Ba người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.
Tôi và Trương Soái không hẹn cùng nghĩ đến lời của hai đứa nhóc: Tụi nó nói, Tần Tuyết xinh đẹp như vậy, nhất định phải chú ý.
Chẳng lẽ, Dịch Căn Kim có cái sở thích đặc biệt đó?
“Tiểu Tuyết, cậu không được đi!” Trương Soái làm sứ giả hộ hoa, đứng chắn trước mặt Tần Tuyết nói, “Mình sẽ đi gặp cái tên Dịch Căn Kim này!”
Tôi lắc đầu: “Cậu tránh qua một bên, để Tần Tuyết đi!”
Lúc xuống xe đi tìm Dịch Căn Kim, tôi tiện thể có xem tướng cho hai người họ. Tần Tuyết tuy rằng sắc mặt vẫn xanh xao như cũ, trong mắt còn sót lại một tia hắc khí mờ nhạt, nhưng ấn đường bắt đầu hồng hào trở lại, khí sắc cũng dần được cải thiện, biểu hiện tâm tình của cô ấy hai ngày nay đều bình ổn, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trương Soái thì trái ngược hẳn, vết gân đỏ ngày càng rõ rệt, biểu hiện tai họa đổ máu đã cận kề lắm rồi.
Tôi đem nguyên nhân để Tần Tuyết đi vào trong, nói ngắn gọn với Tần Tuyết và Trương Soái một lượt.
“Được, tôi sẽ đi!”
Tần Tuyết gật đầu đáp, ánh mắt kiên định.
Dịch Căn Kim chính là người năm xưa bày bố cục phong thủy trong ngôi nhà cổ, mà tà vật và xương cốt hình nộm trong nhà cổ được chôn ngay bên dưới pho tượng ngọc làm vật trung tâm của bố cục phong thủy, có nghi vấn rất lớn.
Vấn đề này, tám chín phần có liên quan đến Dịch Căn Kim.
Chỉ cần Dịch Căn Kim chịu dùng sinh thần bát tự của bản thân ra trao đổi, Mẫu Tử Chú trên người Tần Tuyết sẽ được hóa giải, phách của con rối trong bụng cô ấy tự nhiên cũng sẽ biến mất không dấu vết.
Cô ấy bị giày vò lâu như vậy, cuối cùng có thể giải thoát rồi.
Trương Soái vẫn một mực không yên tâm, lo lắng Dịch Căn Kim là một tên biến thái, nếu không cớ sao chỉ để cho một mình Tần Tuyết đi vào.
Tôi nói với Trương Soái chúng ta ở ngay bên ngoài, chỉ cần Tần Tuyết la lên, chúng ta lập tức xông vào cứu cô ấy, sẽ không để xảy ra chuyện.
Rầm!
Sau khi Tần Tuyết đi vào, cửa chính đóng sầm lại.
Trương Soái ở bên ngoài lo lắng đi tới đi lui lòng vòng, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu đại loại như "Hy vọng Tiểu Tuyết không xảy ra chuyện gì”, tôi nghe phát ngán đến tai sắp mọc kén luôn rồi.
Tần Tuyết ở bên trong nửa tiếng đồng hồ.
Trương Soái ở bên ngoài cũng quay vòng hết nửa giờ, nói lảm nhảm không dưới mấy trăm câu.
Tôi khẽ thở dài: Trương Soái nhìn thì bộ dáng vô tư lự, xuề xòa, không ngờ lại quan tâm đến Tần Tuyết như vậy, chắc là cậu ấy thật lòng thích Tần Tuyết.
Két.
Cửa lớn đột ngột mở ra.
Tần Tuyết từ trong bước ra, khuôn mặt tái mét.
“Tiểu Tuyết!”
Trương Soái đang đi lòng vòng bỗng nhiên dừng lại, hai mắt sáng lên, lao nhanh về phía trước, đi một vòng quanh Tần Tuyết, kiểm tra xem Tần Tuyết có bị Dịch Căn Kim làm gì không.
Tôi thấy sắc mặt Tần Tuyết không ổn, liền bước đến hỏi thăm: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Đi mau!”
Tần Tuyết thấp giọng nói.
Sau đó, cô ấy vội vã vượt lên trước, lao nhanh đến nơi chúng tôi đỗ xe.
Tôi và Trương Soái bốn mắt nhìn nhau, cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau Tần Tuyết chạy về phía chiếc Alto.
Đợi tôi và Trương Soái lên xe, Tần Tuyết hốt hoảng biến sắc, liền giục Trương Soái mau chóng lái xe. Trương Soái không dám lề mề, lập tức tăng ga, chạy về phía đường quốc lộ với tốc độ nhanh nhất.
Chúng tôi chạy cả một quãng đường dài, tôi đột nhiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ lúc đầu truyền đến từ nhà của Dịch Căn Kim.
Lắng nghe kỹ càng một hồi, tôi chợt phát hiện ra: Âm thanh kỳ lạ đó, chính là tiếng khóc! Giống như ai đó vừa bóp cổ họng vừa khóc vậy, đè nén và đau đớn.
"Tiểu Tuyết, chuyện gì vậy? Dịch Căn Kim đã nói gì với cậu? Tại sao chúng ta phải chạy?". Sau khi lái xe như bị ma đuổi hơn mười dặm, Trương Soái cuối cùng thả chậm lại tốc độ, sốt ruột hỏi Tần Tuyết một đống câu hỏi.
Tần Tuyết nãy giờ vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nghe thấy câu hỏi của Trương Soái, cô ấy mới thẩn thờ quay đầu sang nhìn chúng tôi, nhỏ giọng nói: "Bởi vì, Dịch Căn Kim, ông ta sắp... chết rồi!"
Tôi sững sờ.
Trương Soái há hốc mồm, chiếc xe xém chút nữa lao ra khỏi đường lộ.
“Ông ta đã nói gì với cô?”, tôi hỏi Tần Tuyết, thần sắc ngưng trọng.
“Trước lúc rời đi, ông ta, ông ta đưa cho tôi một món đồ.” Lúc Tần Tuyết nói chuyện, thân thể cô không tự chủ run lên bần bật, rõ ràng vẫn chưa hồi phục tinh thần khỏi trạng thái sốc vừa rồi.
Sau đó, cô ấy lấy từ trong túi ra một thứ gì đó và đưa cho tôi.
Đó là một tấm lệnh bài Tam Thanh nhuốm máu.
Lệnh bài Tam Thanh là một pháp khí quan trọng, cũng là ký hiệu duy nhất chứng minh thân phận của một thầy phong thủy.
Vô sư bất truyền đạo, vô lệnh bất thành sư. Chỉ cần là một thầy phong thủy, bắt buộc phải mang theo lệnh bài Tam Thanh bên người, nếu lỡ làm mất lệnh bài, thì coi như làm mất luôn danh tính của bản thân.
Vì vậy, các thầy phong thủy đều xem lệnh bài Tam Thanh còn quan trọng hơn mạng sống của chính mình.
Dịch Căn Kim nhờ Tần Tuyết đưa lệnh bài Tam Thanh nhuốm máu cho tôi, chẳng lẽ muốn mượn vật này nói cho tôi biết, ông ta không bao lâu nữa sẽ vĩnh biệt trần thế?
Tần Tuyết run run giọng nói: "Tà vật bị phong ấn, kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này đã cảm ứng được, hắn tìm ra Dịch Căn Kim trước chúng ta một bước, muốn ông ấy đi tìm chúng ta và giải thoát con rối. Nhưng Dịch Căn Kim tự mình phong bế ba hồn hai phách kiên quyết kháng cự, kẻ kia liền ra tay đối phó, ông ấy không sống được bao lâu nữa. ”
Tôi khẽ gật đầu.
Về điểm này, Dịch Căn Kim chắc hẳn sẽ không nói dối Tần Tuyết.
Vừa rồi đứng bên ngoài nhà Dịch Căn Kim, tôi có thể cảm nhận được sức sống trong căn nhà yếu ớt, tựa hồ như không có hơi thở.
Lúc đó tôi còn tưởng rằng Dịch Căn Kim cố ý đè nén khí tức để tránh tôi, không muốn tôi thăm dò, nào ngờ lại vì nguyên nhân này!
Nhưng, kẻ chủ mưu đứng sau thao túng rốt cuộc là ai?
Ý nghĩa của tấm lệnh bài Tam Thanh mà Dịch Căn Kim đưa cho tôi là gì? Chẳng lẽ chỉ để tôi biết chắc rằng ông ta sắp chết đến nơi?
“Ông ta còn nói, năm xưa ông ta giúp kẻ kia lợi dụng bố cục phong thủy để hoài thai ra tà vật, hại chết mẹ tôi, tội nghiệt nặng nề, nợ nần Tần gia chúng tôi quá nhiều.” Tần Tuyết nói tiếp, “Ông ta nhờ tôi đưa lệnh bài Tam Thanh cho cậu, nói rằng món đồ này có thể hỗ trợ cậu giúp tôi tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau, xem như để chuộc tội.”
Tôi nhíu mày, thắc mắc hỏi: "Tại sao ông ấy lại giúp chúng ta?"
Thầy phong thủy có thể bói toán, xem tướng, xem nhà cửa, xem âm dương nhưng về nguyên tắc không bao giờ được làm những việc tổn hại âm đức, đây là luật bất thành văn của các thầy phong thủy.
Dịch Căn Kim và kẻ chủ mưu đằng sau đã vi phạm quy tắc làm việc của thầy phong thủy, cùng chung tay tạo ra tà vật, giữa hai người khẳng định có một loại mật ước nào đó, làm sao có thể bán đứng lẫn nhau?
“Ông ta còn có một đứa con trai ở nước ngoài.” Tần Tuyết khịt mũi, “Hồi đó ông ta cần một khoản tiền lớn, vì để kẻ chủ mưu đằng sau nọ tin tưởng, ông ta đã đem con trai mình ra làm bằng. Chỉ cần kẻ chủ mưu đằng sau không chết, con trai của ông cũng sống không nổi.”
Thì ra là vậy!
Vì muốn bảo vệ con trai mình, Dịch Căn Kim lại dùng cách thức thê thảm như vậy để cầu cứu tôi giúp đỡ.
Trương Soái lắng nghe cả buổi trời, nhăn mày hỏi: “Tiểu Tuyết, cậu làm sao biết được lão ta có thật lòng giúp chúng ta hay không? Còn nữa, vì sao lúc nãy cậu dám khẳng định lão ta sẽ chết?”
Trương Soái có một đặc điểm: Đối với bất kỳ việc gì đều giữ một thái độ hoài nghi tích cực.
Hồi nãy cậu ta không đi vào trong, đương nhiên sẽ nghi ngờ Dịch Căn Kim nói dối Tần Tuyết.
Nếu không, tại sao Dịch Căn Kim chỉ cho mỗi mình Tần Tuyết vào?
"Bởi vì lúc mình đi vào, nhà của Dịch Căn Kim đã dựng sẵn liễn trướng đám ma. Ông ấy đang mặc tang phục, quỳ bên ngoài quan tài và khóc lóc.”, Tần Tuyết run rẩy thân thể nói.
Trương Soái nhăn mày hỏi: "Khóc cho ai?"
Tần Tuyết tái mặt: "Khóc cho chính ông ta.”
Trương Soái im lặng một lúc lâu.
Tôi cũng không biết nói gì hơn.
Dịch Căn Kim năm xưa đã làm chuyện sai trái, bây giờ phải trả giá đắt để cứu lấy con mình, không biết nên đáng thương hay đáng trách.
Phóng mắt thấy ngày càng xa vùng ngoại ô, tôi bỗng nhiên nhớ tới một việc, thình lình hét lên với Trương Soái: “Dừng xe!”
Trương Soái giật nảy mình, đột ngột đạp phanh gấp.
Rét rét rét...
Vỏ xe cọ xát với mặt đường, phát ra âm thanh chát chúa.
“Chuyện gì thế?” Trương Soái và Tần Tuyết nhìn tôi đầy nghi ngờ.
"Quay đầu xe! Đến nhà Dịch Căn Kim!", tôi nghiêm mặt nói, “Càng nhanh càng tốt!"