Cửa hình phòng “Lạch cạch” một tiếng đóng lại.
Lục Yến ra vẻ đương nhiên dắt tay Thẩm Chân nhưng chân Thẩm cô nương lại giống như bị ngàn vạn chiếc đinh đóng chặt, kéo thế nào cũng vẫn bất động.
Hắn thấp giọng nói: “Lại đây.”
Thẩm Chân quy quy củ củ đứng ở một bên, lắc đầu, ý tứ kháng cự thập phần rõ ràng.
Nhưng mà sức lực nữ tử chung quy không hơn được nam tử, Lục Yến dùng sức kéo một cái, Thẩm Chân nháy mắt lại quay về trên đùi hắn.
Nam nhân lần thứ hai chấp bút.
Thẩm Chân bất an quay đầu nhìn lại, “Đại nhân, sẽ không lại có người vào chứ.”
Lục Yến giơ tay dùng cán bút chọc lên mặt nàng, cười như không cười nói: “Phản ứng của Tam cô nương nhanh chóng như thế, nhảy còn xa, sợ cái gì?”
Thẩm Chân nghe ra chế nhạo trong lời nói của hắn, cặp mắt trong vắt như hai quả nho mới rửa qua nước lập tức hung hăng trừng lại.
Mỹ nhân tức giận giống như hờn dỗi.
Lục Yến cong môi cười khẽ, giơ tay chấm mực, viết xong liền hạ bút, nói: “Tôn gia đến tụng sư đều đã tìm tốt, nhìn dáng vẻ kia là muốn nháo lớn sự tình, nàng giữ chứng cứ thật tốt, không cần trình lên trước.”
“Sao đại nhân lại nói như vậy?” Thẩm Chân nói.
“Trình chứng cứ lên trước chỉ làm đối phương có chuẩn bị, đến lúc đó sẽ cắn ngược lại nàng một ngụm, nói nàng có tật giật mình.” Lục Yến nói.
Thẩm Chân sốt ruột nhìn hắn nói: “Đại nhân, việc này căn bản không hợp với lẽ thường, nếu ta thật sự muốn hại nàng sao có thể ngốc đến nỗi làm ra việc đó ở cửa hàng của mình?”
Lục Yến nhìn nàng nói: “Nàng cho rằng vì sao Tôn gia phải tốn một số tiền lớn để thỉnh tụng sư tới viết mẫu đơn kiện? Tôn gia thỉnh vị kia tên là Tống Cảnh Văn, chính là danh trạng Trường An, chuyên môn dùng lời nói đổi trắng thay đen, bản lĩnh kiếm tiền là sắp đặt điều khiển chi phối thị phi, ngắn ngủn hai năm dưới chân hoàng thành đã mua được hai tòa nhà.”
Thế đạo này chính là buồn cười như vậy, hám lợi đều là kẻ đổi trắng thay đen, eo treo bạc triệu. Trái lại những tụng sư một thân chính khí, vì bá tánh giải oan, mỗi người đều nghèo đến nỗi một xu dính túi cũng không có, còn phải chịu trượng hình nếu kiện thất bại.
Nghe hắn nhắc tới tụng sư, Thẩm Chân thấp giọng nói: “Đại nhân đã thấy mẫu đơn kiện rồi sao?”
Lục Yến nghiêng đầu trông nàng, “Ừm” một tiếng.
“Trên mẫu đơn kiện viết cái gì?”
Lục Yến dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, cười nói: “Tam cô nương đây là muốn ta làm việc thiên tư sao?”
Tay nam nhân đặt trên eo nàng nắm thật chặt.
Thẩm Chân một bên đẩy tay hắn, một bên lại quay đầu nhìn, sợ vị Tôn đại nhân kia nháy mắt lại xuất hiện phía sau.
Hai tay Lục Yến vặn khuôn mặt nhỏ của nàng lại, mổ nhẹ lên môi.
Không thấy nàng, cái gì cũng không phát sinh, một khi nhìn thấy rồi dù có cực lực ngăn cản cũng không tránh được sinh ra vài niệm tưởng kiều diễm.
Ánh mắt nam nhân càng ngày càng tối, lửa trên người càng lúc càng dâng, hắn cúi đầu nhìn cần cổ tinh tế trắng nõn, không chịu không chế mà cúi đầu mút.
Thấy dáng vẻ hắn như vậy, Thẩm Chân càng lo sợ bất an.
Hô hấp càng ngày càng nặng, nam nhân nhận thấy nàng không phản kháng, gông cùm xiềng xích trên người nàng càng dùng thêm lực.
Thẩm Chân hôm nay mặc một bộ váy bách hoa phết đất, nguyên liệu là vân gấm lụa, bóng loáng tinh tế, mỏng như lụa mỏng. Tay hắn từ hai sườn chậm rãi hướng về phía trước, xuyên qua dưới nách, nắm lấy, hung hăng hướng về phía trước như muốn hợp lại thành một.
Rũ mắt nhìn xuống mới biết thế nào là lòng tham không đáy.
Cách quần áo, hắn dùng hai tay nhẹ nhàng xẹt qua hoặc mơn chớn khe rãnh, tới tới lui lui, làm như thể hội khoái cảm mất hồn giữa khe rãnh chợt hắn chôn mặt vào bả vai nàng, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Buổi tối ta đưa nàng về, được khô”
Thẩm Chân như đứng đống lửa như ngồi đống than, túm chặt cổ áo mình.
Thấy nàng không muốn, Lục Yến hít sâu một hơi, cắn răng, buông lỏng tay.
Hơn nửa ngày qua đi, Lục Yến mới mở miệng, “Tụng sư lấy lý do nàng với nàng ta phía trước gặp qua hai lần, trên trạng văn viết là nàng tự mình mời Tôn Mật đi Bách Hương các.”
“Quả thực là ba hoa chích choè, rõ ràng là nàng tự tìm tới cửa.”
Thẩm Chân đầu tiên là khiếp sợ, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hai lần gặp mặt, bên người Tôn Mật có vô số khuê mật, mà bên người mình chỉ có Thanh Khê, nếu như Vương Nhuy chịu ra giúp Tôn Mật giả làm nhân chứng, vậy nàng dù có mười cái miệng cũng không thể nói rõ.
Lục Yến gắt gao nhíu mi, dùng mạnh tay bóp mạnh mông nàng, nói giọng khàn khàn: “Thẩm Chân, nàng không cảm giác được sao, đứng lên trước đi.”
Thẩm Chân hiểu ý, đỏ mặt từ trên đùi hắn xuống dưới, đứng ở một bên, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, những chứng cứ đó của ta có phải không có tác dụng nhiều lắm không?”
“Tất nhiên không phải.” Khuôn mặt Lục Yến trầm trọng, nói: “Những chứng cứ đó sẽ là mấu chốt để thẩm tra xử lí án này.”
Thẩm Chân thấy đáy mắt hắn toàn là mệt mỏi, rũ mắt một lúc lâu không nói gì.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ nàng vẫn nên luôn ở Thẩm trạch đóng cửa không ra, không nên chọc phiền toái cho hắn.
Lục Yến liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của nàng, thoải mái nói: “Đó không phải phiền toái, đã là phiền toái thì không phải muốn trốn là có thể trốn, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới, nàng muốn làm gì thì cứ làm, không cần lo lắng.”
Thẩm Chân ngơ ngẩn nhìn hắn.
Lệ nóng quang tròng còn chưa kịp dâng, Lục Yến đã nhanh chóng cầm lấy tờ trình trên bàn, “Ta đi ra ngoài trước, đợi chút cùng ta trở về.”
“Được.” Thẩm Chân gật đầu.
Lục Yến vừa muốn đẩy cửa, lại quay đầu lại nói: “Trên mặt ta có son môi của nàng không?”
Trời ạ, thật sự có……
Thẩm Chân vội vàng tiến lên, từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc khăn, nhón chân xoa cho hắn.
“Tốt, đã sạch sẽ.”
Để hồi báo, Lục Yến cũng thay nàng chỉnh lại vạt áo.
Lục Yến đi nhanh về hướng phòng ký tên phòng, đẩy cửa ra, Tôn đại nhân và Trịnh đại nhân đều có mặt, Tôn Húc dẫn đầu nói: “Lục đại nhân thẩm xong rồi sao?”
Lục Yến gật đầu, đưa tờ trình và mẫu đơn kiện cho Trịnh kinh triệu, nhàn nhạt nói: “Còn thỉnh đại nhân xem qua.”
Trịnh kinh triệu vừa xem vừa nói: “Lục đại nhân không chuẩn bị giam giữ Thẩm gia nữ?”
Nói thật, án này có điểm đáng ngờ chưa được cởi bỏ, lại không dính tới mạng người, Thẩm Chân xác thật không nên bị nha môn giam giữ, nhưng nguyên cáo chính là nữ nhi của Công Bộ thượng thư Tôn Mật, thân phận của nàng không khỏi làm người ta sinh cố kỵ.
Đôi tay Lục Yến đan lại, nói: “Thẩm trạch ở Bảo Ninh phường, tất cả hộ khẩu đều đã được ký lục trong danh sách, người cũng có thể tùy thời gọi đến, thuộc hạ cho rằng không cần thiết phải giam giữ.”
Trịnh kinh triệu nhìn thoáng qua ánh mắt chân thành của Thế tử gia Lục gia, lại nhìn thoáng qua Nhị công tử Tôn gia vì tránh hiềm nghi nên cự tuyệt thẩm tra xử lí án này, không khỏi thở dài một hơi.
Nữ nhi của đương nhiệm Công Bộ thượng thư muốn tố cáo nữ nhi của tiền nhiệm Công Bộ thượng, án này nếu công khai thẩm tra xử lí, xem ra sẽ rất náo nhiệt.
Việc này, hắn cũng không muốn quản.
Trịnh kinh triệu nói: “Vậy cứ theo lời ngài nói đi, thả người.”
Lục Yến nhận tờ trình và mẫu đơn kiện.
Hậu viện phủ Kinh Triệu không có một bóng người, gần đây mưa nhiều, giữa khe hở các phiến đá xanh toát ra mấy đám rêu, tinh mịn, xanh rờn, xa xa vừa thấy, giống như cảnh tượng vào tiết mùa xuân.
Lục Yến tùy ý tìm một tảng đá ngồi xuống, gọi Dương Tông tới.
Lục Yến lấy ra một phong thơ, chậm rãi nói: “Dặn dò ám cọc các nơi, đêm nay trước giờ Tý nhất định phải truyền mấy câu này ra ngoài, lại đưa phong thư này tới phủ Chu đại nhân.”
Dương Tông nhận thư tín, thấp giọng nói: “Thuộc hạ bây giờ sẽ đi làm ngay.”
“Ngoài ra, chuyện ta kêu ngươi tìm đạo sĩ, người hiện tại đang ở đâu?”
“Ở cửa nam Xích Địa Đàn.”
Lục Yến gật đầu, “Nhớ kỹ, việc này nhất định không thể trì hoãn.”
******
Sắc trời dần dần tối đen, thoáng chốc một cơn gió thổi qua, mấy chiếc lá xanh, hoa hồng rào rạt rung động, hiển nhiên là tiết trời sắp thay đổi.
Lục Yến xoa giữa mày, ho nhẹ hai tiếng, đứng dậy hướng về phía hình phòng đi đến, lấy ra chìa khóa, mở cửa, nhẹ giọng nói: “Có thể đi rồi.”
“Ta có thể đi sao?”
“Bằng không thì sao?” Lục Yến cúi đầu nhìn nàng, “Ta còn có thể để nàng qua đêm trong ngục sao?”
Rời khỏi hình phòng, khuôn mặt hai người vững vàng, một trước một sau đi tới, cách nhau ít nhất sáu thước.
Thẩm Chân đi ra khỏi cửa lớn phủ Kinh Triệu thấy Thanh Khê đang chờ ở bên ngoài, nàng nhấc váy muốn lên xe ngựa.
Lục Yến đột nhiên thấy cách đó không xa Trường Bình hầu tay cầm dây cương, cưỡi ngựa đi đến, ánh mắt tối sầm lại, gọi một tiếng Tam cô nương.
Thẩm Chân dừng lại, quay đầu nhìn hắn, trong mắt nhiều thêm một tia hoảng loạn.
Phủ Kinh Triệu ở Quang Đức phường, trước mắt bốn phía đều là người, không biết hắn muốn làm gì.
Lục Yến lập tức đi đến bên người nàng, giọng nói vững vàng, gằn từng chữ: “Ta đưa nàng trở về.”
Mặt Thẩm Chân xoát một cái liền đổi sắc, nàng thấp giọng nhắc nhở: “Đại nhân, đây là cửa phủ Kinh Triệu……”
Lục Yến câu môi, âm dương quáhí nói: “Thế nào? Ta như vậy không thể gặp người sao?”
Mắt đẹp của Thẩm Chân trợn tròn, nghi hoặc người này rốt cuộc bị làm sao vậy.
Nam nhân cười lạnh một tiếng, giơ tay gọi tới mấy nha lệ, lạnh lùng nói: “Cùng ta tới Thẩm trạch lục soát một lần.”
Dứt lời, không phân trần mà xách nàng lên xe.
Vừa lên xe ngựa, kéo rèm xuống, Thẩm Chân nói: “Chàng và ta ngồi chung một xe ngựa, nếu là để người khác nhìn thấy……”
Lục Yến trực tiếp ngắt lời: “Nhìn thấy thì nhìn thấy.”
Ngay sau đó, miệng nàng đã bị Lục Yến ngăn chặn. Lúc này, nàng một chút son môi cũng không còn.
Xe ngựa đi một đường hướng về phía nam, vòng qua chùa Tây Ninh, lại rẽ trái rồi rẽ phải tiến vào Bảo Ninh phường, Lục Yến mang theo nha lệ vào Thẩm trạch, Thẩm Chân gật đầu đi theo phía sau hắn.
Nhiều người như vậy vào phủ An ma ma còn tưởng rằng xảy ra đại sự, nắm tay Thẩm Hoằng bước nhanh tới bên cạnh Thẩm Chân, run rẩy nói: “Chân Nhi, có chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì đâu ma ma.” Thẩm Chân ghé vào tai An ma ma nói: “Đây đều là người của phủ Kinh Triệu, bọn họ tới một lát là đi thôi.”
Khuê phòng Thẩm Chân là Lục Yến tự mình lục soát, hắn xốc trướng sa lên, đi đến bên cạnh bồ câu trắng, không tiếng động nói một câu: Hoá ra mày vẫn còn sống đấy à?
Lục Yến rời đi rồi, tin tức Thẩm Chân được thả ra giống như một cơn gió truyền tới Tôn phủ.
“Ngươi nói cái gì? Phủ Kinh Triệu cứ như vậy thả người ra?” Tôn Mật vỗ án dựng lên.
Tỳ nữ khom người nói: “Gã sai vặt kia nói với nô tỳ án này của cô nương hình như không phải nhị công tử phụ trách.”
“Nhị ca hiện tại đến chút tình cảm cũng không cho?” Hai tay Tôn Mật nắm chặt, “Ta đi tìm tổ mẫu.”
“Cô nương đừng đi!”
“Làm sao vậy?”
“Nhị công tử vừa rồi cho người tới chỗ lão phu nhân giải thích qua, nói là vì tị hiềm……”
Tị hiềm? Nói dễ nghe như vậy chẳng qua là không muốn quản thôi, Tôn Húc hắn ở phủ Kinh Triệu nhậm chức đã nhiều năm, muốn nhúng tay vào một chuyện nhỏ như vậy còn cần bản thân tự mình ra mặt?
Cho dù là phủ doãn đại nhân phủ Kinh Triệu cũng muốn bán cho Tôn gia hai phần mặt mũi.
Tôn Mật ngã ngồi trên giường, tức giận đến mức ngực phập phồng, “Là ai thả người chạy?”
“Là Lục thiếu doãn.” Tỳ nữ thấp giọng tiếp tục nói: “Nhưng cô nương đừng lo lắng, Lục thiếu doãn tuy thả Thẩm cô nương trở về nhưng cũng phái người điều tra Thẩm trạch, nghĩ đến cũng là ấn quy củ thả người.”
“Cô nương? Thân phận hiện tại của nàng còn không biết xấu hổ xưng cô nương sao?” Tôn Mật lạnh lùng nói.
“Là nô tỳ nói lỡ.”
Chẳng qua nghe xong lời này, Tôn Mật mới thoáng an tâm chút, Thẩm gia và Lục gia không có qua lại, Thế tử gia phủ Trấn Quốc công không có đạo lý gì lại giúp nàng ta.
Trước khi hạ trị, Tôn Húc đi đưa hồ sơ vụ án, lúc đi ngang qua hình phòng vừa vặn cùng tiểu nha lệ bưng mâm gỗ đi ngang qua nhau.
“Đứng lại.” Tôn Húc nói.
Tiểu nha lệ khom người nói: “Không biết đại nhân có chuyện gì?”
Ánh mắt Tôn Húc dừng ở trên ly trong khay.
Trên chung trà sứ lại có son môi màu hồng đào……
Hắn cầm lấy, giơ lên cao, nhìn đi nhìn lại, vết son môi càng thêm rõ ràng, dường như phác hoạ ra cả hình dạng môi.
Mặt mày Tôn Húc phức tạp, nói: “Hình phòng hôm nay ngoại trừ Lục đại nhân tới thẩm vấn, còn có ai khác không?”
Tiểu nha lệ nói: “Không, không có.”
Không có sao?
Bên miệng Tôn Húc hiện ra ý cười.
Lục Yến hắn từ khi nào lại dễ nói chuyện đến thế, lúc thẩm vấn còn cho phép phạm nhân uống trà?
Tôn Húc cầm ly, thấp giọng nói: “Chung trà này giao cho ta, ngươi đi đi.”
Tiểu nha lệ hai tay dâng lên, chậm rãi lui ra.
Đưa hồ sơ xong, Tôn Húc trở về phòng ký tên, tay vừa chuyển, không một tiếng vang đặt ly tới trước mặt Lục đại nhân.
Nhưng mà Lục Yến mặt không đổi sắc, coi như không nhìn thấy.
Tan làm, Tôn Húc nhìn bóng dáng Lục Yến, lẩm bẩm nói: Kỳ quái, quá kỳ quái.
Tào công tham quân ở một bên tiếp lời, “Tôn đại nhân, cái gì kỳ quái?”
“Không có gì.”