Giữa hè, tiếng ve kêu bên bờ như gần như xa, Lục Yến tỉnh mộng, mông lung mở to mắt, chợt trông thấy cô nương nào đó đang vì mát mẻ mà nửa người đều dán lên trên tường, nhẫn nại nửa khắc, cuối cùng không nhịn nổi liền níu cổ tay, kéo người vào trong ngực mình.
Mùa hè nên quần áo mỏng, mỏng đến mức nàng vừa kề sát vào, dáng vẻ nam nhân vốn đang lạnh lùng tức khắc biến đổi.
Nhiệt độ trên thân thể nam nhân giống như bàn ủi khiến Thẩm Chân không tự chủ được nín thở, ánh mắt từ lô hương chuyển đến xà nhà, nắm chặt bàn tay.
Lục Yến kéo cằm của nàng quay lại, chóp mũi chống lên chóp mũi, mổ nhẹ lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Chân như bị quỷ thần xui khiến đưa tay sờ lên cằm hắn.
Lục Yến không để râu, dáng vẻ luôn sạch sẽ gọn gàng, nhưng cho dù luôn sạch sẽ như hắn, năm tháng vẫn ở đó, nam nhân hai mươi bốn tuổi lúc tỉnh lại vẫn có vài sợi râu tinh tế mọc trên cằm.
Thẩm Chân vì bản thân không có nên rất thích sờ hắn. Trước kia người này quá lạnh lùng, chung đụng cùng người khác lại càng lạnh, nàng không dám, hiện tại nàng không sợ nữa.
Nam nhân cười khẽ, “Nàng chơi không chán sao?”
Trong mắt Thẩm Chân lấm ta lấm tấm ý cười, không trả lời.
Bàn tay tinh tế trắng nõn du tẩu trên gương mặt hắn.
Giây lát, Lục Yến trở người đè nàng xuống dưới thân, dùng cằm ma sát cái cổ trắng bóc cho đến ửng đỏ, cho đến nóng hổi, cho đến khi nàng cười, lên tiếng xin khoan dung, hắn mới chịu buông ra.
Rửa mặt qua, hai người cùng nhau dùng bữa.
Trên bàn bày một bát canh bí đỏ vàng óng, một bát cháo hoa quả sánh mịn, một đĩa thịt gà xé, bên cạnh còn đặt một bát tương nhỏ, một bát dấm trộn gà tia, một bát dụ nướng cải ngọt, còn có mấy chiếc bánh đường nóng hôi hổi đang bốc hơi.
Thẩm Chân cầm muôi sứ chậm rãi múc một chén canh bí đỏ. Còn có hạt sen, táo đỏ, củ khoai, cẩu kỷ, theo động tác của nàng, tản ra mùi thơm ngọt nhàn nhạt, thực tế lại là một bát cháo sắc hương vị đều đủ cả.
Hồi lâu sau, Lục Yến buông đũa, cầm lấy khăn chuẩn bị xoa tay, nói: “Tay nghề của ma ma phòng bếp nàng dùng có quen không?”
Thẩm Chân gật đầu.
Thầm nghĩ rõ ràng hắn so với nàng còn bắt bẻ hơn, người hắn chọn tới, tự nhiên là vô cùng tốt.
“Ừm.” Lục Yến đứng lên, nhéo mặt nàng một cái, nói: “Chờ ta trở lại, tối nay ta mang nàng tới một nơi.”
Thẩm Chân bỗng dưng ngẩng đầu, đứng lên, nhìn hắn nói: “Đi đâu?”
Lục Yến nói: “Đến lúc đó nàng sẽ biết.”
***
Ngày 28 tháng 5, phủ Kinh Triệu.
Vừa mới vào nha môn, hai người Lục Yến và Tôn Húc liền thu được một phong tin cử báo nặc danh —— có người cải tạo Sùng Nhân phường thành nơi tụ tập đánh bạc.
Đại Tấn mặt ngoài phồn hoa, quốc khố đã thâm hụt lợi hại. Năm ngoái Thành Nguyên Đế nâng cao sưu thuế, còn hạ lệnh toàn thành Trường An cấm cá cược chơi bài, ai dám trái lệnh, tự tiện kinh doanh sòng bạc, một khi bị phát hiện tất sẽ nghiêm trị không tha.
Tối thiểu cũng phải ngồi tù năm năm.
Sùng Nhân phường trước đây chính là nơi thương nhân bên ngoài tới kinh ngồi nhiều nhất, vị trí địa lý nơi này cực tốt, phía tây là hoàng thành, phía đông là thành đông, mặt phía nam lại là Bình Khang phường, có thể nói đây là nơi tụ tập đông người nhất Trường An.
Tôn Húc chỉnh ngay ngắn mũ ô sa trên đầu, nói: “Sự tình sòng bạc không thể coi thường, Lục Đại Nhân và ta cùng đi chứ? Chúng ta chia nhau ra hành động, trước sau vòng vây, làm những gã sai vặt gian xảo kia không kịp thông báo.”
Lục Yến đặt bút lông sói xuống, gật đầu, “Như thế cũng tốt.”
Tới Sùng Nhân phường, Tào Công tham quân mang theo nha lệ bao vây xung quanh chặt đến mức không lọt nổi một giọt nước, Lục Yến và Tôn Húc phân biệt từ cửa trước, cửa sau tiến vào, bắt quả tang một phòng dân cờ bạc.
“A!” Một loạt tiếng hét vang lên.
Lục Yến theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy trong phòng có hai đại hán, đang ấn một nam nhân kêu cha gọi mẹ xuống, ngón tay hắn ta chỉ còn lại bốn ngón vẫn không ngừng dập đầu về phía nữ nhân đang ngồi ở chỗ cao.
Lúc này, nha lệ xông tới dọn sạch vật chứng trong phòng mang đi.
Đám người quan phủ đến, bên trong lập tức loạn thành một đoàn.
Tôn Húc chỉ huy nha lệ bắt cả đám đưa đi.
Triều đình sở dĩ cấm đánh cược chơi bài, thứ nhất là bởi cược chính là bạo lợi, vốn không nên để bách tính kinh doanh, thứ hai là vì sòng bạc thường thường sẽ nháo ra chuyện lớn, cái gì mà táng gia bại sản, lấy mạng bồi thường, những sự kiện trong bóng tối ấy chưa bao giờ ngừng.
Chỉ là Lục Yến và Tôn Húc chẳng ai ngờ được chủ nhân của sòng bạc này lại chính là phu nhân của Túc Ninh Bá —— Thẩm Lam.
Lục Yến nhíu mày suy nghĩ.
Vị trước mắt này, hình như là... cô của Thẩm Chân?
Thẩm Lam biết, tình huống trước mắt là nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, bà ta căn bản không thể giảo biện, cho nên lúc trở lại phủ Kinh Triệu, dù Lục Yến thẩm vấn thế nào bà ta đều chỉ có một câu, “Trước khi dùng hình đại nhân có thể để ta gặp mặt bá gia nhà ta một lát được không?”
Lục Yến đi ra ngoài cửa, thanh âm lạnh lùng nói: “Túc Ninh Bá đâu? Mời tới chưa?”
“Đã đến cổng.”
Đúng lúc này Túc Ninh Bá đi đến, đối với Thẩm Lam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nâng tay lên lại bất đắc dĩ buông xuống, nói: “Từ sớm lẽ ra ta không để ngươi làm chút sự tình này... Bây giờ ngươi còn dám liên lụy tới ta! Ai!”
Thẩm Lam cười lạnh, đột nhiên cảm nhận được báo ứng của bà ta đang tới càng lúc càng gần rồi.
Lúc Thẩm gia xảy ra chuyện, bà ta từ bỏ Thẩm gia, cho nên khi bà ta xảy ra chuyện cũng sẽ không có người đến bảo hộ bà ta.
Lục Yến nhìn đôi phu thê đại nạn lâm đầu, môi mỏng mấp máy, hắn đoán, rất nhanh, Túc Ninh Bá sẽ mở miệng muốn cùng Thẩm Lam đơn độc nói chuyện.
Một, hai, ba....
Túc Ninh Bá xoay người, quay đầu về phía Lục Yến khách khí nói: “Lục Đại Nhân, ta và nội tử có hai câu muốn nói riêng, không biết có thể tạo cơ hội hay không?”
Lục Yến đứng dậy đi ra ngoài, “Bá gia khách khí.”
Túc Ninh Bá cười một tiếng, lập tức nói: “Coi như ta nợ thế tử một nhân tình.”
Chỉ là Túc Ninh Bá và Thẩm Lam có nằm mơ cũng không đoán được, nhà tù chỗ này của bọn họ chính là “Tây Song bầu nhụy” của phủ Kinh Triệu. Gọi là Tây bầu nhụy là vì căn nhà tù này ở phía Tây, còn có một gian mật thất, hơn nữa lại bày biện không khác gì căn phòng này.
Nói trắng ra, là thiết kế để nghe lén.
Đây là bí mật của phủ Kinh Triệu, ngoại trừ Trịnh Kinh Triệu và hai vị Thiếu Doãn, những người còn lại hoàn toàn không biết.
Lục Yến đi vào mật thất, ngồi xuống. Chỉ chốc lát sau, liền nghe Thẩm Lam mở miệng, “Bá gia, thủ đoạn qua sông đoạn cầu này của ngươi không khỏi quá thấp kém rồi! Tiền vào túi của ngươi, tội lại là ta đến gánh, là để cho kẻ ở viện nhỏ giẻ rách kia lên phù chính(*) sao?”
(*) Thiếp thất nâng lên thành chính thất thì gọi là phù chính.
Túc Ninh Bá cau mày nói: “Đã đến lúc này phu nhân cũng nên nghĩ cho Bằng Ca Nhi mới phải, nó là con trai trưởng của ta, nếu ta mất tước vị, vậy nó cái gì cũng không có đâu!”
Trong mắt Thẩm Lam chứa lệ quang nói: “Dạng môn đình như phủ Túc Ninh Bá muốn tìm người gánh tội thay, khó lắm sao?”
“Gánh tội thay?” Túc Ninh Bá kéo ghế con ngồi xuống, “Ngươi nghĩ dễ dàng như vậy sao? Phủ Kinh Triệu lại là nơi nào? Nơi này là huyện nha ở địa phương sao?”
“Hai chúng ta là phu thê nhiều năm, có chuyện ta muốn nói thẳng.”
Thẩm Lam yếu ớt nói: “Lúc trước Thẩm gia thiếu nợ, là bá gia làm, đúng không?”
Túc Ninh Bá sững sờ, “Ngươi nói cái gì?”
“Trước khi phủ Vân Dương hầu xảy ra chuyện, ngươi từng cùng huynh trưởng uống rượu tán chuyện đến tận bình minh, đại ấn của Thẩm gia đã bị ngươi cầm đi vào lúc đó.” Thẩm Lam cười nói: “Ngươi giả tạo biên lai mượn tiền giao cho Kim thị của Tiền Dẫn Phô, đúng không?”
Túc Ninh Bá nói: “Ngươi phụ nhân này, quả thực không thể nói lý!”
“Ta từng cho là ngươi chỉ muốn dựa vào Đằng Vương, lại không đoán được phía sau ngươi còn có Hứa gia.”
“Ngươi nói những này, ta một câu cũng nghe không hiểu.”
“Đừng giả bộ.” Thẩm Lam đứng người lên, khóe mắt hiện nước mắt cười nói: “Năm ngoái, mùng 9 tháng 10, trước một ngày tới hạn trả nợ của Thẩm gia, ngươi và đại công tử Hứa gia Hứa Uy còn có Đằng Vương uống rượu ở Kim lâu, ta ngồi ngay sát vách nghe các ngươi nói chuyện, rõ rành rành!”
Túc Ninh Bá cắn răng nghiến lợi nhìn bà ta, “Ngươi dám!”
“Ba người các ngươi lại ngồi một chỗ cười nói thảo luận, muốn cùng nhau hưởng dụng thân thể của cháu gái ta! Ngươi là cô phụ của con bé! Ngươi còn là người sao?”
Tiếng nói vừa dứt, thân thể Lục Yến cứng đờ.
“Đừng có đứng đây nói hươu nói vượn với ta!” Túc Ninh Bá nói.
“Ta nói hươu nói vượn? Nếu không phải Thẩm Chân chạy, nó đã sớm rơi vào trong tay các ngươi! Các ngươi đã có thể bắt nó uy hiếp Vân Dương hầu, còn có thể tạo điều kiện cho các ngươi tùy ý vui đùa, Tám ngàn lượng này quả thật vô cùng có giá trị!”
“Thẩm Lam, nếu như ngươi dám nói lung tung ra ngoài những lời vừa rồi, gia bảo đảm ngươi sẽ không sống nổi tới đêm mai.” Túc Ninh Bá vung mạnh tay cho bà ta một bạt tại, thấp giọng nói: “Tỉnh táo lại đi, ta không chỉ có một đứa con trai là Bằng Ca Nhi, nếu ngươi ngoan ngoãn nhận tội, sau này ra ngoài còn có thể được nhi tử tận hiếu.”
Túc Ninh Bá quay người rời đi.
Hai tay Thẩm Lam che mặt, nghẹn ngào lên tiếng.
Một hồi lâu sau, Lục Yến đi tới, ngồi xuống, nói thẳng: “Bản quan khuyên ngươi chớ có tin hắn.” Lục Yến thừa cơ hạ một ít thuốc vào chén trà trước mặt bà ta.
Con ngươi Thẩm Lam thu nhỏ lại, nhìn trên dưới trong phòng dò xét, “Căn phòng này bốn phía đều là gạch, sao đại nhân...” Bà ta uy hiếp Túc Ninh Bá, chỉ là vì muốn hắn cứu mình, bà ta không phải thật sự muốn lật đổ Tạ gia.
Lục Yến không nhìn bà ta kinh hoảng, mở miệng chính là đâm thẳng vào tâm, “Tục ngữ nói, có mẹ kế, sẽ có cha dượng, chờ phu nhân ra ngoài rồi không biết Tạ Bằng có còn mệnh sống đến ngày ấy không?”
Hắn chậm rãi nói tiếp: “Đương nhiên, còn có một khả năng khác, chính là lúc phu nhân đứng ở trước mặt Tạ Bằng nó cũng không nhận ra.”
Tay Thẩm Lam đặt trên gối âm thầm dùng sức.
Thuật công tâm của Lục Yến từ trước đến nay đều rất lợi hại, hắn nói từ tước vị Tạ gia nói đến tính mạng của Tạ Bằng, cuối cùng nói tới mức ánh mắt Thẩm Lam triệt để ngơ ngẩn.
“Đại nhân muốn biết cái gì?”
“Quan ấn của Thẩm Văn Kỳ để ở chỗ nào?” Lục Yến nói.
Thẩm Lam trầm mặc, “Không có quan ấn, đã sớm không còn.”
Lục Yến hờ hững gõ bàn, dáng vẻ như muốn chờ bà ta trả lời tới cùng.
Thẩm Lam uống nước trà, một canh giờ sau, ánh mắt bà ta bắt đầu trở nên mê ly.
“Quan ấn Thẩm Văn Kỳ đặt ở đâu?” Lục Yến lại hỏi.
Thẩm Lam hé miệng, thấp giọng nói: “Chôn trong hầm rượu của biệt trang ở Ly Sơn...”
Lục Yến nâng bút ghi chép xong, lại nói: “Mùng 9 tháng 10 năm ngoái, Đằng Vương, Túc Ninh Bá và Đại công tử Hứa gia, bọn họ ở Kim lâu nói những gì?”
Ánh mắt Thẩm Lam dần dần tan rã, tựa như đang hồi tưởng lại một màn kia, chợt, thấp giọng lặp lại mấy lời đối thoại của nam nhân...
Nói gần nói xa, đều là ba nam nhân làm thế nào để chơi nữ nhân, làm thế nào khiến cho nữ nhân vui sướng.
Lục Yến nghe những từ ngữ bẩn đến không thể bẩn hơn, môi mỏng khẽ nhếch, cả người như rơi vào biển sâu... Làm hắn ngạt thở.
Nói một lát, đầu Thẩm Lam đột nhiên “Bịch” một tiếng gục xuống bàn, ngủ say.
Lục Yến trở lại phòng thiêm áp, mặt trầm giống như sứ giả địa ngục, Tôn Húc thấy vậy không khỏi ngước mắt nói: “Lục Đại Nhân đây là làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?”
“Tôn đại nhân.” Hầu kết Lục Yến nhấp nhô, gằn từng chữ: “Trông coi cẩn thận phu nhân Tạ gia, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào quan sát, ta đoán, có lẽ sẽ có người muốn mệnh của bà ta.”
Sắc mặt Tôn Húc ngưng trọng, “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Phải.”
Lục Yến ngồi xuống, một lần nữa chấp bút, viết một tờ trình rồi gấp gọn lại, bỏ vào trong ngực.
Chạng vạng tối, lúc tan làm, Dương Tông chuẩn bị xong xe ngựa, Lục Yến xoay người đi vào, thấp giọng nói: “Khi nào Thẩm Hoằng sẽ về tới kinh?”
“Bọn họ trước mắt đang ở ngay bên ngoài dịch trạm kinh thành, nhanh nhất có lẽ buổi sáng ngày mai là có thể vào thành.”
“Vậy sáng mai lập tức vào, không thể kéo dài thêm.” Lục Yến xoay nhẫn bạch ngọc trên tay, nói: “Đưa tờ giấy này đến Đông cung đi, thuận tiện nói cho thái tử điện hạ, người huynh ấy muốn ta tìm ngày mai có thể vào kinh.”
Dương Tông khom người tuân lệnh.
***
Tối nay nhiệt độ so với ngày thường còn nóng hơn một chút, gió đêm lượn nhẹ, lá cây rào rào rung động, chim chóc phẩy cánh chạy tứ tán.
Thẩm Chân ngồi trong lương đình, hai mắt ngơ ngẩn, chống cằm, trong lòng lại suy nghĩ đến lời Lục Yến nói buổi sáng.
Tối nay hắn muốn dẫn nàng đi đâu đây?
Hôm nay Đường Nguyệt và Mặc Nguyệt cứ thần thần bí bí... Thật sự có chút quỷ dị.
Sắc trời tối dần, Lục Yến xuyên qua đình viện, bước chân gấp gáp đi tới bên người nàng, nói: “Mũ che của nàng đâu?”
“Ở chỗ này.” Thẩm Chân cầm một chiếc mũ có rèm che ở ghế ngồi bên cạnh lên.
Lục Yến gật đầu, sau đó nói với Đường Nguyệt: “Mọi thứ đã thu thập xong chưa?”
Đường Nguyệt gật đầu, “Hồi Thế Tử Gia, đã thỏa đáng rồi ạ.”
Thẩm Chân nhíu mày nhìn hai người.
Lục Yến trở lại vò mái tóc mềm mại của nàng, “Đi thôi, tới chỗ đó ta sẽ nói cho nàng biết.”
Xe ngựa xóc nảy đi vội, phát ra tiếng vang lộc cộc, đi ngang qua đường Chu Tước, một đường hướng về phía nam, lái vào Bảo Ninh phường, dừng trước một tòa nhà chưa treo biển.
Trên đường đi Thẩm Chân vẫn luôn lo sợ bất an, mắt thấy tòa nhà trống rỗng, không một bóng người đột nhiên có cảm giác như lạnh cả người, khí lạnh từ đầu ngón tay vọt thẳng vào tim.
Xuyên qua hành lang, Lục Yến mang nàng vào nhà, đốt đèn, thấp giọng nói: “Ngồi.”
Thẩm Chân ngắm nhìn bốn phía, ngoài việc trong phòng hơi tối có chút hoang vu, bày biện trong nhà từ giường, bình phong, gương, bàn trà, lư hương các loại, hiển nhiên là mới được người chỉnh lý không lâu....
Nghĩ tới động tác hôm nay của Đường Nguyệt.
Sống lưng tiểu cô nương chợt cứng ngắc, mơ hồ chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh, nàng hình như đã đoán được mục đích hắn mang nàng tới đây lúc nửa đêm. Hắn muốn thả nàng đi sao?
Lục Yến nhìn khuôn mặt trong veo của nàng, không khỏi suy nghĩ, nếu như hắn không thay nàng trả tám ngàn lượng kia, để nàng bị Đằng Vương bắt đi, sao này nàng còn có thể sống không?
Nam nhân hít vào một hơi, suy nghĩ hỗn loạn, trong cổ đều là đắng chát.
Dưới ánh nến, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Chân nhìn dáng vẻ hắn khó mở miệng, càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng.
“Đại nhân có chuyện gì cứ nói thẳng là được.” Thẩm Chân ôn nhu nói.
“Ta phái người đưa đệ đệ nàng từ Dương Châu trở về, còn có ma ma và tỳ nữ của nàng.”
Hoằng Nhi.
Tiếng nói vừa dứt, tảng đá lớn treo trong lòng Thẩm Chân mấy tháng giống như “Bịch” một tiếng rơi xuống, cự thạch chìm vào đáy biển, nàng rốt cuộc đã không cần sợ người khác phát hiện nàng trở thành ngoại thất của người quyền quý.
Nàng hẳn nên an tâm, nên thỏa mãn, không phải sao?
Thẩm Chân nhìn nam nhân ngồi trước tấm bình phong làm từ gỗ lê khắc hoa cúc trước mặt, đột nhiên cảm thấy hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lục Yến lấy ra một hộp gỗ đào, đặt vào trong tay nàng, nói: “Trong này có khế đất của tòa nhà này, hai gian cửa hàng ở thành Tây, ngoài ra còn có một rương vàng, mình nàng ở chỗ này còn mang theo đệ đệ, ta không yên lòng, nhớ kỹ mua thêm hai tỳ nữ về.”
Thẩm Chân chưa nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ánh mắt hắn, ngón tay dần dần nắm chặt.
“Nàng thích ăn đồ ăn ma ma phòng bếp làm vậy cứ lưu ngươi ở lại chỗ này.” Lục Yến ôn nhu nói, “Nếu gặp khó khăn gì tùy thời có thể dùng chim bồ câu truyền lời cho ta, biết không?”
Lục Yến chỉ bồ câu đưa tin đặt trên giường thấp.
Chợt, một cơn gió đêm thổi tới, rèm sa trong phòng tùy ý tung bay.
Thanh âm của hắn dừng bên tai nàng, dần dần biến thành tiếng gió, nàng nghe không rõ.
Lục Yến nhíu lông mày, hít sâu một hơi, tự hỏi lời kế tiếp nên mở miệng thế nào, trái tim lại đột nhiên đau xót.
Thẩm Chân mở to mắt, khàn giọng nói: “Ta không cần tiền của chàng, cũng không cần bồ câu của chàng!”