Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 46: Cảm động



Úy Thiên Phong tức giận nổi trận lôi đình, lớn tiếng trách móc: "Tuệ Nhi, nếu tiếp tục làm càn, phụ thân sẽ không khách khí nữa."

"Không khách khí như thế nào? Cha còn muốn đánh con sao?" Nói xong, trong đôi mắt đen lúng liếng của Úy Tuệ lập tức chảy nước mắt, vừa xoa nước mắt vừa khóc hét: "Hu hu, cha muốn đánh con, con nói cho tổ mẫu biết là cha khi dễ nương trước sau đó lại khi dễ con. Con kêu tổ mẫu cũng đánh cha."

Đây rõ ràng là lời nói của một hài tử, nhưng Úy Thiên Phong lại biết, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhất là chuyện trong phòng của hắn và Tiêu Minh Ca, kỳ thật hắn không muốn lão phu nhân hỏi đến quá nhiều.

Một khi chuyện này truyền tới trong tai lão nhân gia bà, không chừng lại muốn xảy ra cái gì.

Cho nên, nghe Úy Tuệ nói như thế lập tức Úy Thiên Phong thu lại vẻ mặt, dụ dỗ nói: "Được rồi được rồi, cha sai rồi, phụ thân không nên vừa trở về đã nổi điên, giờ phụ thân sẽ đi, con ở lại chăm sóc nương con thật tốt đi."

Sợ nha đầu này nổi điên một lần không đủ, Úy Thiên Phong cảm thấy tránh đi thì tốt hơn.

Thấy hắn đi, Trương ma ma vội vàng đi tới: "Nhị tiểu thư đừng khổ sở quá."

"Hì hì." Hai bàn tay nhỏ bé vừa lấy ra, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng đều tràn đầy ý cười giảo hoạt, làm gì có nửa giọt nước mắt nào.

Trương ma ma sửng sốt nở nụ cười: "Nhị tiểu thư, người rõ là…" Thông minh xảo quyệt làm cho người ta vô cùng yêu thích, đây là lần đầu tiên có người ra mặt thay Công chúa đấy.

"Hắc hắc, nương." Úy Tuệ nở nụ cười, nhào tới người Công chúa mẫu thân, đôi tay ôm bả vai nhỏ bé và run rẩy yếu ớt của nàng, dịu dàng khuyên: "Nương, phụ thân là một tên khốn kiếp, vừa trở về đã khi dễ mẹ. Nếu là tên khốn kiếp, nương cũng đừng chắp nhặt tên khốn kiếp."

Một câu nói khiến cho Công chúa Minh Ca vốn lệ rơi đầy mặt phải bật cười hì hì.

"Con đó." Nàng bất đắc dĩ nhìn khuê nữ ruột của mình, càng ngày càng có loại cảm giác thân thiết vừa xa lạ: "Con không sợ hắn thực sự đánh con sao?"

"Hắc, vậy thì con sẽ náo loạn." Úy Tuệ mang bộ dạng của lưu manh vô lại.

Công chúa Minh Ca bất đắc dĩ lắc đầu, Úy Tuệ than nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Nương, thật ra thì mấy lời con vừa nói đều là nghiêm túc."

"Hả?" Công chúa Minh Ca không hiểu, vừa rồi nàng (UT) nói không ít, nàng chỉ biết đều là vì mình.

"Nương, trước kia con còn nhỏ không hiểu chuyện, bị người đầu độc, đả thương lòng của nương. Thật xin lỗi."

Một câu nói lại khiến nước mắt của Công chúa Minh Ca chảy ra.

Úy Tuệ vội vàng dùng khăn lau giúp nàng, vừa la lớn: "Ai nha, quả nhiên nữ nhân đều làm bằng nước, nương ơi, mẹ xem ngay cả nước mắt cũng không thể lau sạch được, như thế nào cho phải đây?"

"Nha đầu chết tiệt này." Bộ dáng khoa trương của nàng khiến Công chúa Minh Ca dở khóc dở cười, chỉ lấy cái khăn trong tay nàng tự mình lau vài cái.

Úy Tuệ vừa cười: "Nương, mẹ cười lên vẫn là đẹp nhất." Vừa nghiêng đầu phân phó Trương ma ma: "Phân phó người dọn dẹp chỗ này, sau đó hầu hạ nương ta rửa mặt."

"Đúng rồi, nương, con có đồ tốt muốn tặng cho mẹ này." Mừng rỡ đứng lên, nàng chạy đến cửa, ngoắc hai người Thọ Đào đứng ngoài cửa.

Hai người đến gần, Úy Tuệ cầm minh châu Nam Hải và bức Long phượng trình tường thêu hai mặt vào, đưa tới trước mặt Công chúa Minh Ca.

"Nương, đây là cho mẹ?"

"Mẹ?" Công chúa Minh Ca vô cùng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nữ nhi tặng đồ cho nàng.

"Dạ." Úy Tuệ gật đầu: "Hạt châu này là nha đầu Úy Minh Châu kia đưa, bức thêu hai mặt này là Vân muội đưa. Hắc hắc, cho không mà không lấy cũng uổng."

Bức thêu hai mặc thì cũng không có gì, cũng không thiếu người có kỹ thuật bực này, nhưng khó có được là Vân Phượng Kiều còn nhỏ tuổi như vậy, người khác cần thời gian vài chục năm mới có thể thêu ra một tác phẩm ưu tú xuất chúng như vậy, không ngờ nàng chỉ là một tiểu cô nương mà đã thành công rồi.

Công chúa Minh Ca nhìn bức thêu hai mặt, khẽ gật đầu: "Vân muội của con là một hài tử chịu khó, sau này con nên học hỏi nàng."

Mới là lạ, Úy Tuệ vừa nghĩ đến nhặt kim lấy chỉ thì ngón tay đã đau rồi, vội vàng đổi chủ đề, cầm minh châu Nam Hải thả vào lòng bàn tay của Công chúa Minh Ca: "Nương, nữ nhi thấy cái này không tệ, hắc hắc, làm đồ trang sức, nếu không đẹp, còn có thể mài thành phấn làm mặt nạ bảo dưỡng đấy."

"Chỉ biết phá hỏng đồ vật." Công chúa Minh Ca liếc nhẹ nhàng, nhìn kỹ minh châu này cũng gật đầu: "Thứ này cũng là mặt hàng thượng đẳng ở Đại Chu."

"Hắc hắc, không tệ chứ, con thấy không tệ mới nhận. Nương, đều cho mẹ đó." Úy Tuệ hào phóng nói.

Công chúa Minh Ca làm sao quan tâm những thứ này, đặt đồ ở trên bàn, cười nói: "Được rồi, có tâm ý này của con nương đã vừa lòng rồi, con lấy đồ về, giữ lại chơi đi."

"Nương, khó khăn lắm con mới đưa cho mẹ vật gì đó, nếu mẹ không lấy, sau này con cũng không dám tặng nữa đâu." Úy Tuệ mềm giọng uy hiếp.

Trương ma ma một bên nhìn cười: "Phu nhân, tâm ý của Nhị tiểu thư nên nhận thôi."

Công chúa Minh Ca gật đầu, để Trương ma ma cất kỹ, vừa làm bộ dạng không có biện pháp với Úy Tuệ: "Con đó."

"Hì hì." Úy Tuệ làm nũng cọ cọ trong ngực nàng.

Trên mặt Công chúa Minh Ca lộ ra tình mẫu tử dịu dàng rực rỡ, trong đôi mắt cũng ấm hơn rất nhiều so với trước kia.

Trương ma ma cực kì vui mừng, lặng lẽ lui ra ngoài, dặn dò hạ nhân một chút nữa rồi vào thu dọn, nên dành thêm thời gian để Nhị tiểu thư có thể vui đùa với phu nhân.

——

Cho dù Úy Thiên Phong không nói chuyện này ra ngoài, nhưng Úy lão phu nhân vẫn biết rõ, lúc ăn cơm tối, phái người đi gọi Úy Tuệ, nói ra cho oai, muốn ăn cơm với tôn nữ.

Quả nhiên Úy Tuệ mang bụng rỗng đến.

Chỗ ở của Úy lão phu nhân là chủ viện Úy phủ, rất lớn và cực kì khí phái, cảnh nha hoàn bà vú hầu hạ xếp một đống lớn, Úy Tuệ nhàn rỗi không có việc gì làm, đứng đếm đám người ra vào hầu hạ, đếm đến trong nhà, lại nhìn bốn người đứng sau lưng đấm lưng cho lão phu nhân, trước mặt có bốn người đấm chân, tổng cộng chín mươi hai người.

Sặc, nhiều người phục vụ như vậy, cũng không sợ phá hủy người được hầu hạ sao.

Dù sao Úy Tuệ cũng cảm thấy lạnh người.

Úy Minh Châu và Vân Phượng Kiều đã sớm ngồi ở vị trí bên cạnh Úy lão phu nhân, ân cần chăm sóc và cười đùa.

Có thể là nói đến chỗ thú vị, Úy lão phu nhân cũng không chú ý tới Úy Tuệ đi vào, mà người hầu hạ ở bên trong dĩ nhiên cũng không dám quấy rầy hứng thú của lão phu nhân.

Hắc, muốn giả bộ không nhìn để cho nàng mất mác đúng không? Nàng mới không thèm đấy.

Úy Tuệ bĩu môi, cười hắc hắc, thoải mái đi tới: "Tổ mẫu, các người đang nói gì đấy? Buồn cười như vậy, để cho con cũng cười một cái."

Giọng nói của nàng trong trẻo to rõ, mặc dù người khác muốn giả bộ thành kẻ điếc cũng không được.

Úy Minh Châu không vui ngẩng đầu liếc nàng một cái, thầm mắng, thật giống như một người đàn bà chanh chua, nói chuyện lớn tiếng, không để ý trường hợp.

Ngược lại Vân Phượng Kiều lễ phép gật đầu cười với nàng, nhưng cũng không khách khí đứng dậy chào hỏi như bình thường.

Vốn Úy Tuệ cũng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa ở cổ đại lắm, cũng sẽ không so đo.

Đối mặt với ánh mắt không lạnh không nhạt của Úy lão phu nhân quăng tới, Úy Tuệ tự động xem nhẹ hàm ý trong ánh mắt đó, không tim không phổi đẩy nha đầu đang đấm chân ở một bên ra, giống như thường ngày ngồi vào bên cạnh lão phu nhân.

Vẻ mặt Úy lão phu nhân hơi run rẩy, giọng nói trầm thấp, không giận tự uy: "Tuệ Nhi, tổ mẫu mới nghe nói, buổi sáng con liên tục đánh phụ thân con?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv