Đầu mùa hè, tiết trời thành phố Hà hải đã bắt đầu nóng lên, vậy mà tôi lại cảm thấy ớn lạnh sống lưng: Tần Tuyết không có chị họ, vậy người phụ nữ trẻ mời tôi tới là ai?
Chả trách chị ta khi ấy cứ lén la lén lút, thì ra là có chuẩn bị mà đến.
Tần Tuyết hỏi tôi sao vậy.
Tôi trầm tư suy nghĩ một lúc rồi đem gần hết mọi chuyện xảy ra kể cho cô ấy.
Chuyện rối hình người vốn dĩ rất quỷ dị, tôi cũng nên tìm hiểu một chút tình hình từ phía cô ấy, biết đâu chừng có thu hoạch ngoài mong đợi.
Tần Tuyết nghe xong, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
“Tôi quả thật có âm thầm đi bệnh viện siêu âm qua, bác sĩ bảo rằng tôi đã mang thai, đứa bé cũng được hơn ba tháng; vả lại, tôi thật sự không có bạn trai, càng không tiếp xúc thân mật với đàn ông.”, Tần Tuyết tái nhợt gương mặt nhỏ nhìn sang tôi, thân thể run lên nhè nhẹ, “Những gì chị ta nói đều đúng hết.”
Quan trọng hơn chính là chị ta có chìa khóa nhà của Tần Tuyết.
Về điểm này, tôi không hề nói với cô ấy.
Thời gian qua, cô ấy đã chịu nhiều giày vò rồi, tôi nói thêm điều này nữa chắc cô ấy sẽ ngã gục ngay lập tức.
“Cô đã từng nói với ai chuyện này chưa?”, tôi hỏi Tần Tuyết.
Tần Tuyết thành thực đáp: “Tôi chỉ nói với Trương Soái, một người bạn thân của tôi từ thuở nhỏ, tôi chưa từng nói với người thứ ba!”
“Có khi nào Trương Soái nói với người khác không?”
Tôi ôm ấp một tia hy vọng hỏi tiếp.
Tần Tuyết lập tức lắc đầu phủ nhận: “Tuyệt đối không phải cậu ấy! Cho dù cậu ấy có đem bản thân đi bán, cũng tuyệt đối không bán đứng tôi. Hơn nữa, lúc đi siêu âm ở bệnh viện là tôi lặng lẽ bí mật đi, không hề nói cho cậu ấy biết, chỉ có một mình tôi biết, người phụ nữ kia làm sao biết được cơ chứ?”
Sống lưng tôi vù vù lạnh toát.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Tuyết càng thêm trắng bệch.
Chuyện rối hình người còn chưa giải quyết xong, đột nhiên lại xuất hiện một bà “chị họ” quỷ dị không biết từ đâu ló ra, thế này càng khiến người ta lo lắng thêm.
Mọi thứ dường như càng ngày càng phức tạp.
“Ăn cơm trước đã.”, tôi nói, “Ăn xong rồi mới nghĩ tiếp nên giải quyết vấn đề như thế nào.”
Chuyện “chị họ” không có manh mối, chỉ có thể để sau hẵng tính.
Việc quan trọng nhất bây giờ là đến nhà cũ tìm cho được thứ tà vật đã nuôi dưỡng con rối hình người kia.
Tần Tuyết gật đầu đồng ý.
Tần Tuyết bây giờ mặt mày trắng nhợt, thân thể run rẩy, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng căng thẳng dữ dội, giống như chim sợ cành cong, tôi bắt đầu cảm thấy có chút hối hận khi nói cho cô ấy biết chuyện người “chị họ”.
Bởi vì bụng vẫn còn to, nên Tần Tuyết sống chết không chịu đến hàng quán ăn cơm.
Tôi đành đi mua một gói bánh bao và một phần mì xào trước, sau đó dẫn Tần Tuyết về lại cửa tiệm của mình.
Hiển nhiên, bánh bao là của tôi còn mì xào là của Tần Tuyết.
Dù sao thì với sáu tệ sáu mươi sáu xu chỉ có thể mua được bánh bao ăn mà thôi, tiền mua mì xào là do Tần Tuyết tự trả.
Thực ra Tần Tuyết một lòng muốn mời tôi ăn ngon, nhưng bị tôi từ chối mất rồi.
Thầy phong thủy tuyệt đối không được tiêu tiền của người bị hại.
Đây là quy tắc.
Một là vì người bị hại gặp chuyện âm hiểm quấn thân, tất cả tiền tài đều nhiễm phải vận đen; hai là vì không muốn để người bị hại dính dáng quá nhiều đến thầy phong thủy, tránh cho không bị vạ lây.
Sau bữa ăn, tôi nhờ Tần Tuyết tìm người chuẩn bị sẵn vài thứ để ngày mai đi nhà cũ của cô ấy cần dùng tới.
Vì có một vài món đồ khá khó tìm, tôi lại không quen thuộc đường sá ở thành phố Hà Hải, Tần Tuyết nói không chừng sẽ biết chỗ hơn tôi.
Tần Tuyết liền tò mò hỏi: “Là đồ gì vậy?”
“Tro cũ nhiều năm trên bếp lò, kẹo cao su phơi sương ba năm, chín cọng tóc của bé trai.”, tôi đều đều nói, “Ngoài ra còn cần chu sa, giấy vàng, thước gỗ đào và một cái nghiên mực đã mài sẵn.”
“Cái này, những thứ này toàn là đồ vật gì?”, Tần Tuyết trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi, “Sao mà nghe kỳ quái thế?”
Tôi trầm giọng nói: “Cô không cần biết, cô chỉ cần chuẩn bị đủ những đồ dùng này trước khi đến nhà cũ của cô vào ngày mai là được.”
“Được!”, Tần Tuyết mím đôi môi đỏ mọng, “Tôi sẽ nhờ Trương Soái tìm giúp những món đồ này, cậu ấy có mối quen biết rộng rãi, chắc là không thành vấn đề.”
Tôi gật đầu: “Thế thì tốt.”
Tần Tuyết lại hỏi: “Đại sư, vậy bây giờ tiếp theo nên làm gì?”
Tôi ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong cửa tiệm, nhàn nhạt nói một chữ: “Đợi.”
Sau đó, tôi chỉ tay vào chiếc giường xếp quân đội chật hẹp nói: “Nếu như cô cảm thấy mệt mỏi, có thể lên giường nằm nghỉ một lát.”
Cô ấy bị con rối hình người khống chế suốt một khoảng thời gian dài, âm khí trên người quá nặng, ấn đường xuất hiện sát khí, mắt nổi gân đỏ, rất dễ suy nhược yếu ớt, kiên trì được lâu như vậy thật không dễ dàng gì.
“Cảm ơn đại sư!”
Quả nhiên, tôi vừa dứt lời, Tần Tuyết liền mỉm cười cảm kích tôi, bước đến chiếc giường xếp nằm xuống.
Nếu đổi thành lúc bình thường, loại giường xếp kiểu này đến một cái liếc mắt cô ấy cũng chẳng thèm, nhưng bây giờ quả thực là quá mệt mỏi, chiếc giường hành quân này đối với cô ấy mà nói đã xem như vật xa xỉ rồi.
Sau khi Tần Tuyết ngả lưng nằm xuống, rất nhanh liền phát ra tiếng thở đều đặn.
Thời gian gần đây, cô ấy ăn ngủ không yên, bây giờ có người bên cạnh bảo vệ, đương nhiên sẽ yên tâm mà ngủ một giấc.
Còn tôi nằm dài trên bàn một lúc, cũng dần dần lim dim ngủ gật.
Chớp mắt trời đã tối hẳn.
Cốc cốc cốc...
Khi tôi đang trong cơn nửa tỉnh nửa mê thì đột ngột có người gõ cửa.
Tôi bừng tỉnh sau cơn ngủ mê, ngoảnh đầu nhìn sang phía Tần Tuyết nằm trên giường xếp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy vẫn chìm say trong giấc ngủ, chưa bị đánh thức.
“Ai đó?”
Tôi bật người đứng dậy, đi về hướng cửa tiệm.
Lúc này, tôi mới phát hiện trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo ngay cửa ra vào, trên đó hiện rõ thời gian vừa vặn đúng mười hai giờ nửa đêm.
“Tôi là bạn của Tiểu Tuyết.”, ngoài cửa vang lên giọng nói the thé mỏng manh, mang theo âm hưởng u ám, cổ quái khó tả.
Bạn của Tần Tuyết? Trương Soái?
Tôi gạt cửa mở ra.
Ngoài cửa trống rỗng trơ trọi, không một bóng người!
Tôi cúi đầu xuống, nhìn thấy những dấu chân nhỏ in trên tro hương rải rắc ngay lối ra vào cửa tiệm, cười khẩy một cái, thuận tay đóng cửa lại rồi trèo lên ghế ngủ tiếp.
Cốc cốc cốc...
Vừa ngủ không bao lâu, lại có người gõ cửa.
Lần này, tiếng gõ cửa vừa ồn ào vừa gấp gáp, giống như người gõ cửa bên ngoài nôn nóng muốn phá cửa mà vào.
“Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!”
Bên ngoài lại vang lên giọng nói the thé mỏng manh, mang theo âm điệu u ám và mất kiên nhẫn: “Đã muộn lắm rồi, phải về nhà thôi!”
Tôi nhìn lên đồng hồ, đã điểm một giờ sáng.
“Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết!”
Giọng nói the thé chói tai tiếp tục gọi lớn hơn: “Mau đi theo ta!”
“Nó, nó tìm đến đây rồi...”.
Không biết từ lúc nào, Tần Tuyết cũng đã tỉnh dậy, ánh mắt sợ hãi nhìn ra cửa, ngồi thu lu trong một góc giường, mặt mày trắng bệch.
“Có tôi đây, không sao đâu.”
Tôi nhỏ nhẹ an ủi Tần Tuyết một câu.
Sau đó, tôi sải bước nhanh tới cửa, gạt cửa đẩy ra. Ngoài tiệm cũng y như trước, trống huơ trống hoác. Có điều, trên tro hương rắc ngay cửa in nhiều thêm những dấu chân nhỏ, dày đặc chằng chịt, khiến người ta nhìn mà tê rần khắp da đầu.
Cái thứ ranh con!
Suốt cả buổi quấy phá tôi và Tần Tuyết mà không dám lộ mặt.
Giở cái thói má thiên hạ cho ai xem đấy!
“Một lần nữa còn đến kêu réo ỉ ôi, ông đây cho mày hồn phi phách tán!”, tôi mạnh miệng chửi bới om sòm bên ngoài cửa tiệm rồi đóng sầm cửa lại.
Thứ ô uế thuộc hệ âm, ngại đụng chạm chính khí, người nào càng mắng nó dữ thì nó càng sợ kẻ đó.
Mắng xong, tôi cầm một thanh kiếm gỗ đào thủ sẵn trong tiệm, treo thẳng lên trước cửa, định bụng ngủ tiếp.
Cốc cốc cốc...
Tôi mới vừa nhoài người lên bàn, ngoài cửa bất ngờ lại vang lên tiếng gõ.
Tần Tuyết cũng vừa thả lỏng tinh thần liền lập tức căng cứng trở lại, đôi mắt kinh hãi nhìn chằm chặp về phía cửa, cả người run rẩy cầm cập.
“Mịa nó, nhây hoài không dứt!”
Sự kiên nhẫn của tôi bị nó ăn mòn hết rồi, tôi tháo thanh kiếm gỗ đào xuống, mở toang cửa ra.
Lần này, có một thanh niên trẻ tuổi đứng ngay cửa.
Thanh niên trẻ có dáng người cao ráo, gầy như giá đỗ, vai đeo ba lô, mặc áo sát nách và chiếc quần đi biển mười tệ, chân mang dép lào, đầu tóc bù xù như tổ chim, vừa gặp tôi liền nói: “Tôi là Trương Soái, Tiểu Tuyết nhờ tôi đến đưa đồ!”
Thì ra là Trương Soái đến đưa đồ.
Giới thiệu bản thân xong, cậu ta quen chân dợm bước vào trong tiệm.
Tôi vô thức liếc nhìn ra sau lưng cậu ta.
Liền đó, tôi choáng váng sững sờ: Phía sau lưng Trương Soái đeo theo một cô bé mặc đầm đỏ, để kiểu tóc "úp tô" mái ngố, đôi mắt đỏ như máu, giương cặp mắt âm hiểm nhìn trừng trừng vào tôi...