Mà Tần Tranh vừa chuyển tiền đi, điện thoại lại vang lên.
“Hôm nay bận thật.” Tần Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, nhận điện thoại.
“Tôi là Chu Bình.” Giọng Chu Bình ở đầu bên kia vang lên, “Bệnh của con gái tôi ổn rồi, ngày mai sẽ đến thành phố Giang học đại học, có thời gian tôi mời cậu ăn bữa cơm?”
Sau đó Tần Tranh từ chối và giải thích, trong một ngày nhận năm sáu cuộc điện thoại.
Anh cũng không biết tin tức mình đi thành phố Giang, sao lại được truyền nhanh đến vậy.
“Ông chủ, có bệnh nhân.” Bên ngoài vang lên giọng của Lương Khanh, Tần Tranh dứt khoát tắt máy điện thoại, sau đó đi ra đại sảnh.
Người đến là một phụ nữ, sắc mặt không tốt lắm, ôm bụng không đứng thẳng được.
Tần Tranh nhìn thoáng qua, đã nhìn ra được nguyên nhân của căn bệnh.
Vừa định đi lên, Tào Tiểu Thất đột nhiên nói: “Bác sĩ Tần, chi bằng giao bệnh nhân này cho tôi? Ngày mai anh phải đi rồi, dù sao cũng nên xem y thuật của tôi một chút.”
Tần Tranh nghĩ cũng có lý, anh mỉm cười ngồi sang một bên.
Thấy vậy, người phụ nữ kia nhíu mày: “Làm gì? Tiếng của Càn Khôn Đường này, không phải Tần Tranh sao? Cô là ai? Tôi không cho cô điều trị, tôi để cho Tần Tranh điều trị!”
Tào Tiểu Thất cười: “Bác sĩ đều như nhau, tôi tốt nghiệp thạc sĩ Đông y, cũng có chứng chỉ hành nghề y, cũng rất nổi tiếng trong giới y thuật nước ngoài. Chị đừng xem thường tôi.”
Nghe vậy người phụ nữ mới yên tâm: “Vậy được, cô phải khám cho kỹ đấy, người của Dương Thành chúng tôi đều chỉ tin tưởng bác sĩ Tần.”
Tần Tranh nghe vậy lắc đầu: “Mọi người như thế này không được, ngày mai tôi phải rời khỏi nơi này rồi, Càn Khôn Đường sau này sẽ do bác sĩ Tào phụ trách. Muốn để cho tôi khám bệnh, phải đến thành phố Giang tìm tôi.”
Nghe vậy người phụ nữ kia ngạc nhiên: “Cậu sắp đi? Vậy không phải hời cho Đông y Đường thị đối diện sao?”
“Ai nói hời? Có tôi ở đây, sẽ không để cho ông ta hời đâu.” Tào Tiểu Thất cười, “Ngày mai tôi sẽ dán tất cả các giải thưởng học thuật Đông y của mình ra ngoài cửa, để xem người dân Dương Thành chúng ta sẽ tin ai!”
Người phụ nữ kia nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy, ôi ôi… Không nói với cô nữa, đau quá.”
“Chị, chị đây là bị lạnh tử cung, tôi kê cho chị hai toa thuốc Đông y, hai ngày này chị lần lượt uống, điều dưỡng một chút là được.” Nói xong, Tào Tiểu Thất cởi áo phao ra, trên người lại mặc một chiếc áo blouse trắng.
Nhìn thấy cảnh này đôi mắt Tần Tranh giật giật, người phụ nữ này thật sự ra dáng!
Hạ Tư Vũ lập tức cầm đơn thuốc của Tào Tiểu Thất đi lấy thuốc.
Mà lúc này, Tào Tiểu Thất đột nhiên lấy một túi kim bạc từ trong túi áo blouse trắng ra: “Tôi châm cứu cho chị một chút, dù sao cũng để cho chị bây giờ không cảm thấy đau.”
Nói xong, cô ấy bảo người phụ nữ kia nằm lên giường bệnh, sau đó vén áo ngay bụng dưới của người phụ nữ lên, nhanh chóng châm năm cây kim bạc vào!
Thấy vậy Tần Tranh nhướng mày kinh ngạc: “Đây là Ngũ hành hồi dương châm?”
“Anh biết?” Tào Tiểu Thất vui vẻ, “Anh là người đầu tiên nhìn ra đấy! Đây là phương pháp châm cứu của tổ tiên nhà họ Tào tôi tạo ra.”
Tần Tranh thầm nói, anh chắc chắn biết, ngay cả của Đường thị anh cũng biết, huống chi của nhà họ Tào?
“Phương pháp châm cứu này như thế nào?” Người phụ nữ khó hiểu, nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã cảm thấy bụng dưới dâng lên một cảm giác ấm áp, toàn bộ cơ thể đều nóng lên.
Trời mùa đông ấm áp, thật thoải mái.
Thậm chí cô ta còn nghĩ, sau này mỗi lần đến kỳ đều sẽ đến nơi này để cho bác sĩ Tào châm cứu.
Không hổ là thạc sĩ bác sĩ nổi tiếng, quả nhiên tuyệt vời!
“Phương pháp châm cứu này là thần châm đã thất truyền từ lâu.” Tần Tranh giải thích, “Bình thường một bác sĩ có một phương pháp châm cứu sở trường thì có thể dùng cả đời.”
Người phụ nữ kia hiểu rõ gật đầu, khi lấy thuốc Đông y rời đi còn giơ ngón tay với Tào Tiểu Thất.
“Thế nào? Không làm mất danh tiếng của Càn Khôn Đường anh chứ?” Tào Tiểu Thất cười nói.
“Cô còn kéo khách quen đấy.” Tần Tranh cũng cười, “Được, tôi yên tâm rồi, bệnh nhân tiếp theo chiều nay, cô cũng lấy hết đi, tôi trở về thu dọn đồ đạc.”
“Anh cũng thật biết mặc kệ, được được được, anh đi đi, nể mặt anh là bạn của Giang Nhiễm lại là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi chắc chắn sẽ giữ vững Càn Khôn Đường này cho anh.”
Tần Tranh yên tâm rời đi, nhìn từ điểm này, sau này khi Hạ Tư Vũ và Tào Tiểu Thất đã quen thuộc với nơi này, thì anh có thể dẫn Lương Khanh đi.
Anh vẫn không yên tâm mỗi mình Hạ Tư Vũ, cô gái nhỏ còn nhút nhát.
Nhưng Tào Tiểu Thất thì khác, xem tính tình cũng không khác Giang Nhiễm là bao, chắc chắn giao cho cô ấy hoàn toàn không cần lo lắng.
Tần Tranh biết người ta đến là để đền ơn, đương nhiên sẽ không trả lương ba nghìn một tháng.
Anh đã dự định, cho Tào Tiểu Thất tất cả thu nhập của cửa hàng ở Dương Thành.
Dù sao anh cũng không thiếu tiền, cho đến hôm nay, lượng mỹ phẩm bán ra đã vượt quá năm mươi triệu!
Có lẽ hai ngày sau có thể lập kỷ lục doanh thu bán hàng vượt quá một trăm triệu trong một ngày, đây sẽ là công ty mỹ phẩm đầu tiên của tỉnh Thanh tuyệt vời như vậy.
Thu nhập tăng nhanh như vậy, gia đình hoàn toàn không lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc.
Sáng ngày hôm sau, Sở Hiểu Đồng đáp máy bay rời đi đến thành phố Giang trước.
Tần Tranh vẫn ở nhà nghỉ ngơi, anh định đến buổi chiều xuất phát.
Mà sau khi đến thành phố Giang, đúng lúc Giang Quân có chút việc, nên để cho một quản lí cấp cao của công ty đi đón Sở Hiểu Đồng đến công ty.
Đã thống nhất là đến thành phố Giang, sẽ đến công ty tham quan một vòng trước để làm quen với môi trường và hoạt động của công ty, ngày hôm sau hoặc ngày thứ ba sẽ chính thức đi làm.
Sở Hiểu Đồng không hề kén chọn, đây cũng là điều cô muốn.
Đến một môi trường mới, cô cũng có thói quen đi xem thử.
Người đến là một người phụ nữ, cô ta đứng ở sân bay cầm tấm biển có tên Sở Hiểu Đồng.
Thấy vậy Sở Hiểu Đồng thầm nghĩ, Giang Quân cũng là người rất chu đáo, biết sắp xếp cho cô một người phụ nữ.
Nhưng vừa gặp mặt nói chuyện, sắc mặt Sở Hiểu Đồng có chút cứng đờ.
“Cô chính là Sở Hiểu Đồng? Chậm vậy! Không phải là người phụ trách mỹ phẩm mới sao? Người làm ra mỹ phẩm giống như cô, tôi đã đợi một tiếng đồng hồ rồi cô mới đến.”
Sở Hiểu Đồng mím đôi môi đỏ mọng: “Máy bay hơi trễ, tôi đã nói với Giang thiếu.”
“Cô nói cho anh ấy có tác dụng sao? Cô nên nói với tôi mới phải! Bỏ đi, cô là người mới, tôi hiểu. Đúng rồi, tôi tên Kim Bình Bình, cô có thể gọi tôi là chị Bình.”
Kim Bình Bình trông khoảng ba mươi tuổi, tóc uốn gợn sóng, cằm nhọn mắt to mũi cao, gò má cứng đờ, vừa nhìn đã biết là phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa còn chỉnh sửa rất nhiều lần.
Nếu nhìn riêng thì cũng còn được, nhưng so với người đẹp tự nhiên như Sở Hiều Đồng thì chênh lệch rất rõ ràng.
Hiển nhiên Kim Bình Bình cũng nhận ra được điểm này, cho nên lúc này nhìn Sở Hiểu Đồng, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Vốn cô ta đang bận rộn ở công ty, đột nhiên Giang thiếu gọi điện thoại đến, bảo cô ta đi đón người phụ trách mỹ phẩm mới, nghe nói còn đến từ thành phố nhỏ Dương Thành.
Ngay lập tức, cô ta không có thiện cảm gì!
Một người mới đến từ thành phố nhỏ thì cũng thôi đi! Vậy mà bảo một quản lý cấp cao của công ty như cô ta đi đón!
Quan trọng là, sau khi nhìn thấy cô ta lại không chào hỏi, cũng không cúi chào!
Hứ!
Cô chỉ là một người mới mà thôi, vậy mà cho tôi nhìn sắc mặt!
Thôi được, cô cũng chỉ là một đứa nhà quê, về công ty bà đây sẽ chỉnh đốn cô!
Nhìn xem bộ đồ đang mặc còn là kiểu vest cũ của Dior, thật là quê mùa!
Sở Hiểu Đồng không biết rằng lúc này mình đang bị người ta khinh thường, cô chỉ cầm điện thoại nói với Tần Tranh rằng cô đã đến nơi.
Công ty cách sân bay khá gần, tài xế lái xe đưa cô đến rất nhanh.
Cô kéo vali da đến, nhưng bây giờ vẫn chưa xác định được nơi ở cho nên phải kéo đến công ty.
Thấy vậy, sự khinh thường trong mắt Kim Bình Bình càng nhiều hơn.
Không biết công ty quản lý tất cả mọi thứ sao? Còn kéo một cái vali to như vậy, quả nhiên nhà quê chính là nhà quê!
Sở Hiểu Đồng kéo vali bước xuống xe, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tòa nhà ở phía trước.
Đỉnh của tòa nhà được khảm một số ký tự lớn bằng vàng lấp lánh theo chiều dọc!
Tập đoàn Giang thị!
Bên trong tòa nhà, không chỉ có người của công ty mỹ phẩm mà còn có những người khác, chẳng hạn như quần áo, ăn uống…
Nói thẳng ra nơi này chính là tòa nhà văn phòng.
Mà địa điểm kinh doanh chính, lại ở một nơi khác.
Những người có thể ngồi trong tòa nhà văn phòng, đã là nhân viên nội bộ công ty.
“Tôi nói cho cô biết, mặc dù cô là người mới, nhưng công ty chưa bao giờ có quy định nhân nhượng với người mới, sau khi vào nơi này, nhìn thấy người xa lạ đều phải chào hỏi, những điều này đều có liên quan đến mối quan hệ cá nhân của cô sau này.”
Kim Bình Bình lạnh lùng cười chế giễu nói: “Đừng để cho người khác đều nghĩ rằng cô là kẻ ngốc.”
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng lóe lên và gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Vừa mới đến, cô cảm thấy mình vẫn nên hạ thấp thái độ trước.
Nhưng Kim Bình Bình nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lại cảm thấy dễ bắt nạt hơn, bước ra khỏi thang máy lập tức ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay cô đến làm quen với môi trường, để vali vào trong góc rồi đi rót cho tôi ly nước, đưa đến văn phòng của tôi.”
“Đúng rồi, nhân tiện sáng hôm nay còn chưa quét dọn vệ sinh, cô lau nhà đi.”
Nói xong, Kim Bình Bình đi ra khỏi thang máy, xoay mông đi về phía văn phòng chủ quản.
Đây là một văn phòng tổng hợp rộng lớn, văn phòng chủ quản ở cuối cùng, được ngăn cách bởi tấm kính trong suốt.
Văn phòng rộng lớn lúc này chật kín nhân viên, nhìn thấy Sở Hiểu Đồng cũng không có ai đứng dậy chào hỏi.
Mỹ phẩm mới hôm nay bán quá nhanh, họ đang liên tục giao tiếp với khách hàng mua sắm trực tuyến.
Không ai có thời gian rãnh.
Thấy vậy, Sở Hiểu Đồng đặt vali vào trong góc, sau đó cởi áo khoác để lên vali, đi đến máy nước nóng nước lạnh cách đó không xa, rót nước cho Kim Bình Bình.
“Vali này của ai mà để ở đây? Không biết chỗ này thường xuyên có người qua lại sao? Không có mắt hả?”
Một tiếng quát giận dữ đột ngột vang lên, Sở Hiểu Đồng vừa quay đầu lại định giải thích thì vali đã bị người ta đá ngã ra đất.
Áo khoác cũng rơi xuống một bên, dính một mảng bụi lớn.
Dường như người kia cũng cảm thấy hơi quá đáng, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Sở Hiểu Đồng, lập tức cười khẩy: “Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn trách thì tự trách bản thân cô, ai bảo cô để đồ ở đây, nếu cô còn để nữa thì tôi sẽ đá cô đấy cô có tin không!”