Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 60: Không xứng làm bác sĩ



"Cô nói cái gì?" Mao Nghị Quân nhíu mày.

"Tôi nói, ca phẫu thuật này không thể thành công! Cho dù là lý thuyết hay thực tế!” Người phụ nữ chỉ vào bệnh nhân: "Các người đang lấy bà ấy chuột bạch!”

"Mao Nghị Quân, ông có nắm chắc không mà lại đi phẫu thuật cho bệnh nhân! Vốn dĩ bà ấy còn có thể sống thêm năm sáu năm nữa! Ông làm như vậy, tôi cũng không thể làm gì được nữa, khâu vết thương lại, lập tức tiến hành các biện pháp sơ cứu, nếu sơ cứu không thành công, thì phải thông báo tử vong thôi.”

Người phụ nữ vừa dứt lời, sắc mặt hoàn toàn âm trầm xuống.

Mao Nghị Quân thì từ từ nhìn về phía Lưu Hồng Cường.

Lưu Hồng Cường giờ phút này đã bắt đầu liên tục run rẩy, anh ta thề, anh ta chỉ muốn đạt được công danh lợi lộc mà thôi, chưa bao giờ muốn hại chết ai cả!

Nhưng anh ta lại chưa từng nghĩ tới, nếu không phải anh ta mạnh miệng muốn tiếp nhận bệnh nhân này, nói mình chắc chắn có thể trị liệu, nhất định phải đi cướp công lao của Tần Tranh, thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này!

“Lưu Hồng Cường!” Phan Lương Vĩ cũng nổi giận:"Hôm đó trong phòng phẫu thuật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói cậu có thể trị, sao giờ xảy ra chuyện này!”

Người phụ nữ cũng quay đầu nhìn Về phía Lưu Hồng Cường: "Anh là bác sĩ phẫu thuật chính sao? Loại người như anh, hoàn toàn không xứng gọi là bác sĩ!”

"Không phải, lúc ấy ở Dương thành, xác thật chữa khỏi cho một người, cũng là loại triệu chứng này." Phan Lương Vĩ không ngừng giải thích.

"Cậu rốt cuộc đã bỏ qua sơ hở gì? Hay là quên cái gì rồi?”

Phan Lương Vĩ nhìn chằm chằm Lưu Hồng Cường.

Đột nhiên, Lưu Hồng Cường hoàn toàn sụp đổ và hét lên: "Thí dụ thành công của Dương Thành, hoàn toàn không phải là tôi làm!”

Cái gì?

Những lời này, chắc chắn là sét đánh giữa trời quang!

Cả phòng giải phẫu, ngay cả các cô y tá chung quanh cũng hoàn toàn sửng sốt, ngay sau đó một cảm giác kinh sợ tập kích trong lòng bọn họ!

Lưu Hồng Cường này...

Ba!

Lần này không phải Mao Nghị Quân, mà là Phan Lương Vĩ tát vào mặt Lưu Hồng Cường: "Tôi thật sự nhìn nhầm cậu!”

“Không phải cậu làm, cậu ôm công lao gì chứ!”

“Cậu không biết, sao lại không biết mà giả bộ biết!”

Bác sĩ nữ không thể tin được liên tục lắc đầu: "Trên đời sao lại tồn tại loại người này chứ!”

Mặt Mao Nghị Quân đầy vẻ hối hận, ông ta đã biết, loại ca bệnh này không phải người bình thường có thể thực hiện được, ông ta cũng không nên tin tưởng Lưu Hồng Cường như thế!

Tại sao ông ta không để cho Lưu Hồng Cường làm một thí nghiệm cho anh ta xme trước, rồi sau đó mới tiến hành phẫu thuật chứ!

Lưu Hồng Cường nhịn không được ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc thảm thiết: "Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý!”

Nhưng lúc này, căn bản không có ai chú ý đến anh ta!

“Việc cấp bách trước mắt là sơ cứu trước đã!” Mao Nghị Quân nói.

“Không đúng!” Nữ nhân đột nhiên nhìn về phía Mao Nghị Quân: “Anh ta vừa mới nói, thí dụ thành công không phải là anh ta thực hiện, nói như vậy, là người khác chữa khỏi? Vậy ngừoi đàn ông đó là ai?”

“Lưu Hồng Cường, người đó là ai!” Phan Lương Vĩ cúi đầu giận dữ quát.

Lưu Hồng Cường run rẩy, đột nhiên trong mắt lộ ra một chút lạnh nhạt: "Chính là vị trung y phố phường, trước đây đã chữa khỏi cho bố Lưu Chính, Tần Tranh của Càn Khôn Đường. ”

Tần Tranh?



Trong nháy mắt, Phan Lương Vĩ nhớ tới người này.

"Bác sĩ Phan, ông có biết đó là ai không?" Mao Nghị Quân nhíu mày.

"Biết, nhưng người kia hình như còn đang ở Dương Thành, hơn nữa còn là một bác sĩ đông y, tự mình mở một phòng khám." Phan Lương Vĩ hoàn toàn chán nản.

Hai mắt người phụ nữ lại sáng ngời: "Còn nước còn tát, tôi đề nghị, lập tức cho người dùng trực thăng, đón Tần Tranh tới đây, bà cụ này, tôi vẫn có thể kéo dài thời gian thêm nửa ngày!”

"Cô chắc chắn?" Mao Nghị Quân trợn tròn hai mắt, "Nếu như vậy, lập tức cho người đi đón!”

Có thể cứu sống, thậm chí chỉ cần có thể kéo dài mạng sống cũng được!

Cũng tốt hơn, hôm nay chết ở bệnh viện thành phố Giang!

Phan Lương Vĩ lúc này đi ra ngoài: "Tôi đi đón người!”

Lưu Hồng Cường ngồi xổm trên đất không nói lời nào, anh ta biết, anh ta chạy không thoát rồi! Không cần nhà họ Giang ra tay, mà bệnh viện thành phố Giang này cũng sẽ không tha cho anh ta!

“Được, tôi lập tức cho người giúp ông!” Mao Nghị Quân yên tâm giao hết cho người phụ nữ, lập tức cùng Phan Lương Vĩ đi ra ngoài.

Trong phong phẫu thuật ồn ào giống như trải qua thời gian rất lâu, thật ra chỉ mất năm sáu phút mà thôi!

Mà lúc này bên ngoài phòng phẫu thuật, Tần Tranh đang nói cho Giang Lợi Dân biết về chuyện của Chu Huyên Nhất.

"Lúc ấy người khám cho con gái Chu Bình, cũng gọi là Lưu Hồng Cường, suýt chút nữa đã khám chết người, là một bác sĩ cực kỳ vô trách nhiệm." Tần Tranh nói: "Chỉ là không biết, người bên trong, có phải cùng tên hay không.”

Giang Lợi Dân nghe thấy sắc mặt trắng bệch, nhớ tới vừa rồi bên trong có tiếng hét tức giận, cùng với người phụ nữ đột nhiên đi vào, lúc này đứng lên muốn đi vào!

Và ngay khi đó, cánh cửa phòng phẩu thuật cũng mở ra!

Vừa hay đụng phải Mao Nghị Quân và Giang Lợi Dân!

"Bác sĩ Mao, mẹ tôi sao rồi? Tôi có chuyện muốn hỏi ông.”

"Ông chủ Giang, phẫu thuật xảy ra chút vấn đề, chúng ta cần một chút thời gian..."

Hai người nói cùng một lúc, Mao Nghị Quân bỗng nhiên có chút chột dạ.

Và trái tim của Giang Lợi Dân đập thình thịch: "Ý ông là sao?”

"Ông chủ Giang, tôi..."

"Ông đừng chuyện nói với tôi, tôi hỏi ông, bác sĩ chủ phẫu thuật chính cho mẹ tôi, có phải là Lưu Hồng Cường hay không? Có phải là phó viện trưởng Bệnh viện Nhân dân Dương Thành không? Hơn nữa cũng từng chữa trị cho một cô gái tên là Chu Huyên Nhất?”

Phan Lương Vĩ đi ra ngoài cùng với Mao Nghị Quân nghe thấy lời của Giang Lợi Dân, chợt sững người.

Mao Nghị Quân cũng mù mịt, khóe miệng run rẩy: "Ông... ông cũng biết rồi sao?”

Lần này, đến lượt Giang Lợi Dân sụp đổ, ông ấy chỉ đang suy đoán cũng chưa chắc chắn, nhưng bây giờ Mao Nghị Quân nói, làm cho ông ấy suýt nữa ngất đi.

"Cái gì mà tôi cũng biết rồi hả? Tôi biết gì! Các người xem mẹ tôi không phải là người sao? Mẹ tôi có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Giang Lợi Dân một tay nắm lấy cổ áo Mao Nghị Quân.

“Tôi nói cho ông biết, đây là trách nhiệm của bệnh viện thành phố Giang các người, tôi có chết cũng sẽ không bỏ qua cho các người!”

Mao Nghị Quân nhắm chặt hai mắt cầu xin tha thứ: "Ông chủ Giang, chúng tôi đang đi tìm người cầu cứu, đây là do chúng tôi!”

“Nếu các người đã biết tên đó không trị được, vì sao còn để cho tên đó làm bác sĩ phẫu thuật chính!” Giang Lợi Dân tức giận quát!

"Chúng tôi không biết!" Mặt Mao Nghị Quân đầy vẻ chua xót: "Chính cậu ta khăng khăng nói Chu Huyên Nhất là do cậu chữa khỏi, là cậu ta ôm công lao!”

Phan Lương Vĩ hối hận không kịp: "Là tôi nhẹ dạ cả tin cậu ta, lúc ấy trị liệu cho Chu Huyên Nhất, hoàn toàn không phải là cậu ta, mà là Tần Tranh của Càn Khôn Đường! Bây giờ chúng tối chính là muốn nhanh chóng đến Dương Thành, mời bác sĩ Tần lại đây!”

Tần Tranh ở phía sau vừa nghe thấy chợt sững sờ: "Tìm tôi?”



Phan Lương Vĩ có chút mơ hồ, đột nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy Tần Tranh hai mắt mở to: "Bác sĩ Tần, anh đang ở thành phố Giang sao!”

Giang Lợi Dân cũng nhìn về phía Tần Tranh, lại nhìn về phía Mao Nghị Quân: "Ông vừa nói có ý gì?”

Mao Nghị Quân làm sao có thời gian giải thích cho Giang Lợi Dân, nắm lấy cánh tay Tần Tranh, túm Tần Tranh vào phòng phẫu thuật: "Ông chủ Giang, tôi phẫu thuật xong ra nhất định xin lỗi ông!”

Tần Tranh bị kéo đến phòng giải phẫu liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lưu Hồng Cường đang quỳ trên đất, một bác sĩ nữ đang bận rộn, còn có bà cụ Giang sắc mặt tái nhợt, điện tâm đồ gần như bằng phẳng!

Ngay lập tức, Tần Tranh hiểu ra tất cả!

Anh không hỏi bất kỳ cái gì, cũng không đi tìm Lưu Hồng Cường gây rối, cũng không nghe lời xin lỗi Phan Lương Vĩ cũng không nghe lời nói nịnh bợ của Mao Nghị Quân.

Trong mắt anh lúc này, chỉ có bà cụ Giang 80 tuổi!

Nhà họ Giang tiếp đãi anh rất tốt, thậm chí hôm nay còn dẫn anh đến nhà họ Giang làm khách!

Tần Tranh trong lòng tràn đầy lửa giận, thậm chí muốn tát Lưu Hồng Cường chết, nhưng anh nhịn xuống. Bởi vì anh biết, bây giờ bà cụ Giang cần anh!

Anh không có thời gian để làm bất kỳ điều gì khác!

"Tránh ra." Tần Tranh tiến lên, lạnh lùng nói.

Bác sĩ nữ kia sửng sốt, vừa định nói cái gì đó, Mao Nghị Quân lập tức nói.

"Cậu ta chính là người chữa khỏi cho Chu Huyên Nhất."

Bác sĩ nữ chớp chớp mắt, nhưng vẫn lùi lại vài bước, tuy nhiên trong mắt cô ấy vẫn tràn đầy sự nghi ngờ nhìn chằm chằm Tần Tranh.

Cô ấy sợ lại xuất hiện một Lưu Hồng Cường nữa!

Tần Tranh tiến lên, mở túi ngân châm trong tay ra, lấy linh khí làm đường dẫn, trước tiên dùng ngón tay điểm mấy huyệt vị trên người bà cụ!

Bỗng nhiên, vết thương vốn còn đang không ngừng chảy máu, chợt cầm máu lại!

Nhìn thấy cảnh này đám người Mao Nghị Quân và bác sĩ nữ đều trợn tròn hai mắt!

Ban đầu Mao Nghị Quân không quá tin tưởng lắm, người trẻ tuổi như vậy, thật sự có thể chữa khỏi sao, nhưng vừa rồi kéo Tần Tranh vào, thật sự chỉ là kế sách không thể làm khác được!

Nhưng ngay lúc này, ông ta lại một chút tin tưởng!

Một cây ngân châm được rót vào linh khí, Tần Tranh chậm rãi đâm vào huyệt vị của bà cụ!

Sau đó, cây thứ hai, thứ ba!

Cây thứ năm!

Sắc mặt Tần Tranh chợt tái nhợt, nhưng điện tâm đồ của bà cụ trên giường lại nhanh chóng khôi phục lại!

“Có hiệu quả rồi!” Bác sĩ nữ hét to, kinh ngạc nhìn Tần Tranh, trong đôi mắt tràn đầy vẻ rung động.

Phan Lương Vĩ chợt thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Mao Nghị Quân cũng dịu lại.

Cô y tá xung quanh nhìn Tần Tranh với ánh mắt rung động, còn Lưu Hồng Cường đang quỳ trên đất, sau khi nghe thấy những lời này, cả người hoàn toàn uể oải!

Cây thứ tám, thứ chín!

Tần Tranh cắn răng châm vào cây cuối cùng, rồi chuyền linh khí cho bà cụ, từ từ đứng dậy: "Năm phút sau rút kim là được rồi.”

Dứt lời, không đợi đám người Mao Nghị Quân nói gì, trước mắt Tần Tranh lờ mờ, bông nhiên ngất xỉu trên đất!

"Bác sĩ Tần!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv