Tần Tuyết tái mặt, núp sau lưng tôi lo lắng hỏi: “Đại sư, tà vật là thứ gì?”
“Rất nhanh sẽ biết ngay thôi!”
Tôi lãnh đạm nói.
Sau đó, tôi vung xẻng và bắt đầu đào cẩn thận từng chút một ở chỗ bức tường khuất, nơi hàng dấu chân nhỏ biến mất.
Tà vật là một loại trấn vật, có điều trấn vật thường dùng để cầu may tránh họa, biến họa thành phúc, còn tà vật thì dùng để hại người.
Tuy nhiên, bất kể là trấn vật hay tà vật, chỉ có người xuống tay mới biết đó là thứ gì, bố trí ở đâu, khi bố trí phải dùng cái gì để khống chế nó. Chỉ cần có chút bất cẩn thì có khả năng làm hỏng món đồ được bố trí, không những sẽ phá hoại phong thủy mà thậm chí còn sẽ biến lành thành dữ, gây thành đại họa.
Xoạt, xoạt, xoạt...
Căn nhà cũ im lìm chết chóc, chỉ có tiếng tôi cầm xẻng khua tay xúc đất. Và tiếng thở căng thẳng của Tần Tuyết.
Cộp!
Đến khi tôi đào sâu khoảng chừng ba tấc dưới đáy bức tường khuất, cái xẻng trong tay tôi thình lình va chạm phải một món đồ, phát ra một âm thanh trầm đục.
Đào được rồi!
Tà vật này được chôn khá sâu.
“Đại sư, là, là một bé trai...”
Tôi vừa quay đầu vứt cái xẻng đi, Tần Tuyết liền mặt mày trắng bệch chỉ vào đồ vật mới lộ ra hình hài ở dưới đất, đôi mắt trợn to đầy kinh hãi hét lên.
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Quả thật không sai.
Trong lòng đất ẩm ướt, một thân hình bé nhỏ nằm đó, có bàn tay nhỏ, cánh tay nhỏ, chân nhỏ và khuôn mặt nhỏ, hoàn toàn đầy đủ bộ phận cơ thể!
Càng quỷ dị ở chỗ, tuy rằng vẫn còn bùn đất che lấp, nhưng vẫn nhìn ra hình vóc bé nhỏ đó toàn thân đẫm máu, khắp người bao phủ một luồng âm khí và tà khí quái dị khó tả.
“Nó chính là âm vật!”
Tôi quay đầu nhìn sang gương mặt bị dọa sợ đến độ mặt cắt không còn một giọt máu của Tần Tuyết, giải thích: “Nó không phải là bé trai, nó chỉ là một bức tượng ngọc điêu khắc khác, cùng với bức tượng ngọc đặt trong phòng ngủ ở căn biệt thự của cô vốn là tượng hai mẹ con. Đợi đến lúc bức tượng này toàn thân chuyển thành màu đỏ máu, con rối kia sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế.”
Tôi đào bức tượng ngọc ra và nhìn vào mắt nó.
May quá, mắt của bức tượng vẫn chưa bị đổi màu.
Tôi lấy túi Càn Khôn, bốc ra từ trong túi một nắm chu sa, dùng bút vẽ bùa chấm vào chu sa, rồi nhanh tay điểm vào đôi mắt trắng của bức tượng ngọc.
Đây gọi là phong linh.
Con rối nọ vừa bị bùa Khốn của tôi dồn ép đến cùng đường mạt lộ, sau khi tôi thả nó đi, nó không còn chỗ nào để trốn nên đành phải chui vào bên trong bức tượng ngọc này ẩn nấp. Nếu không kịp thời phong ấn, nó sẽ còn tiếp tục thoát ra tác quái.
Về việc này, tôi không hề nói với Tần Tuyết.
Hiện giờ cô ấy đã như chim sợ cành cong, nếu nói việc này với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ bị dọa sợ đến ngất xỉu.
“Đại sư, có phải đem thứ tà vật này tiêu hủy thì mọi chuyện được giải quyết xong?”, Tần Tuyết nhỏ giọng hỏi tôi, đôi mắt to ánh lên niềm hy vọng và mong đợi.
Cô ấy đã trải qua những ngày tăm tối suốt hai tháng ròng rã, quả thực rất muốn thoát khỏi sự giày vò này.
Tôi lắc lắc đầu: “Không đúng...”
Trong căn phòng ngủ này vẫn còn tồn tại một luồng âm khí khác. Nếu một luồng thuộc về bức tượng ngọc và con rối, vậy luồng còn lại từ đâu mà ra?
Tần Tuyết hoảng hốt, khẩn trương hỏi tôi: “Đại sư, không đúng chuyện gì?”
"Khư khư khư ..."
Cô ấy vừa dứt lời, một tràng cười khúc khích thình lình vang lên sau lưng chúng tôi.
Nặng nề, u ám.
Ẩn chứa sự quỷ dị khó tả.
Tôi và Tần Tuyết cùng quay phắt lại nhìn.
Liền trông thấy một người phụ nữ mặc đầm đỏ, mái tóc đen dài xõa tung, ngồi trên chiếc giường quan tài quay lưng về phía chúng tôi, đang cầm lược chải từng lọn từng lọn mái tóc đen dài.
“Ngoài đỉnh nghỉ, cạnh đường xưa...”
Người phụ nữ nhẹ giọng ngân nga câu hát.
Giọng của bà ấy não nề, âm trầm u uất, khiến người khác nghe được không rét mà run.
Tôi vô thức cầm chặt cành đào mà Tần Tuyết vừa vứt sang một bên, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang ngồi trên chiếc giường quan tài, dự tính chỉ cần có điểm bất thường liền lập tức tấn công.
“Mẹ?”
Lúc này, Tần Tuyết đột ngột thấp giọng gọi một tiếng.
Tôi ngoảnh sang nhìn Tần Tuyết, liền phát hiện khóe mắt cô ấy ngấn đỏ, giương đôi mắt nhìn chăm chú vào bóng người phụ nữ, trong ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
Chẳng lẽ là bóng hình xuất hiện hồi lúc chúng tôi vừa tiến vào cửa?
Thời điểm mới bước vào nhà chính, là Tần Tuyết bước đến mở cửa trước, tôi chỉ kịp nhìn thấy một đạo thân ảnh lóe lên, nhưng không nhìn rõ được bóng dáng.
Nào ngờ, thân ảnh này lại xuất hiện tiếp.
Hơn nữa, còn ngồi ngay ngắn đường hoàng trên chiếc giường quan tài như vậy.
Chỉ cách tôi và Tần Tuyết chừng một mét.
Giọng nói của Tần Tuyết vừa thốt lên, người phụ nữ kia đột nhiên ngưng bặt tiếng hát, chậm rãi quay đầu nhìn về phía tôi và Tần Tuyết.
Tạch tạch tạch...
Từng chút, từng chút một.
Các khớp xương trên thân thể người phụ nữ tựa như bị gỉ sét, xoay chuyển vô cùng chậm chạp.
Tôi và Tần Tuyết nhẫn nại đợi hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được gương mặt người phụ nữ chầm chậm quay qua, giương cặp mắt nhìn trừng trừng vào chúng tôi.
Sau đó, hé mở đôi môi cười với tôi và Tần Tuyết.
"Khư khư khư..."
Sắc mặt trắng nhợt, nụ cười quỷ dị.
“Mẹ!”
Cơ thể Tần Tuyết run rẩy, mềm nhũn người ngã vào lòng tôi, toàn thân cô ấy run lẩy bẩy nhìn đăm đăm vào người phụ nữ ngồi trên chiếc giường: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Vút!
Cô ấy còn chưa dứt lời, thân ảnh người phụ nữ bỗng nhiên lay động, hướng về phía chúng tôi mà lao tới.
Mãnh liệt, hung hãn.
Khi bà ấy lao về phía chúng tôi, khuôn mặt nhợt nhạt ban đầu càng thêm trắng bệch, cặp mắt trong chớp nhoáng biến thành màu đỏ máu, trông rất hung ác dữ tợn.
“Mẹ, con là Tiểu Tuyết đây mà!”
Tình huống xảy ra quá đột ngột, Tần Tuyết nhất thời sững sờ.
Cô ấy không ngờ mẹ cô ấy vậy mà lại tấn công cô ấy.
Lời vừa dứt, người phụ nữ kia đã vụt tới trước mặt, hai ngón tay trắng ởn có móng tay dài thườn thượt sắp sửa hung hãn cào xuống người cô ấy.
Tần Tuyết hoàn toàn phát ngốc, chỉ bàng hoàng nhìn người phụ nữ nọ, quên luôn phản ứng.
Tôi lập tức tóm lấy Tần Tuyết kéo ra sau lưng, trầm giọng quát: “Tôi đã nói rồi, bà ấy không còn là mẹ của cô nữa, bà ấy không nhận ra cô!”
Quát xong, tôi vung cành đào trong tay đâm mạnh về phía người phụ nữ.
Xì! Xì! Xì!...
Mỗi một cú tôi đâm trúng, trên thân thể người phụ nữ đó liền thoát ra một làn khói đen, trên bộ đầm đỏ cũng có nhiều thêm vài lỗ đen.
Người phụ nữ kiệt sức chịu đựng không nổi, loạng choạng ngả nghiêng lùi lại vài bước.
Bộ đầm đỏ trên người bà ấy cũng bị đâm đến lỗ chỗ vết thủng lớn nhỏ khác nhau, trông cực kỳ khốn đốn.
“Á...”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ miệng người phụ nữ, bà ấy dùng đôi mắt đỏ au nhìn trừng trừng vào tôi, thân thể lảo đảo nhưng ngập tràn ác ý lao về phía tôi thêm lần nữa.
Chết tiệt!
Con ma này vậy mà có thể chịu đựng nổi cú đâm của thước gỗ đào.
Hơn nữa, còn có thể tiếp tục công kích tôi!
Tôi sửng sốt một phen, bất chợt nhớ đến trong túi Càn Khôn vẫn còn hai lá bùa Dẫn Lôi, liền nhanh chóng rút từ trong túi ra một lá, tay phải bắt ấn Kim Cang Chỉ sắc phù, lập tức dán lá bùa Dẫn Lôi lên thân thể người phụ nữ.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Người phụ nữ bị chấn động toàn thân, gào thét thê thảm, tôi cũng loạng choạng bị đẩy lùi về sau bởi lực đạo mãnh liệt trên người bà ấy phản lại.
“Đại sư!”
Tần Tuyết kinh hoảng kêu lên, vội vã lao tới kiểm tra tình trạng của tôi.
Người phụ nữ nọ thừa dịp sơ hở, rít lên một tiếng rồi lao vút về phía Tần Tuyết.
“Cẩn thận!”
Tôi đẩy Tần Tuyết sang một bên, gắng gượng chịu đựng khí huyết dâng trào, nhanh chóng rút ra lá bùa Dẫn Lôi cuối cùng, lúc người phụ nữ kia xông đến, tôi cắn răng bắt ấn Kim Cang Chỉ, dùng hết toàn bộ sức lực lần nữa dán lá bùa lên người bà ấy.
“Á...”
Người phụ nữ khiếp đảm hét lên, toàn thân vặn vẹo dữ dội.
Sau đó, từng chút từng chút một biến mất trước mặt tôi và Tần Tuyết.
Phù!
Thần kinh căng thẳng của tôi lúc này mới được thả lỏng, tôi nặng nề ngồi phịch xuống đất.
“Đại sư, thầy không sao chứ?”, Tần Tuyết bị dọa đến mặt mày tái mét, lao thẳng đến bên cạnh tôi, lo lắng xem xét tình trạng của tôi.
“Tôi không sao.”
Tôi yếu ớt lắc đầu: “Mau lên, tiếp tục đào xuống, bên dưới vẫn còn đồ vật!”