hai mắt lóe sáng, cười nhạt khẽ nói:
- Đến lúc rồi.
Sau đó, hai tay của nó lại vung vẩy thao tác. Phía trên mặt đất từng tia sáng li ti bất ngờ xuất hiện, càng lúc càng lan rộng nhanh chóng. Cuối cùng tạo thành cả một khu vực lớn bao lấy một phần lớn oán linh.
- Cái quái quỷ gì thế nhỉ?
Lão già pháp sư thấp bé khó hiểu nhìn dị tượng xuất hiện, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mạnh mẽ. Đáng tiếc, trận chiến đến thời điểm này đã không có bất kỳ cơ hội lùi lại nữa.
Nếu nhìn từ trên cao, các tia sáng nhỏ li ti kia đã tụ lại thành một hình ký hiệu kỳ lạ to lớn. Gọi là ký hiệu hay ngôn ngữ, hình vẽ gì cũng được vì chẳng ai hiểu nó có ý nghĩa gì cả. Lúc này, trong hư không, mọi người lại giống như nghe thấy một tiếng nói tựa như âm thanh của chuông bạc, có thể thanh tẩy tâm trạng của con người.
- Thanh Tẩy, khai.