Mấy ngày gần đây, Lý phủ so với đợt trước càng náo nhiệt thêm vài phần.
Từ khi Cát thiên sư vào ngục Đại Lý Tự, động tác bên phía Lục hoàng tử càng lúc càng nhiều lên. Tỷ như, hắn đảo mắt liền nhét một kiều thiếp vào phủ Lý Đệ.
Làm như sợ Lý Đệ không trung tâm, vị Chiêu di nương mới tới kia mặt mày ít nhất có ba phần tương tự với Thẩm Nhiễm.
Ba nữ nhân một đài diễn, lời này quả thật không giả.
Trạng huống hiện tại của Hà Uyển Như không thể hầu hạ nam nhân, chỉ có thể dùng đứa con trong bụng đi tranh sủng, mười ngày nay lại thai nghén không ngừng.
Mà vị kia Chiêu di nương không chỉ có Lục hoàng tử là chỗ dựa, còn trời sinh quyến rũ, có khuôn mặt của hồ mị tử khiển nam nhân ban đêm khó mà kháng cự. Dưới nắng hè chói chang, áo váy trên người nàng ta mỏng như cánh ve, cổ áo thấp lấp ló khe rãnh, kêu một câu lang quân, đều làm người hận không thể che lại đôi mắt.
Ý đồ không màng liêm sỉ cũng muốn câu dẫn nam nhân có thể nói là chưa từng che lấp.
Lại nói, ngày đó Chiêu di nương kính trà Thẩm Nhiễm, Lý Đệ tuy ngồi ngay ngắn ở bên chưa nhìn nhiều một cái, nhưng Thẩm Nhiễm quá hiểu biết Lý Đệ, Lục hoàng tử đưa thịt đến bên miệng hắn, hắn không có đạo lý gì mà không ăn.
Quả nhiên, ban đêm hôm đó, mặc cho Hà Uyển Như bên kia khóc nháo thế nào, Lý Đệ vẫn thờ ơ, một đêm kêu ba lần nước, quả thật làm Hà Uyển Như tức ra bệnh.
Thanh Lệ thấp giọng nói, “Cô nương, lần này Hà di nương hình như là bị bệnh thật, thái phu nhân bên kia và cô gia đều đang sốt ruột lắm.”
“Có thể không sốt ruột sao? Trong bụng Hà Uyển Như chính là kim tôn Văn thị ngày ngày mong nhớ mà.”
Lại nói tiếp, Hà Uyển Như có thể tức thành như vậy thật sự không thoát được quan hệ với Thẩm Nhiễm. Nữ nhân xem nữ nhân, nhìn một mắt là hiểu rõ, vào một khắc Thẩm Nhiễm thấy Chiêu di nương kia, nàng liền biết, hậu viện Lý phủ lại không thể thanh tịnh.
Thẩm Nhiễm cố ý sai người thu dọn Lan Ninh uyển để Chiêu di nương ở, Lan Ninh uyển thanh nhã u tĩnh, bóng cây rậm rạp, xanh tốt, cách thư phòng Lý Đệ cũng không xa.
Nhưng Lý phủ diện tích không lớn lắm, cách thư phòng không xa, đồng thời cũng chỉ cách sân của Hà Uyển Như một cái tường.
Giọng nói như chuông bạc kia của Chiêu di nương buổi tối ngày ấy đã kêu bao lâu, vậy không còn người nào có thể rõ ràng hơn Hà Uyển Như.
Lúc chạng vạng, Văn thị nổi giận đùng đùng chạy tới sân của Thẩm Nhiễm, một phen đẩy tiểu nha đầu canh giữ ở cửa ra, cả giận nói: “Đây là ngươi cố ý đi, Thẩm thị, ngươi có biết ngươi suýt nữa đã hại Uyển Như mất hài tử không hả?!”
“Con không biết mẫu thân đang nói cái gì.”
Văn thị lạnh lùng cười, “Để hồ mị tử kia ở bên cạnh Uyển Như, mỗi ngày không khác gì mặt dán mặt, giỏi cho ngươi còn nghĩ ra được!”
Thẩm Nhiễm nhìn thẳng bà ta, “Sợ là mẫu thân đã hiểu lầm, Lý phủ chúng ta ngoại trừ Lan Ninh uyển thì chỉ còn sườn phía Bắc của Thu Nghi uyển, Thu Nghi uyển lâu chưa sửa chữa, hoa cỏ hoang dại, để Chiêu di nương ở chỗ như thế, con cũng sợ bị chụp xuống đầu ác danh bạc đãi thiếp thất.”
“Hay cho cái nhanh mồm dẻo miệng! Ngày ngày chống đối ta, không biết trong mắt còn có bà mẫu này hay không! Tốt, tốt lắm, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết làm dâu Lý gia ta là như thế nào!” Dứt lời, Văn thị liền lấy cấy phất trần từ trong tay hạ nhân.
Văn thị đi đến trước mặt Thẩm Nhiễm, mới vừa giơ lên tay Thanh Lệ đã chắn trước mặt Thẩm Nhiễm, “Thái phu nhân, ngài không thể đụng đến cô nương nhà ta!”
“Tránh ra! Ngươi tính là thứ gì chứ!”
Ánh mắt Thẩm Nhiễm tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Thanh Lệ ngươi tránh ra đi, ta lại muốn nhìn một chút xem hôm nay bà mẫu đến tột cùng có hạ thủ được không.”
Văn thị tuy khó chịu nhưng cũng biết một khi động thủ Lý Đệ chắc chắn sẽ trách bà ta. Nguyên bản vốn là chỉ muốn hù dọa Thẩm Nhiễm một chút, nhưng bị Thẩm Nhiễm khiêu khích như vậy, một khắc không nhịn được, bà ta thật sự ra tay.
Văn thị từng làm việc nhà nông, lực tay rất lớn, múa may lung tung vài cái trên cổ, trên tay Thẩm Nhiễm đã hiện đầy vết xanh tím.
“Mẫu thân đang làm cái gì!” Lý Đệ đột nhiên xuất hiện ở cửa, rống lớn nói.
Văn thị sửng sốt, phất trần trên tay “Cạch” một tiếng rơi xuống đất.
“Nhi tử à, mẫu thân khó chịu nên mới......”
Khuôn mặt Lý Đệ giống như hiện vẻ hụt hơi nói: “Nhi tử có chuyện muốn nói với mẫu thân.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Văn thị nắm chặt tay đi theo.
Thời gian chậm rãi trôi đi, ngọn nến càng châm càng thấp, không sai biệt lắm tới giờ Hợi thì Lý Đệ trở về phòng Thẩm Nhiễm, trên tay còn cầm theo một lọ thuốc, thấp giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, nàng lại đây, ta bôi thuốc cho nàng.”
Hốc mắt Thẩm Nhiễm đỏ bừng, thấp giọng nói: “Không cần.”
“Hôm nay khiến nàng phải chịu ủy khuất.” Lý Đệ thở dài một hơi, “Tại sao nàng không tránh?”
Thẩm Nhiễm giương mắt nói: “Dáng vẻ vừa rồi của mẫu thân ngươi cũng thấy rồi, ta biết tránh thế nào? Ta bị oan! Bụng Hà Uyển Như xảy ra chuyện mẫu thân thế nhưng lại ăn vạ, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta! Lý đại nhân bình đẳng phân xử xem, trên tay ta không có bạc, chi phí Thu Nghi uyển sửa chữa, ta lấy từ đâu ra!”
Lý Đệ trầm mặc.
Hắn nhìn hai mắt Thẩm Nhiễm, cân nhắc hồi lâu cũng không biết là vì Lục hoàng tử ở trên triều đình phải nhẫn nhục nhiều lần, hay là bởi vì đối với dáng vẻ này của Thẩm Nhiễm sinh thương tiếc, hắn thế nhưng ma xui quỷ khiến nói: “Ngày mai, ngày mai ta sẽ trả lại của hồi môn cho nàng, có được không?”
Hắn cầm Thẩm Nhiễm tay, ôn nhu giống như trước kia: “Nếu nàng còn giận, ta cho nàng đánh hai cái.”
Thẩm Nhiễm một phen ném tay hắn ra, “Ôn nhu của Lý đại nhân nên đợi tới chỗ Chiêu di nương rồi hãy nói.”
Mắt Lý Đệ xuất hiện ý cười, “Nàng ấy là người Lục điện hạ đưa tới, ta đương nhiên phải ứng phó, sao có thể đánh đồng với nàng? Nhiễm Nhiễm, tối nay ở lại đây này với nàng.”
Thẩm Nhiễm chịu đựng cảm giác không khoẻ trong dạ dày, dùng cặp mặt câu hồn nhiếp phách trừng hắn một cái, “Ngươi đừng gạt ta.”
Thẩm Nhiễm đứng dậy đi tịnh phòng trước, trong phòng lặng lẽ điểm hương.
Lúc trở về, Lý Đệ đã ngất ở trên giường.
Nàng ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt hắn, đầu ngón tay đều run rẩy.
Thẩm Nhiễm dùng hương cực kỳ cẩn thận, hôm sau Lý Đệ rời giường cũng không có cảm giác không khoẻ, mở mắt ra, hắn thấy Thẩm Nhiễm còn đang ngủ liền đưa tay sờ nhẹ lên mấy vệt thâm tím trên cổ nàng.
Lý Đệ như hứa hẹn trả lại của hồi môn cho Thẩm Nhiễm vào trưa hôm sau.
Thanh Lệ quỳ một bên nói: “Cô nương, bằng không chúng ta trốn đi. Nô tỳ và người đi, nô tỳ sẽ hầu hạ cô nương cả đời.”
“Đừng nói lời ngốc nữa.” Thẩm Nhiễm kéo nàng đứng lên, cười nói: “Tới giúp ta thay quần áo đi, nhớ giúp ta che dấu dấu vết trên cổ, lát nữa còn phải đi Đại Lý Tự, đừng để cho người ta nhìn thấy.”
“Là đi cùng Tam cô nương sao ạ?”
“Không được, hôm nay ta có lời muốn nói riêng với phụ thân, những việc này ta không muốn để con bé biết.”
*****
Bởi vì mỗi tháng Thẩm Nhiễm đều sẽ tới ngục Đại Lý Tự, lao trung sai dịch không ít người đều nhận thức nàng.
Thẩm Nhiễm xuyên qua lối hẹp, đi tới gian phòng giam giữ Thẩm Văn Kỳ, trước sau như một, nàng đều phải đứng tại đây chờ Chu Thuật An lấy chìa khóa lại.
Một trận tiếng bước chân đến gần, Chu Thuật An lập tức đi đến bên người nàng, dùng tay trái cầm khóa, ngay sau đó liền nghe được khoá cửa va chạm leng keng.
Chu Thuật An rút chìa khóa, quay đầu nhìn Thẩm Nhiễm.
Trong nhà tù tuy không có ánh nắng, nhưng ánh đèn bạc ở tứ phía chiều đến cũng đủ để khiến nơi này đèn đuốc sáng trưng.
Ánh mắt nam nhân sắc bén không e dè đảo qua phần cổ của Thẩm Nhiễm, động tác trên tay trong phút chốc cứng lại, nhăn mày.
Bốn mắt giao hội, Thẩm Nhiễm nghiêng người cúi đầu, “Đa tạ Chu đại nhân.”
Chu Thuật An cho lui ngục tốt và ngục thừa, một người ngồi ở ngoài cửa, nghe tiếng vang bên trong.
Đợi nửa ngày không nghe thấy thanh âm, Chu Thuật An liền đoán được, Thẩm Nhiễm hôm nay viết thư tín cho Thẩm Văn Kỳ, quả nhiên không bao lâu sau bên trong vang lên tiếng gấp mở trang giấy.
Thẩm Văn Kỳ run giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, vậy về sau con phải làm sao bây giờ? Con phải làm sao bây giờ!”
Thẩm Nhiễm nói: “Nữ tử cả đời này vốn không phải chỉ có một con đường là gả chồng sinh con, Ngu An công chúa còn có thể tiến vào đạo quan, nữ nhi tại sao lại không thể?”
Vừa nghe hai chữ 'Đạo quan', ánh mắt Chu Thuật An đột nhiên ngưng đọng, thất thần thật lâu.
Đạo quan?
Là phải làm đạo cô sao?
Nửa canh giờ sau, Thẩm Nhiễm chậm rãi đi ra, gật đầu nói với Chu Thuật An: “Hôm nay trì hoãn một chút thời gian, mong đại nhân thứ lỗi.”
“Không sao.”
Chu Thuật An xoay người khóa lại, giây lát, yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên mở miệng, “Bản quan có chuyện muốn nói với Lý phu nhân.”
“Chuyện này có quan hệ với gia phụ sao?” Thẩm Nhiễm xoay người nói.
Giọng nói Chu Thuật An vững vàng: “Nàng đi theo ta sẽ biết.”
Thẩm Nhiễm nhìn hai tròng mắt sâu thẳm của hắn, trong lòng chợt có hơi hốt hoảng, nói thật, nàng cũng không muốn đi, nhưng nơi này là Đại Lý Tự, hắn có chuyện muốn nói với nàng, vậy nàng căn bản vô pháp cự tuyệt.
Trong phòng yên tĩnh, Thẩm Nhiễm theo hắn tới một chỗ chưa bao giờ nhìn thấy, phòng bị nói: “Xin hỏi Chu đại nhân đây là nơi nào?”
“Phòng để hồ sơ vụ án cơ mật của Đại Lý Tự.” Dứt lời, Chu Thuật An mở cửa, “Vào đi.”
“Tại sao lại đưa ta tới đây?”
Chu Thuật An chỉ nhìn nàng, vẫn chưa đáp lại.
“Chu đại nhân muốn nói cái gì, không thể nói ở ngoài sao?”
Chu Thuật An dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, “Đây là đề phòng ta?”
Nói đến vậy, Thẩm Nhiễm chỉ có thể căng da đầu đi vào, Chu Thuật An xoay tay lại liền khép cửa lại, “Đương” một tiếng, bốn phía lập tức lâm vào một mảnh tối đen.
“Chu đại nhân, ngài không châm đèn sao?” Thẩm Nhiễm trước sau đứng ở nơi cách cửa không xa.
Tiếng bước chân vang lên, Chu Thuật An cầm trong tay một chiếc đèn dầu chậm rãi đến gần nàng.
Đến phía sau nàng đốt đèn, đèn bạc trong tay thoáng nghiêng, ánh sáng chiếu rọi lên cần cổ mảnh khảnh của nàng.
Vết thâm tím bị son phấn che đậy trong thoáng chốc lại hiện ra rõ ràng.
Trái tim Thẩm Nhiễm run rẩy, thật sự không chịu nổi hơi thở thuộc về nam nhân xa lạ......
Nàng ngừng thở, bước sang trái một bước, mắt đẹp trợn tròn, “Chu đại nhân.”
Chu Thuật An đặt đèn dầu lên trên bàn, môi mỏng tràn ra ba chữ, “Là ai làm?”