“Rầm!”
Cửa phòng tắm nhanh chóng mở ra, Sở Hiểu Đồng lập tức đi ra cầm điện thoại lên, và đi vào phòng tắm nghe điện thoại.
Từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Tần Tranh, càng không có một câu giải thích.
Tần Tranh im lặng… Anh có hơi căng thẳng.
Anh cũng không biết chuyện xảy ra khi nào, nhưng là đàn ông sẽ không chịu đựng được chuyện này!
Ngay sau đó Tần Tranh đi đến cửa phòng tắm, rất không có giới hạn lắng nghe Sở Hiểu Đồng nói chuyện ở bên trong.
Nhưng điều khiến cho Tần Tranh rất ngạc nhiên không phải gì khác, mà là Sở Hiểu Đồng đã hẹn với đối phương, lát nữa sẽ gặp nhau ở chỗ cũ!
Chỗ cũ? Điều này chứng tỏ rằng, Sở Hiểu Đồng và người trong điện thoại này không phải là lần đầu tiên gặp nhau!
Như vậy cũng được sao?
Cô không chỉ cắm sừng, mà còn cắm sừng một cách quang minh chính đại!
Nếu anh đã nhìn thấy, vậy thì anh phải đi tìm hiểu.
Thứ nhất anh rất tò mò người dụ dỗ Sở Hiểu Đồng đi là người như thế nào, thứ hai anh muốn xác định rằng, có phải là mình hiểu lầm hay không.
Thêm nữa là, anh sợ Sở Hiểu Đồng bị lừa gạt, sẽ gặp nguy hiểm.
Tần Tranh mím môi, lúc là người câm anh luôn ghi nhớ lời của ông cụ kia, có thể nhịn thì nhịn, nhưng bây giờ đã có thể mở miệng nói chuyện.
Thì anh sẽ sống trên đời này với một dáng vẻ mới, tuyệt đối sẽ không uổng phí khả năng này.
Sau đó Tần Tranh xuống lầu nằm trên sô pha phòng khách, giả vờ ngủ.
Quả nhiên không lâu sau nhìn thấy Sở Hiểu Đồng mặc quần áo, cầm chìa khóa nhà bước nhanh ra ngoài, trên mặt rõ ràng mang theo nụ cười vui vẻ.
Sở Hiểu Đồng vừa ra khỏi nhà, Tần Tranh lập tức đi theo, đúng lúc nhìn thấy Sở Hiểu Đồng bắt xe rời đi.
Cũng may ban đêm khu vực này có rất nhiều xe, Tần Tranh lập tức vẫy một chiếc xe, ngồi vào: “Bác tài, phiền bác đi theo xe phía trước.”
Tài xế sửng sốt, nhìn chiếc xe phía trước, sau đó nói: “Chàng trai, thích người ta thì đi tỏ tình đi, chứ đi theo như thế này là phạm pháp đấy.”
Vốn dĩ trong lòng Tần Tranh đang suy nghĩ, anh nên giải quyết như thế nào nếu lát nữa thật sự nhìn thành cảnh tượng đó.
Bất thình lình nghe thấy lời tài xế nói, suýt nữa anh đã bị sặc bởi nước miếng của chính mình.
Chợt dở khóc dở cười: “Bác tài không phải như bác nghĩ đâu.”
Bác tài lắc đầu, rõ ràng là không nghe lời giải thích của Tần Tranh, hơn nửa đêm bám theo xe của một cô gái, ngoại trừ thích người ta, chẳng lẽ là muốn giết người?
Sở Hiểu Đồng không biết Tần Tranh đi theo cô, sau khi chiếc xe đến nơi dừng lại, cô nhanh chóng đi vào ngay bên trong.
Mà Tần Tranh ở phía sau lại nhíu mày.
Nơi này là… quán bar?
Tần Tranh không lập tức xuống xe, mà trả thêm cho tài xế mười đồng, yêu cầu ngồi ở trong xe hai phút để xem tình hình.
Quán bar này là nơi khá nổi tiếng trong khu vực Dương Thành, bên trong hầu hết đều là những người trẻ tuổi.
Khi Sở Hiểu Đồng đi đến cửa quán Bar, một cô gái mặc áo crop top đi ra và ôm chầm lấy Sở Hiểu Đông.
Tần Tranh tưởng rằng người này là bạn thân của Sở Hiểu Đồng, kết quả là khoảnh khắc tiếp theo suýt nữa đã chọc mù đôi mắt của mình.
Chỉ thấy Sở Hiểu Đồng và cô gái kia hôn nhau ở cửa!
Trong chớp mắt, một tiếng sấm nổ vang trong đầu Tần Tranh, lúc này anh mới hiểu chồng trong cuộc gọi đến lại là nữ!
Chẳng trách Sở Hiểu Đồng muốn chọn một người câm như anh làm chồng, cũng chẳng trách Sở Hiểu Đồng không muốn ngủ cùng anh.
Hóa ra Sở Hiểu Đồng thích phụ nữ.
Tần Tranh thở dài, nếu là đàn ông thì anh thật sự có hơi không chấp nhận được, nhưng nếu là nữ, thì anh không sao cả.
Ngay khi anh định bảo tài xế trở về, thì khoảnh khắc Sở Hiểu Đồng và người phụ nữ kia đi vào bên trong quán bar, anh nhìn thấy người phụ nữ kia ra dấu OK về một một chỗ trong bóng tối.
Động tác này, khiến Tần Tranh cảnh giác ngay lập tức!
Anh lập tức xuống xe, đi theo vào quán Bar, động tác tay vừa rồi khiến cho anh cứ cảm thấy có chút âm mưu.
Bên trong quán bar ồn ào, nam nữ túm tụm lại với nhau, khi Tần Tranh đi đến một góc ngồi xuống, thì nhìn thấy Sở Hiểu Đồng đang được người phụ nữ kia ôm và rót rượu không ngừng .
Nhưng biểu cảm trên mặt Sở Hiểu Đồng, rõ ràng là đang hưởng thụ.
Tần Tranh nhíu mày, nhìn chằm chằm động tĩnh của hai người, nhưng chỉ hai ba phút, Sở Hiểu Đồng trực tiếp ngã ra bàn.
Tần Tranh lập tức xác định suy nghĩ của mình!
Với tửu lượng của Sở Hiểu Đồng, chắc chắn sẽ không ngã gục trong thời gian ngắn như vậy được!
Chỉ có thể nói rõ rằng có thứ gì đó trong rượu.
Mà đúng như dự đoán, người phụ nữ kia ôm Sở Hiểu Đồng đứng dậy, đi về phía tầng hai.
Lên tầng hai, người phụ nữ kia để Sở Thanh Âm dựa vào trước cửa một phòng Vip, sau đó cô ta gõ cửa rồi trực tiếp bỏ đi.
Không đến hai ba giây, cửa phòng Vip mở ra, một đôi tay to từ bên trong đưa ra, ôm Sở Hiểu Đồng vào.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt Tần Tranh lập tức lạnh như băng, sải bước đi về phía căn phòng Vip đó.
Anh muốn xem thử, người nào to gan dám động đến người phụ nữ của Tần Tranh anh!
Mà trong phòng Vip lúc này, Sở Hiểu Đồng đã hôn mê, vòng eo thon thả của cô bị một đôi bàn tay siết chặt, sau đó ném cô lên một chiếc giường lớn.
“Hiểu Đồng, hy vọng em đừng trách anh. Anh thực sự rất thích em, nếu em đã không muốn li hôn với tên vô dụng kia, mà anh lại không đánh lại hắn, nên đành phải ra hạ sách này.”
Giọng nói của tên đàn ông có chút ghê rợn vang lên trong phòng.
Sau đó tên đàn ông lấy ra từ trong góc một chiếc máy quay và hướng vào chiếc giường lớn.
“Sau đêm hôm nay, em sẽ là người của anh.” Trong mắt của tên đàn ông đầy phấn khích.
Chỉ cần hắn có video này, cho dù Sở Hiểu Đồng có muốn hay không thì cô chỉ có thể bị hắn kiểm soát mãi mãi!
Nghĩ đến đây, ngực hắn phập phồng lên xuống, lao về phía giường lớn như một con sói, đưa tay xé rách quần áo của Sở Hiểu Đồng.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng Vip đột nhiên bị gõ vang, tên đàn ông bực mình quay đầu lại: “Ai đấy?”
Đôi mắt Tần Tranh ở bên ngoài nhấp nháy điên cuồng: “Đưa rượu.”
Tên đàn ông nhíu mày, lẽ nào là người phụ nữ vừa rồi cho người đưa đến? Nghĩ đến đây, hắn khẽ mỉm cười, đổ rượu lên người Sở Hiểu Đồng, để hắn liếm sạch từng chút một, như vậy chẳng phải càng kích hơn ư?
Hắn ta lập tức đứng dậy đi mở cửa, nhưng vào khoảnh khắc nhìn rõ người đến là ai thì nụ cười thô tục kia hoàn toàn đóng băng!
“Tần, Tần Tranh? Tại sao là tên vô dụng mày!” Hắn ta cực kỳ sợ hãi, đưa tay muốn đóng cửa lại!
Nhưng phút chốc sau, hắn ta còn chưa kịp đóng cửa đã bị Tần Tranh đẩy vào phòng.
“Lưu Minh Hạo, dám làm dám chịu, tại sao còn sợ bị phát hiện?” Tần Tranh lạnh lùng nhìn chằm chằm tên đàn ông trước mặt.
Khi anh nhận ra có điều gì đó không thích hợp, cũng có nghĩ đến người này, chỉ là không ngờ tên này sau khi không đánh lại anh, lại lập tức tìm người hẹn Sở Hiểu Đồng ra ngoài, và còn hạ thuốc!
“Mày thật đúng là hao tổn tâm trí.” Tần Tranh bước từng bước đi đến gần Lưu Minh Hạo, “Xem ra đêm nay tao thật sự không nên để cho mày đi.”
Lưu Minh Hạo hoảng sợ, vốn hắn ta còn đang nghĩ, sau khi làm Sở Hiểu Đồng, thì ngày mai Tần Tranh sẽ có vẻ mặt như thế nào khi nghe thấy tin Sở Hiểu Đồng muốn ly hôn với mình.
Vốn Lưu Minh Hạo còn đang hưng phấn tột độ trong ảo tưởng của mình, khoảnh khắc sau đã nhìn thấy Tần Tranh đứng trước mặt mình.
“Không… không phải, mày, mày hiểu lầm rồi.” Lưu Minh Hạo nuốt nước bọt, hai tay run rẩy đưa ra sau lưng, muốn cầm bình hoa sau lưng lên.
Trong mắt Tần Tranh lóe lên ánh sáng lạnh, không để cho Lưu Minh Hạo bất cứ thể diện nào, đá văng hắn ra ngoài!
Rầm!
Lưu Minh Hạo luôn là một bông hoa được nuông chiều trong nhà kính, đã bao giờ chịu đau đớn như thế này đâu, ngay tức thì đau đến suýt ngất đi.
Mà cú đá này đã bóp chết hoàn toàn suy nghĩ muốn ám hại Tần Tranh của Lưu Minh Hạo, nhưng Tần Tranh cũng không định coi như không có gì.
“Tao đã cho mày bao nhiêu cơ hội?” Tần Tranh lạnh lùng quát.
Lưu Minh Hạo run như chim cút, quỳ rạp xuống trước mặt Tần Tranh, “Anh, tôi sai rồi tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi!”
“Tha cho mày? Mày muốn tao tha cho mày?” Tần Tranh híp mắt, ánh sáng lạnh trong tay lóe lên, anh đang cầm một cây ngân châm.
Bây giờ Lưu Minh Hạo chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn không biết Tần Tranh sẽ làm gì, hắn chỉ nhớ mười tên côn đồ hắn dẫn theo cũng bị Tần Tranh đánh cho tơi tả chỉ trong nháy mắt.
“Đúng đúng, tha cho tôi, tôi sẽ cút ngay lập tức, tôi cũng không dám nữa!”
Tần Tranh gật đầu: “Được, mày muốn đi, vậy thì đi đi.”
Hả?
Lưu Minh Hạo kinh ngạc ngẩng đầu lên, Tần Tranh dễ nói chuyện vậy sao?
Hắn nhíu mày, âm thầm nói lẽ nào Tần Tranh không dám ra tay bừa bãi là bởi vì cơ thể của hắn?
Trong nhất thời, sự độc ác nảy sinh, Lưu Minh Hạo cầm bình hoa bên cạnh lên, đưa tay đập về phía Tần Tranh!
Lưu Minh Hạo suy sụp trong nháy mắt, ném vỡ bình hoa trong tay và lao ra khỏi phòng Vip như điên.
Lúc này Tần Tranh mới xoay người lại, dọn dẹp sạch sẽ những mảnh vụn trên mặt đất, sau đó nhanh chóng lấy ngân châm ra, dùng cách châm cứu để giải trừ hiệu lực của thuốc giúp Sở Hiểu Đồng.
May mà hôm nay anh đi theo đến, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Sở Hiểu Đồng từ từ tỉnh lại, mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt của Tần Tranh, trong nháy mắt cô liền sững sờ, đột nhiên nhớ đến chuyện mình bị chuốc say.
Nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải là người yêu mình luôn tin tưởng đã làm gì với mình. Mà là tát vào mặt Tần Tranh!
“Anh là thứ không bằng cầm thú!”
Tần Tranh bị đánh đến ngây người, cái đệch tôi vừa mới cứu cô, cô quay đầu lại đánh tôi là có ý gì?
“Anh vậy mà muốn cưỡng bức tôi!”
Trong mắt Sở Hiểu Đồng tràn đầy tức giận, chỉ vào chiếc giường quát lên.
Tần Tranh im lặng, có vẻ như Sở Hiểu Đồng nghĩ rằng mình muốn làm gì đó với cô.
Lúc này Tần Tranh cũng không nói chuyện, anh không muốn giải thích điều gì, dù sao anh vẫn luôn không có chỗ trong lòng Sở Hiểu Đồng.
Anh chỉ để cho mình không thẹn với lương tâm.
“Tôi không làm, cô tin hay không thì tùy.” Tần Tranh đứng dayaj, mở cửa phòng trực tiếp bỏ đi.
Nhìn thấy Tần Tranh bỏ đi dứt khoát như vậy, Sở Hiểu Đồng tức giận, cầm gối ném mạnh về phía cửa!
“Tần Tranh tên khốn kiếp nhà anh!”
Vừa nói xong, đột nhiên cô nhớ đến gì đó, lập tức nhìn vào cơ thể của mình, quần áo vẫn chỉnh tề trên người, bên dưới cũng không có gì khác thường.
Lẽ nào Tần Tranh thật sự không động vào mình?
“Hừ! Cho dù không động thì cũng có suy nghĩ lệch lạc, cho dù là một người câm thì quả nhiên cũng không phải là thứ tốt lành gì!”
Vẻ mặt Sở Hiểu Đồng tức giận, bỗng nhiên cô nhìn thấy máy quay phim ngã dưới đất.
“Được lắm, Tần Tranh! Anh lại còn chuẩn bị sẵn máy quay phim cơ đấy, còn nói không làm gì với tôi!”
Cho rằng mình có thể sẽ bị Tần Tranh uy hiếp, Sở Hiểu Đồng đưa chân muốn đá đi!
Nhưng bàn chân dừng lại giữa không trung.
Cô nhìn chằm chằm vào máy ghi hình, nghiến răng nghiến lợi, cô muốn xem xem Tần Tranh đã quay cái gì, nếu như Tần Tranh có bản sao trong tay, vậy chẳng phải cô sẽ tiêu đời sao.
Ngay lập tức, cô gỡ máy quay phim xuống, vừa chửi Tần Tranh vừa mở phát lại.
Nhưng ngay trong nháy mắt nhìn thấy phát lại, đột nhiên Sở Hiểu Đồng giống như bị điện giật, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.