Đệ Nhất Tần Tranh

Chương 19: Bảng hiệu phá rồi?



Người đàn ông trên đường giống như ruồi không đầu, tiếng kêu của Tần Tranh làm cho anh ta lập tức tìm được cọng rơm cứu mạng.

Không nói hai lời đi thẳng đến phòng khám của Tần Tranh!

"Cứu con trai tôi, cứu cứu nó..."

"Tôi sẽ cứu cậu bé, trước tiên để cậu bé nằm trên giường đã." Tần Tranh tiếp nhận cậu bé, đặt cậu lên giường trị liệu, ngay lập tức giơ tay lên bắt mạch.

Người nhà họ Sở nín thở không dám nói chuyện, sợ làm ảnh hưởng Tần Tranh trị liệu, càng sợ nếu bọn họ vừa lên tiếng Tần Tranh phân tâm, lại trị chết người!

Mấy người họ hàng nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt và lạnh lùng.

“Con trai của anh trúng độc!” Tần Tranh chợt quay đầu nhìn về phía người đàn ông: "Anh cho nó ăn cái gì?”

Người đàn ông sững sờ, trúng độc?

"Không thể nào, trưa nay tôi không có ở nhà, nó tự đi qua nhà hàng xóm ăn. Sau đó vẫn là nhà hàng xóm ở nhà phát hiện ra, tôi vội vàng trở về!”

Tần Tranh nhíu mày, người bố này có phần vô trách nhiệm quá đi!

"Con trai anh, anh lại để cho hàng xóm trông giúp anh." Hàn Anh nhìn không nổi nữa!

"Tôi... Vợ tôi đã chết từ lâu, tôi phải đi ra ngoài để kiếm tiền, không có tiền làm sao cho con trai tôi đi học chứ!”Người đàn ông vừa nói vừa khóc: "Bác sĩ, bác sĩ con trai tôi vẫn còn cứu được không?”

Mọi người đều im lặng, lý do này không ai có thể phản bác.

Người đàn ông khóc lóc kêu trời kêu đất, tiếng động thật sự không nhỏ, cách đó không xa có một phòng khám tây y, vừa rồi có người nhìn thấy người đàn ông chạy về phía này, cho nên chạy tới phòng khám tây y bên kia gọi người.

Tần Tranh vừa muốn nói có thể trị, thì một người đàn ông cầm theo hòm thuốc đi vào!

“Đứa nhỏ vừa rồi đâu!”

“Anh giấu người ở đâu, còn không mau đưa đến bệnh viện!”

Tần Tranh nhíu mày: "Anh là ai?”

Ngay sau khi anh đứng dậy, người đàn ông ngay lập tức nhìn thấy đứa trẻ và lập tức hét lên khi nhìn thấy cậu bé.

"Nó đã chết rồi, còn không đưa đến bệnh viện đi! Bố nó là anh phải không? Anh hồ đồ à!” Người đàn ông chỉ vào bố của cậu bé và hét lên.

Người bố kia sợ hãi, chợt nhìn về phía Tần Tranh: “Anh không thể chữa phải nói sớm chứ!”

Tần Tranh nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng!

Anh là ai, anh đến phòng khám của tôi, la hét bệnh nhân của tôi, không cho tôi chữa bệnh!

“Anh là ai vậy!” Sở Hiểu Đồng nhìn không nổi nữa, đứng lên khẽ quát.

Người đàn ông cau mày: "Tôi là bác sĩ tây y ở bên cạnh! Có người nói với tôi có một đứa trẻ đã được đưa đến một phòng khám đông y mới mở, tôi biết sẽ xảy ra chuyện rồi! Đông y này ai mà không biết là thứ lừa gạt người chứ!”

Bố của cậu bé cũng hoảng sợ, giơ tay muốn đến bế cậu bé lên.

Lúc này cửa đã có một đám người vây quanh, người vừa mới báo tin cho bác sĩ tây y cũng đang bên trong.

"Bác sĩ Chu, chính là đứa bé kia, tôi thấy cửa hàng này là phòng khám đông y mới mở, đông y không phải đều là lừa đảo sao, cho nên tôi nhanh chóng gọi anh tới đây!" Người đàn ông vẫn đang la hét.

“Đồ lừa đảo, mau đưa con trai nhỏ của người ta đến bệnh việnđi!”

Người bên ngoài nghe thấy người đàn ông kia nói như vậy, bất chợt làm ầm ĩ lên!

Người bố giơ tay lên muốn bế đứa bé đi!

"Anh có thể gọi xe cứu thương, nhưng tôi cam đoan, nếu bây giờ con của anh trong mấy phút này đưa lên xe cứu thương đến bệnh viện, thì không cứu được nữa, bây giờ còn có một tia hy vọng!" Tần Tranh nhìn người bố kia nói.

"Chó má! Anh chữa như thế nào, tôi không có cách nào còn anh sẽ có cách sao??” Bác sĩ tây y hét lớn: “Tôi thấy anh chính là thấy tiền mở mắt, chỉ là muốn kiếm tiền!”

Con ngươi Tần Tranh rét lạnh, nghe tiếng kêu gào bên ngoài, lạnh lùng nhìn về phía cậu bé: "Nếu tôi chữa khỏi, anh thì sao?”

Bác sĩ tây y không nói lời nào, một lúc sau mới nói: "Không thể nào!”

Người bố kia có lẽ nghe thấy lời Tần Tranh nói, lúc này cũng không dám động vào đứa nhỏ, chỉ là không ngừng khóc, không ngừng tự trách bản thân.

Tần Tranh hừ lạnh: "Thân là người Hoa Hạ, luôn miệng nói đông y là gạt người, tôi không phủ nhận sự lớn mạnh của tây y, nhưng tuyệt đối sẽ không đi bôi nhọ những thứ tổ tông truyền lại!”

Tần Tranh dứt lời, trong tay đã cầm hơn mười cây ngân châm.

“Hôm nay tôi sẽ cho anh xem xem, thuật châm cứu của đông y, có thể làm cho người ta chết đi sống dậy như thế nào!”

Lưu Chính vừa mới ở một bên nhìn với ánh mắt đầy vẻ tức giận, anh ta biết mấy năm nay tây y ở thị trường Hoa Hạ càng ngày càng phát triển, đông y bị ảnh hưởng ế ẩm.

Những lời vừa rồi của Tần Tranh làm cho ấn tượng của anh ta đối với Tần Tranh càng thêm thân thiện!

Không sai, đông y là do tổ tông Hoa Hạ truyền lại, bất kể tây y mạnh như thế nào, cũng không thể tiêu diệt chí khí của người mình được!

Sắc mặt của bác sĩ tây y kia đỏ lên: "Chết đi sống lại cái cứt chó, nếu anh chữa không được, tôi xem anh chết như thế nào!”

Ở bên ngoài đã có người gọi xe cứu thương, nhưng từ bệnh viện đến đây sẽ mất một lúc.

Không ít người nhìn vào trong tiệm này.

Bọn họ nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện của Tần Tranh và bác sĩ tây y, lúc này cũng nhịn không được muốn nhìn xem Tần Tranh có thể chữa khỏi hay không!

Hơn mười cây ngân châm, kéo theo từng tia linh lực, Tần Tranh lấy kim châm với tốc độ cực nhanh hạ châm!

Bách Hội, Thiên Trì, Linh Hư, Ốc Ế vân vân, từng đợt châm xuống từng huyệt vị!

Một tay này, gọi là Cửu Chuyển Hồi Mệnh Châm!

Chỉ cần người vẫn chưa chết, mặc kệ là bệnh gì, Cửu Chuyển Hồi Mệnh Châm đều có thể chữa khỏi!

Mọi người trong phòng đều nhìn động tác của Tần Tranh, tất cả mọi người lúc này đều há hốc miệng.

Đặc biệt là người nhà họ Sở và họ hàng nhà họ Sở.

Bọn họ đều cho rằng Tần Tranh thật sự chỉ có thể trị mấy một bệnh nhỏ nhặt như bị cảm lạnh, không ngờ lại còn có thể châm cứu, hơn nữa còn thuần thục như thế!

Bác sĩ tây y kia cũng hoảng sợ, thủ pháp này còn nhanh hơn so với thủ pháp của mấy vị đông y cao tuổi!

Chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự có bản lĩnh?

Trên trán anh ta bất giác có mồ hôi nhỏ xuống!

Hừ, có thể cứu sống hay không là chuyện khác, nếu không thể cứu sống, anh ta vẫn có thể báo cáo thằng nhóc này!

Từ khi Tần Tranh khai trương ở chỗ này, bác sĩ tây y đã biết việc làm ăn nhất định sẽ bị một ít ảnh hưởng, loại tình huống ngày hôm nay, nếu xảy ra chuyện, chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân!

Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn.

Phốc xuy!

Đúng lúc này, cậu bé trên giường đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, tiếp theo từng ngụm từng ngụm chất lỏng khó chịu bị cậu phun ra.

Ngửi thấy mùi của nó, đây rõ ràng là thuốc trừ sâu thường được sử dụng trong nhà!

Lần này, sự thật đã được phơi bày, đứa trẻ này đã uống thuốc trừ sâu ở nhà!

Bố của đứa trẻ cũng sợ hãi: "Con tôi... Đây là, đây có phải là sống rồi không?”

Bác sĩ tây y ngơ người, thật sự còn cứu sống được?

Người bên ngoài cũng sửng sốt, đông y không phải là kẻ lừa đảo sao?

Tần Tranh nhanh chóng rút ngân châm ra: "Được rồi.”

Anh vừa dứt lời, xe cứu thương bên ngoài cũng đã đến.

"Đưa đứa bé đến bệnh viện, làm kiểm tra, tốt nhất là rửa dạ dày." Tần Tranh không muốn tiếp tục xen vào chuyện phiền toái này, anh nhìn ra bố của đứa nhỏ không muốn trị liệu ở đây.

Anh tất nhiên sẽ không lấy mặt nóng dán vào mông lạnh.

Một đám người chậm rãi tản ra, nhưng còn có một đám người đứng ở ngoài cửa kinh ngạc nhìn Tần Tranh.

"Hôm nay Càn Khôn Đường khai trương đại cát, miễn phí chẩn đoán, dược liệu chiết khấu bảy phần." Tần Tranh nói lớn về hướng ngoài cửa, lập tức bắt đầu ngồi khám bệnh.

Phòng khám vừa rồi còn chưa có người, trong nháy mắt xếp đầy hàng!

“Phòng khám này đáng tin cậy nha, các người không nghe tây y kia nói sao, đứa nhỏ kia đã chết, nhưng người này lại cứu sống được!”

“Đúng vậy, sau này ta không bao giờ đến tây y bên kia khám bệnh nữa, vốn có thể cứu sống, lại bị anh ta nói chết rồi!”

Sắc mặt bác sĩ tây y tái mét đứng ở cửa phòng khám, ánh mắt nhìn Tần Tranh vô cùng âm trầm.

"Người trẻ tuổi, nói về đông y của Dương thành này, anh thì tính là cái thá gì? Muốn lăn lộn ở Dương Thành, anh còn chưa đủ tư cách! Nếu anh đã đập vỡ bảng hiệu của tôi, anh cũng đừng nghĩ sẽ tốt!”

Nghiến răng nói xong những lời này, bác sũ tây y xoay người rời đi!

Tần Tranh không biết anh ta nghĩ gì, cho dù biết cũng sẽ không làm sao nói rõ được. Vốn dĩ Tần Tranh từ đầu đến cuối chỉ là tiếp đãi bệnh nhân, khám bệnh mà thôi.

Người kiếm chuyện trước cũng là bác sĩ tây y kia!

Đám người Lưu Chính sau khi nhìn thấy Tần Tranh bắt đầu bận rộn, cảm thấy xấu hổ khi tiếp tục ở lại.

Sở Hiểu Đồng lại không rời đi, đứng ở phía sau Tần Tranh nhìn Tần Tranh khám bệnh.

"Uống nước đi." Sắc trời đã dần dần tối, Sở Hiểu Đồng bưng một ly nước cho Tần Tranh.

"Sắp xong rồi, xem xong lập tức đi ăn cơm." Tần Tranh giật giật cánh tay.

Hàn Anh và Sở Kinh đã về nhà nấu cơm.

Sở Hiểu Đồng vẫn luôn giúp anh tính sổ thu tiền.

Sắc trời dần dần tối đen, xem xong bệnh nhân cuối cùng, Tần Tranh đứng lên hoạt động một chút, vừa quay đầu thì nhìn thấy Sở Hiểu Đồng đã đặt thức ăn Hàn Anh đưa tới lên bàn.

"Hôm nay còn phiền em giúp tôi." Tần Tranh ngồi xuống nói.

"Biết thì tốt! Ai bảo anh đột nhiên mở một phòng khám, còn bận rộn như vậy!” Sở Hiểu Đồng lẩm bẩm, tuy nói như vậy, nhưng lại không thấy trên mặt cô có chút không kiên nhẫn nào.

Sau khi ăn xong tiễn Sở Hiểu Đồng về, Tần Tranh mới nhớ tới, sân sau còn có người bị anh quên mất!

Nhưng làm cho anh ngoài ý muốn chính là, lúc mở cửa, Lương Khanh vốn dĩ đang nằm bên trong, lại không thấy nữa!

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa này rất không khách khí, giống như muốn đập vỡ cửa phòng khám!

Tần Tranh chợt nhìn về phía cửa lớn, sải bước đi tới!

Trễ thế này rồi, ai đang gõ cửa?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv