Thẩm Chân cứng đờ cả người, mặt lộ vẻ xấu hổ, thấp giọng gọi một tiếng, “Đại nhân.”
Lục Yến nói: “Đo xong rồi sao?”
Tiếng nói hắn lạnh nhạt lại khiến vành tai Thẩm Chân đỏ bừng.
Đường Nguyệt gật đầu nói: “Hồi Thế tử gia, còn chưa đo vòng mông.”
Lục Yến gật đầu, nói: “Vậy mau chút đi.”
Đường Nguyệt “Dạ” một tiếng, cầm lấy thước dây, ôm vòng lấy mông Thẩm Chân, đo xong, lại báo số với Mặc Nguyệt.
Nói xong kích cỡ, trong thất đều xấu hổ.
Hai người thập phần có ánh mắt lui xuống.
Lục Yến đi đến bàn, ngồi xuống.
Thẩm Chân duỗi tay nhặt xiêm y trên giường lên, nhanh chóng mặc lên người.
Tuy đưa lưng về phía hắn, nhưng nàng vẫn cảm nhận được lưng như bị mũi nhọn chĩa vào, mặc xong, mới trở về bên hắn.
Thẩm Chân búi một búi tóc đơn giản, trên đầu chỉ cắm một trâm bạch ngọc, nhìn phá lệ thanh thuần lịch sự tao nhã, “ Sao hôm nay Đại nhân có thời gian rảnh lại đây?”
Vì sao Thẩm Chân sẽ nói những lời này đây?
Chính bởi mấy ngày nay Lục Yến đều rất bận rộn, đã biến mất vài ngày.
Kỳ thật, từ khi Lục Yến tiếp nhận chức vụ thiếu doãn ở phủ Kinh Triệu chưa từng có khoảng thời gian thanh nhàn, nhưng cũng không tới mức bận cả ngày lẫn đêm, không có thời gian ngủ nghỉ…… Nếu hỏi hắn vì sao đã vội đến vậy còn bớt thời giờ tới xem nàng thì chỉ có một lý do, là một hồi ác mộng của Thẩm Chân.
Ác mộng qua đi, Thẩm Chân thỉnh thoảng sẽ biến sắc mặt, tuy thái độ đối với hắn của nàng vẫn nhu hoà thuận theo như trước đây, nhưng rốt cuộc nàng nghĩ thế nào, Lục Yến không phải không biết.
Nàng run như cầy sấy, đơn giản là sợ có một ngày bị người phát hiện nàng làm ngoại thất của hắn.
Nhưng chuyện này, trước mắt là tử cục.
Hắn đã không thể để nàng đi, lại không thể tùy ý mở miệng hứa hẹn chuyện vô cùng có khả năng không thể thành.
Trong suy nghĩ của Lục Yến, tốn thời gian dỗ nàng còn không bằng làm chút chuyện thực tế, dù sao y hiểu biết của hắn với Thẩm Chân, cho nàng thời gian, nàng sẽ có thể tự điều chỉnh tốt.
Mới vừa rồi Thẩm Chân mặc quần áo quá nhanh, cổ áo có một chỗ bị lệch, Lục Yến bảo nàng ngồi xuống, đưa tay sửa sang lại.
Nam nhân câu khóe môi, “Đến nỗi này sao, nàng nghĩ xem cơ thể nàng có chỗ nào ta chưa thấy qua?”
Thẩm Chân bị hắn nói làm cho mặt đen sì, chỉ có thể tự tìm bậc thang cho mình.
Nàng nâng cánh tay như ngó sen, bưng ấm trà, rót một ly, nói: “Đại nhân uống một ngụm trà đi.”
Lục Yến tiếp nhận, nhấp một ngụm, sau đó lấy ra một hộp đồ ăn, đặt tới trước mặt nàng.
Thẩm Chân mở ra, bên trong là một chén chè hạt sen nấm tuyết, bên cạnh còn đặt ba khối điểm tâm nhân đậu đỏ, bên ngoài bọc một tầng màu hồng cánh sen, hẳn là khoai sọ.
Hắn biết, từ trước đến nay nàng thích ăn đồ ngọt, “Trường An mới khai chương một tửu lầu chuyên môn làm đồ ngọt.”
Thẩm Chân nói lời cảm tạ, đang chuẩn bị cầm lấy cái muỗng nếm một ngụm, Lục Yến liền đưa bàn tay ra, sờ vào bề ngoài chén, “Để lâu nên lạnh rồi, kêu phòng bếp nhỏ hâm lại một chút.”
“Chè hạt sen nấm tuyết này càng lạnh uống mới càng ngon.” Thẩm Chân nhỏ giọng nói.
“Ồ.” Lục Yến cho nàng một đôi mắt hình viên đạn, “Nàng như thế này này có khác gì vừa lành sẹo liền quên đau sao, tháng trước lúc đau còn nói với ta từ sau sẽ không bao giờ ăn đồ lạnh.”
Vừa nghe không có đường thương lượng, Thẩm Chân vội vàng đậy nắp chè hạt sen trên tay lại, đặt vào hộp đồ ăn.
Hắn gọi Đường Nguyệt lại đây lấy.
Lục Yến đứng dậy, chậm rãi nói: “Ta còn có việc phải đi ra ngoài một chuyến, muộn một chút ta sẽ lại đây bồi nàng.”
“Được.” Thẩm Chân nói.
Một lúc lâu sau, Đường Nguyệt bưng chén chè hạt sen đã được hâm nóng tới, “Cô nương nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi ạ, độ ấm vừa vặn.”
Thẩm Chân cầm lấy muỗng, múc một miếng, đột nhiên nhớ tới lần đầu dùng bữa với hắn.
Ngày ấy ma ma phòng bếp xin nghỉ, thức ăn trên bàn đều là Mặc Nguyệt làm, thực sự có chút khó ăn, nàng lại không có hứng thú ăn uống, liền hạ đũa.
Nàng vốn không cảm thấy có vấn đề gì, ai ngờ, hắn lại ở một bên nặng nề mở miệng……
“Cô ngày thường cũng kén ăn như vậy sao?”
“Dù không thích ăn nhưng ít nhất hiện tại nó vẫn còn nóng, đừng chờ đến lúc hoa mày chóng mặt rồi lại phải buộc bản thân ăn cơm nguội canh thừa.”
Trong lời nói mang theo ý châm chọc, đến nay nàng vẫn nhớ rõ.
Nhưng mà hiện tại, Thẩm Chân cúi đầu nhìn chè hạt sen đang bốc khói, không khỏi thở dài một hơi.
Không thể không nói, Lục Yến trên con đường trưởng thành của Thẩm Chân gánh vác một vai trò hết sức quan trọng, đồng thời cũng dạy dỗ nàng không ít.
Tỷ như lúc ở nghịch cảnh thì không thể làm ra vẻ.
Tỷ như làm ngoại thất của hắn, phải thời khắc nhớ đến thân phận của mình.
Lại tỷ như, nam nhân đối với nữ tử có tình hay vô tình, tốt hay xấu, đều nằm trong một ý niệm của hắn mà thôi.
Thẩm Chân từng thấy qua hắn lạnh lùng lãnh ngạnh, hắn ấn nàng lên trên giường không cho nàng khóc, không cho nàng trốn; nàng cũng từng thấy qua hắn vô cùng ôn nhu, tháng trước, hắn xoa nhẹ bụng nàng cả buổi tối.
Hoàn toàn khác biệt, nhưng cũng đều là hắn.
*****
Vào đêm, sắc trời có chút trầm buồn, trong không khí phiếm một ít hơi ẩm, quả nhiên, không qua bao lớn bên ngoài đã vang lên tiếng mưa rơi tí tách, nước mưa đập lên mái ngói, nhảy lên nhảy xuống, một giọt rồi một giọt, hình thành gợn sóng mơ hồ.
Lục Yến cầm đèn đi vào, khép cửa, trong ánh mắt toàn là mệt mỏi, nhìn nàng nói: “Giúp ta thay quần áo.”
Thẩm Chân đứng dậy, vừa giúp hắn thay áo, vừa nói: “Nước ở tịnh phòng đã chuẩn bị xong cho ngài rồi.”
“Tốt.” Lục Yến vê một sợi tóc nàng, nói: “Nàng tắm trước rồi?”
Thẩm Chân gật đầu.
Lục Yến vỗ eo nàng, “Chờ ta một lát.”
……
Lúc Lục Yến từ tịnh thất trở về, Thẩm Chân đang thành thật ngồi trên giường chờ hắn, cực kỳ nhàm chán, mí mắt rủ xuống.
Lục Yến ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy eo nàng
Thẩm Chân mở mắt ra, “Đại nhân tắm xong rồi?”
“Ừ.”
Đôi mắt nam nhân quét từ cổ tới trước ngực nàng.
Trước mắt chợt hiện lên dáng vẻ ban ngày nàng đo vòng ngực, bên tai vang lên ba kích cỡ, tim đập phập phồng, ánh mắt càng ngày càng nóng.
Cánh tay kéo nhẹ, dây lưng yếu ớt theo đà trượt xuống.
Đẩy ra trung y, bên trong là vải dệt bích sắc, màu sắc càng khiến nàng thêm trắng nõn mê người, khiến người ta căn bản không rời mắt được.
Mắt thấy khe rãnh, hắn nhàn nhạt nói: “Thật sự lớn hơn chút.”
Thẩm Chân nghẹn đỏ mặt, nhỏ giọng cầu hắn, “Ngài đừng nói nữa được không……”
Nam nhân cười khẽ, mặt không đổi sắc nói: “Không phải nàng thích nghe sao?”
Nhớ tới chuyện lần trước, Thẩm Chân trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nhưng mà hai mắt hàm chứa xuân sắc, dù trừng có tàn nhẫn cũng chỉ khiến người tăng thêm hứng thú thôi.
“Thẩm Chân.” Giọng hắn nặng nề, tựa như nói mê.
“Nàng có muốn không?” Hô hấp Lục Yến phả vào tai nàng, lại thuận đường ngậm lấy vành tai nàng.
Dù hỏi vậy, Lục Yến cũng không trông cậy vào nàng sẽ đáp lời, rốt cuộc, hắn tổng có thể thông qua các phương thức khác nhìn xem nàng có muốn không.
Màn rơi xuống, hắn nắm mu bàn chân nàng nhẹ nhàng nâng cao.
Làm việc này, từ trước đến nay Lục Yến rất ít khi nói chuyện, hôm nay lại vào lúc tình đến chỗ sâu mà hỏi nàng, “Cuối tháng là sinh nhật 17 tuổi của nàng, có muốn cái gì không?”
Thân mình Thẩm Chân run lên, nhìn thẳng hắn, “Sao Đại nhân biết được?”
“Ta tra xét hộ thiếp của nàng.” Hắn xoa vành tai nàng, “Mang nàng ra ngoài cửa thế nào?”
“Thật sao?”
“Ta đã lừa gạt nàng bao giờ?” Lục Yến nói.
Nghe người này nói lời ngon ngọt mà xem, liền biết tâm cơ lòng dạ hắn sâu bao nhiêu.
Một lúc lâu qua đi, hắn ôm Thẩm Chân kiệt sức, nói: “Chân Chân, xoay người.”
Không nói đến sức lực Thẩm Chân vốn không thể đối kháng với hắn, với thủ đoạn vừa đấm vừa xoa này chẳng lẽ còn cho phép nàng lắc đầu?
Nam nhân vừa lừa lại gạt, khi dễ nàng suốt ba lần……
Nhìn mắt Thẩm Chân phiếm lệ quang, hắn lập tức cúi người mổ nhẹ mí mắt nàng, dừng lại, “Ngoan, ta không lăn lộn nàng nữa.”
Tắt đèn, trong phòng lần thứ hai lâm vào bóng đêm đen nhánh.
Lục Yến ôm nàng, tay đặt trên lưng nàng vuốt ve qua lại, lại giống như có vài phần ý tứ lấy lòng.
“Thẩm Chân.” Hắn thấp giọng gọi nàng.
Người trong lồng ngực không phản ứng hắn.
“Tam cô nương.”
Thẩm Chân tuy không phải tiểu cô nương thích giận dỗi, nhưng vừa rồi rốt cuộc bị hắn làm cho phát giận, đúng như câu nói con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, nàng tức giận liền đưa tay véo cánh tay hắn.
Bản năng cho phép, nàng véo một cái, hắn liền không tự chủ được mà dùng lực, cơ bắp căng chặt, chẳng thể véo được cái gì……
Tế mi Thẩm Chân nhíu lại, có chút ủy khuất.
Nam nhân này, tâm đã cứng rắn, ngay cả thịt cũng cứng như đá vậy.
Thấy vậy, Lục Yến lại kéo tay nhỏ lên cánh tay mình lần nữa, ánh mắt chân thành nói: “Lần này ta không dùng lực.”
Cơ hội như vậy có lần thứ nhất, nhưng chưa chắc đã có làn thứ hai, đã là chính hắn nói thì không thể trách nàng.
Thẩm Chân véo một cái, dùng sức thật lớn.
“Nàng thật đủ tàn nhẫn mà.”
Thẩm Chân đối diện với hắn, “Là đại nhân tự nói.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Nam nhân một tay ôm mặt nàng, chóp mũi phát ra một tia cười khẽ, cúi đầu hôn xuống.
“Ngủ đi.”
Hắn ôm lấy nàng từ phía sau.
Khuỷu tay Thẩm Chân đâm vào ngực hắn.
“Nếu nàng thật sự muốn tránh thoát ta vậy vừa rồi cũng nên khách sáo mới phải.” Dứt lời, Lục Yến liền thấy mình nói lỡ.
Mới vừa chọc nàng, không thể lại chọc.
“Được rồi, nàng đâm đi, ta không nói gì cả.”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chân hoàn toàn suy sụp……
Lục Yến nhắm mắt, lại một lần tiến vào cảnh trong mơ……
=============
Khánh Nguyên năm thứ mười bảy, tháng 5.
Hạ chí mỗi năm, Hứa hoàng hậu đều sẽ tổ chức một hồi mã cầu tái, thế gia đại tộc trong kinh, bao gồm nữ quyến, đều nằm trong danh sách được mời, vô cùng long trọng.
Lục Yến theo trưởng công chúa ngồi trên cao, Lục hoàng tử cũng có mặt.
Hứa hoàng hậu nhìn dưới đài nói: “Tiểu hầu gia Trường Bình quả nhiên lợi hại, thiếu niên tướng quân này tham gia làm cho mấy người khác không có chút sức lực chống cự nào.” Lúc này Tô Hành đã tập tước, từ Trường Bình hầu thế tử, biến thành Trường Bình hầu.
Tĩnh An trưởng công chúa cũng gật đầu, “Nhớ tới lúc hắn ly kinh bất quá mới nhược quán, mấy năm trôi qua, dáng vẻ đều đã thay đổi.”
“Võ tướng Đại Tấn chúng ta quân công đều là tự mình kiếm được, là từ trên sa trường giết trở về, phần khí thế nho nhã kia trên người hắn thế mà vẫn còn giữ được?” Hứa hoàng hậu cảm thán nói.
Hi phi ở một bên nói tiếp, “Trường Bình hầu đã có hôn phối chưa?”
“Chưa.” An chiêu nghi nhấc chung trà trước mặt, nhỏ giọng nói: “Bất quá nghe nói, hắn hướng thánh nhân hỏi thăm vị Thẩm gia rớt đài kia.”
“Thần thiếp suýt nữa đã quên, lão Trường Bình hầu và Thẩm gia chính là thế giao, tình cảm không cạn.” Hi phi thấp giọng nói.
Lấy chiến công hiển hách bảo hộ tánh mạng một người, hẳn là có thể.
Hầu kết Lục Yến khẽ nhúc nhích, thân mình cứng đờ.
Giây lát, có một nữ tử xuất hiện sau màn, “Hoàng Hậu nương nương.”
“Tiến vào.” Hứa hoàng hậu ngước mắt, “Thanh Nhi, sao vậy?”
“Nương nương, huynh trưởng đột nhiên trẹo chân, không thể bồi con đánh hạ một tràng mã cầu, con tới là muốn hỏi xem điện hạ có thể giúp con chút không?” Nói rồi, Hứa Ý Thanh nhìn về phía Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử buông tay nói: “Không phải biểu ca không giúp muội, lần trước ta bị thương cánh tay phải, thái y lệnh cố ý dặn dò qua ta không được chạm vào mã cầu, đá cầu. Ai, nhưng thật ra muội có thể hỏi Thời Nghiên, mã cầu, hắn đánh cực tốt.”
Trấn Quốc công xuất thân là võ tướng, thuật cưỡi ngựa của Lục Yến là đích thân y dạy dỗ.
Cho nên luận cầu kỹ, toàn kinh thành không có mấy người so được với Lục Yến, trừ bỏ vị kia.
Lục Yến đang muốn cự tuyệt, Lục hoàng tử cười nói: “Thời Nghiên, chốc lát đệ cũng không phải lên sân khấu, bồi biểu muội ta đánh một hồi, coi như giúp ta một lần?”
Hứa hoàng hậu cười nói: “Vị chất nữ này của bổn cung tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thực lực không thể khinh thường, sẽ không kéo chân sau của ngươi.”
Hứa Ý Thanh nhìn trưởng công chúa, ôn nhu nói: “Thế tử gia nếu không tiện, vẫn là thôi đi.”
Hôm nay nếu là người khác, Lục Yến đã sớm cự tuyệt.
Nhưng trước mắt, một người là đương kim Hoàng Hậu, một người là Ngụy Vương điện hạ, hai người này đã cùng mở miệng, sao hắn có thể cự tuyệt?
Lục Yến nhẹ giọng nói: “Nếu Hoàng Hậu nương nương và Ngụy Vương điện hạ đã mở miệng, Thời Nghiên sao dám từ chối.” Dứt lời, liền đứng dậy.
Khóe mắt Hứa hoàng hậu đều là ý cười, “Vậy các ngươi nhớ cẩn thận.”
Một hồi mã cầu tái kết thúc, Lục Yến xoay người xuống ngựa, Hứa Ý Thanh cười nói với Lục Yến: “Hôm nay đa tạ thế tử tương trợ.”
“Thất cô nương khách khí.”
Hai người xứng đôi như vậy đứng một chỗ, tự nhiên sẽ đưa tới không ít ánh mắt.
Cách đó không xa phu nhân Túc Ninh bá và Hứa phu nhân nói: “Đó là thế tử Trấn Quốc công và Tứ Nương nhà phu nhân sao?”
“Không phải Tứ Nương, đó là Ý Thanh, Tiểu Thất của nhà chúng ta.”
Thất Nương Hứa gia.
Hứa Ý Thanh.
Hứa Ý Thanh.
Hứa Ý Thanh……
Lục Yến cũng không biết tại sao vừa nghe đến tên này, liền không tự chủ được mà muốn tránh xa, thậm chí còn nhiều thêm một tia chán ghét mơ hồ.
Trong lúc nhất thời, trước mắt dần mờ đi, đầu hắn đau như muốn nứt ra, ngực phiếm đau, từ trong mộng bừng tỉnh.
==
Lục Yến mở mắt ra, chỉ thấy Thẩm Chân ngồi dậy, hồng hốc mắt nhìn hắn, giống như phải chịu ủy khuất cực lớn.
Lục Yến xoa huyệt Thái Dương, thở phào một hơi, rốt cuộc phân rõ cảnh trong mơ và hiện thực.
Hắn nắm tay Thẩm Chân, giọng khàn khàn nói: “Nàng làm sao vậy?”
Thẩm Chân cắn môi, lúc này, nàng thật sự cảm nhận được tư vị tự tôn bị giẫm đạp.
Người này, người nam nhân này, mới cùng nàng làm xong chuyện đó, vào trong mộng lại gọi tên nữ nhân khác.
Hơn nữa người nọ còn là Hứa Ý Thanh, nàng không chỉ gặp qua, còn quen biết.
Nước mắt Thẩm Chân như mưa rơi xuống không ngừng làm Lục Yến vô cùng luống cuống.
Hắn ôm ngực, đau tới sắp hít thở không thông, nói giọng khàn khàn: “Thẩm Chân, nàng trước đừng khóc, nói với ta rốt cuộc là làm sao vậy?”
Thẩm Chân biết bản thân chỉ là một ngoại thất mà thôi, bất luận trong lòng hắn có ai, nàng cũng không có tư cách khóc.
Nhưng mà được hắn ôm vào trong ngực, lại nghe hắn gọi tên nữ nhân khác, tư vị này thực sự quá khổ sở.
Lục Yến dùng ngón cái giúp nàng lau khóe mắt, “Nàng khóc trong lòng ta đều tan nát.”
Đều tan nát……
Thẩm Chân nhẫn rồi lại nhẫn, nhưng mà tỉnh cảm rốt cuộc phá tan lý trí của nàng.
“Đại nhân trong lòng ngài là Hứa Thất Nương sao?” Thẩm Chân nói.
Đồng tử Lục Yến co rụt lại.
“Hứa Ý Thanh, là nàng ta sao?”
Lục Yến mới vừa tỉnh, đầu còn có chút đau, nghe xong lời này, nhíu mày nói: “Sao nàng lại biết?”
Giọng nói vừa dứt, nước mắt Thẩm Chân chợt ngừng.
Giờ phút này dù bắt nàng khóc, nàng cũng khóc không ra.
Đầu ngón trắng nõn đâm sâu vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cảm xúc lộn xộn trong lòng dần dần bình phục.
Là nàng sai, nàng không nên nghĩ nhiều.
Thẩm Chân gật đầu, gằn từng chữ: “Ta hiểu được.”
Tâm Lục Yến căng thẳng, hoàn toàn thanh tỉnh, hắn nắm lấy tay Thẩm Chân, “Thẩm Chân, nàng nghe ta giải thích, không phải như nàng nghĩ đâu.”