Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 56: Thăm hỏi



Thẩm Chân kinh hoàng thất thố, vẫn chưa thể bình tâm lại, Lục Yến duỗi tay ôm nàng lên trên đùi.

“Thẩm Chân.” Hắn vỗ về lưng nàng, nói: “Nàng mơ thấy cái gì?”

Kỳ thực vào lúc hắn mở miệng hỏi câu này, hắn rất sợ, sợ nàng cũng gặp giấc mộng giống như hắn.

“Đừng sợ, nói từ từ thôi.”

Mắt nàng đỏ ửng, hít sâu một hơi mới nói: “Ta mơ thấy mẹ.”

“Ừ, sau đó thì sao?” Lục Yến tiếp tục dụ dỗ.

“Bà tới đây, ngay tại căn phòng này.”

Vừa nghe lời này, thần sắc Lục Yến phức tạp nhìn Thẩm Chân. Ở cùng với hắn thật sự có áp lực lớn vậy sao?

“Còn gì nữa không?”

Thẩm Chân lắc đầu.

Những lời còn lại nàng không thể nói ra miệng.

“Nàng không nghe nói qua sao? Điều trong mộng đều ngược lại với thực tế.” Lục Yến cười nói.

Thẩm Chân ngước mắt trông hắn.

Lục Yến nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng: “Ta mua điểm tâm của Lưu phương trai cho nàng.” Dứt lời, Lục Yến duỗi tay cầm hộp điểm tâm trên ghế tròn lại đây.

Thẩm Chân nhận lấy.

“Mau ăn đi.”

Đêm nay nàng tâm sự nặng nề, Lục Yến cảm thấy nếu nàng chỉ mơ thấy mẫu thân khẳng định sẽ không bị dọa thành như vậy.

Có lẽ chính Thẩm Chân cũng không biết, nàng vốn có thói quen nói mớ. Lục Yến không phải chưa từng nghe thấy ban đêm nàng kêu tên người.

Chỉ là, so sánh với lần này, đại để là không giống nhau.

Rửa mặt xong, Lục Yến đi qua ôm nàng, cằm đặt trên vai, cắn nhẹ lên tai nàng, “Có việc gì thì nói với ta, đừng giữ lại rồi suy nghĩ loạn lên.”

“Ta biết rõ.” Thẩm Chân nói.

Đôi mắt Thẩm Chân cực kỳ xinh đẹp, giống như lá vàng rơi trên mặt hồ. Tuy Lục Yến ngẫu nhiên cũng sẽ có ý xấu, cảm thấy lúc nàng khóc lên càng chọc người thương.

Hắn rốt cuộc vẫn bỏ qua cho nàng.

Thổi tắt đèn, Lục Yến nhéo nhẹ lên chóp mũi nàng, không nặng không nhẹ, giống như ôn nhu thúc giục.

Thẩm Chân không trốn, tùy ý hắn đùa nghịch.

Hắn dừng tay, nàng cúi đầu sửa sang lại đệm chăn.

Nàng không muốn nói, hắn sẽ không miễn cưỡng. Rốt cuộc giữa bọn họ còn có rất nhiều chuyện, không đúng thời cơ, nói ra cũng chỉ làm sự tình càng trở nên phức tạp mà thôi......

Trong phòng tối đen, Thẩm Chân động đậy liên tục, Lục Yến ôm lấy nàng, bất đắc dĩ nói: “Ngủ đi.”

Thật lâu sau, chờ đến khi hô hấp nàng đều đặn hắn mới thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Chờ một chút......”

Bóng đêm nặng nề bao trùm, đêm còn rất dài.

Đêm đó, Lục Yến cũng nằm mộng......

Bốn phía báo hiệu ngày hè ve kêu, theo kẽ hở giữa cành lá nhìn lại, hắn chợt trông thấy Thẩm Chân, đang đứng cùng một chỗ với bạch y nam tử ở sâu trong rừng rậm.

Người nọ cao hơn nàng rất nhiều, cũng không biết cúi đầu nói gì mà chọc cho nàng mặt mày toàn ý cười vui vẻ.

Hết thảy trước mắt vừa mơ hồ vừa rõ ràng, song quyền hắn nắm chặt, nửa bước cũng khó rời đi.

Nhiều lần, hắn nhìn thấy tay nam nhân kia chạm lên tai nàng.

Lục Yến bỗng dưng mở mắt ra, nghiêng đầu, khó mà tin tưởng từng hồi trong mộng.

Lại nhìn thoáng qua tai nàng.

“Ha” Lục đại nhân ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, cười một tiếng, mộng của nàng có đáng sợ thế nào thì cũng chỉ là giả.

Mà trong mộng của hắn, tất cả đều là thật sự.

Trời còn chưa sáng, Lục Yến đã đứng dậy.

Dương Tông khom người nói: “Chủ tử, tin tức hỏi thăm Vân Dương hầu đã truyền ra.”

Lục Yến đề mi, “Thái Tử làm việc còn rất nhanh lẹ.”

******

Tin tức như vậy, tự nhiên cũng truyền tới Lý phủ.

Thời tiết vốn đang rất tốt, bỗng chốc lại mưa to như chút, từng hạt mưa lớn rơi lên mái hiên, thanh âm phát ra mang tới cho người nghe cảm giác trống trải buồn bã.

“Nhiễm Nhiễm, lát nữa thấy nhạc phụ, nàng nên biết phải nói cái gì.”

Thẩm Nhiễm liếm môi, lười lá mặt lá trái với hắn.

Xe ngựa tiếp tục chạy về phía, Lý Đệ và Thẩm Nhiễm ngồi cùng một chỗ, hắn nhìn sườn mặt nàng, đột nhiên phá vỡ trầm mặc.

“Thẩm gia cũng không phải cứ nhất quyết treo cổ hai lần ở Đông Cung.”

Thẩm Nhiễm nhìn thẳng hắn, “Lý đại nhân hiện tại càng ngày càng dám nói.”

Lý Đệ cười cười.

Xe ngựa vòng qua người đám người trên đường phố, xuyên qua đường Chu Tước, chậm rãi hướng về ngục Đại Lý Tự.

Trước cửa là hai vị ngục thừa đang đứng.

Thẩm Nhiễm nhấc váy chậm rãi xuống xe, đi xuống đất nàng liền tháo mũ có rèm.

Ngục thừa cầm lấy sổ ghi chép, hỏi: “Người tới là ai?”

“Thẩm Văn Kỳ chi nữ, Thẩm Nhiễm.”

“Thẩm Văn Kỳ chi tế, Lý Đệ.”

Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Nhiễm không khỏi liếc nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy một màn này cực kỳ châm chọc.

Ngục sử dẫn đường, bọn họ chậm rãi đi vào trong.

Đại Lý Tự thực hành phân áp quản lý, như Vân Dương hầu có tước vị lại từng có chức quan từ thất phẩm trở lên thì bắt buộc phải có phòng giam giữ độc lập.

Bọn họ đứng trước cửa gỗ, ngục sử nói: “Một lần chỉ có thể vào một người, mỗi lần vào chỉ có mười lăm phút, ai vào trước?”

Mày Lý Đệ nhăn lại, từ trước ngực lấy ra một túi tiền nhét vào tay ngục sử, “Ta với nàng vào cùng nhau.”

Ngục sử đẩy lại, túi tiền “đương” một tiếng rơi xuống đất.

Lúc này, Chu Thuật An vừa vặn từ một phòng giam khác bình thản ung dung đi tới.

Dáng người thẳng đứng cương nghị, phấn chấn oai hùng.

Cách một bậc quan áp người chết, gặp gỡ loại quan lại có thực quyền giống như Chu Thuật An trực tiếp nhận lệnh từ tay thánh thượng, quả thật đè nát quan uy của Lý Đệ.

“Chu đại nhân.” Lý Đệ cẩn thận nói.

Chu Thuật An khom người nhặt túi tiền lên, thả lại lên trên tay Lý Đệ, không châm chọc hắn, mà nói thẳng: “Lý thị lang, đây là thánh nhân hạ lệnh.”

Thẩm Nhiễm quay đầu lại nói: “Chu đại nhân, ta có thể đi vào trước sao?”

Chu Thuật An gật đầu, xoay người lấy chìa khóa mở cửa.

Phòng lao đặc thù chỉ có một mình Vân Dương hầu, y ngồi trên giường, tóc bạc trên đầu hơi rối, lâm vào tình cảnh nghèo khó nhưng vẫn không che nổi khí chất ôn hòa nho nhã.

“Cha.” Thẩm Nhiễm đi vào, đôi mắt lập tức chuyển hồng, “Thân thể cha có tốt không?”

Nói một câu thật lòng, tình cảnh nơi này so với nàng lường trước thì đã khá hơn nhiều.

Nhìn chằm chằm người tới một lúc, ngón tay Vân Dương hầu mới khẽ nhúc nhích, nghẹn ngào nói: “Nhiễm Nhiễm.”

Y ở trong lao ngục, bốn nhi nữ đều ở bên ngoài.

Lo lắng và tưởng niệm trong lòng ngày qua ngày càng tăng thêm, y hy vọng có thể gặp mặt, rồi lại không hy vọng hài tử nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Vân Dương hầu đưa tay vuốt lại tóc.

Y chỉ ấm thuốc trên bàn, nói với Thẩm Nhiễm: “Lần trước có người đưa đại phu lại đây.”

Thẩm Nhiễm sửng sốt.

Lần trước, thánh nhân rõ ràng nói chưa cho phép người vào thăm hỏi, tự mình thăm hỏi còn đưa đại phu vào trong nhà lao, tội danh này cũng không tính là nhỏ.

Vân Dương hầu thấy nàng sửng sốt, tâm không khỏi trầm xuống, gian nan mở miệng nói: “Chân Nhi, Thẩm Chân ở đâu?”

Thẩm Nhiễm nhịn xuống vị nghẹn đắng quay cuồng trong lồng ngực, ôn nhu nói: “Bệnh của Thái Tử điện hạ đã tốt lên nhiều rồi, cha, tất cả đều đã là quá khứ.”

Bốn mắt nhìn nhau, môi Vân Dương hầu run rẩy, “Đều là cha sai.”

Thời gian cấp bách, Thẩm Nhiễm trực tiếp mở miệng hỏi: “Cha, sơ đồ công trình ban đầu ở đâu?”

“Nhiễm Nhiễm, ngày mai điện hạ sẽ đến, những việc này con không cần quản.” Vân Dương hầu dừng lại, lại nói: “Con nên sống thật tốt.”

Ngục sử ở một bên nhắc nhở nói, “Đã hết một khắc rồi.”

Thẩm Nhiễm nắm chặt nắm tay, tới gần nói vào tai phụ thân: “Lý Đệ nói gì người cũng đừng tin.”

Thẩm Nhiễm đi ra, Lý Đệ đi vào.

Chu Thuật An ở một bên lật xem án tử trong chùa, Thẩm Nhiễm đột nhiên mở miệng, “Xin hỏi Chu đại nhân, vài ngày trước ai đã đưa đại phu vào đây?”

Chu Thuật An rũ mắt lại lật một tờ, “Chu mỗ từng thiếu người đó một ân tình, cho nên mới để đại phu tiến vào.” Có thể đem việc làm thiên tư nói trắng ra như vậy, có thể đoán được người này tự tin thế nào.

Toàn bộ Đại Tấn triều, có thể làm Chu Thuật An thiếu hạ nhân tình, Thẩm Nhiễm bẻ ngón tay đếm, cũng chỉ có thể đếm tới Lục Yến.

“Đa tạ Chu đại nhân báo cho.” Thẩm Nhiễm nói.

Bốn phía lâm vào trầm mặc.

Cũng không biết vì sao, vừa rồi ở bên trong mười lăm phút ngắn như vậy, nhưng hiện tại ở bên ngoài một khắc hoá ra vô cùng lâu.

Thời gian chậm rãi trôi đi, Chu Thuật An bỗng nhiên khép lại hồ sơ vụ án trên tay, nhìn về phía Thẩm Nhiễm, “Lý phu nhân không phải cũng thiếu ta một ân tình sao?”

Thẩm Nhiễm nhíu mày, “Khi nào?”

Chu Thuật An chậm rãi đi đến bên người nàng, ánh mắt càng sâu, trầm giọng nói: “Dược liệu.”

Nhắc tới chuyện này, tâm Thẩm Nhiễm liền lung lay, xem ra, ngày ấy cử báo cho phủ Kinh Triệu quả thật chính là hắn.

Kỳ thật trong lòng Thẩm Nhiễm cũng rõ ràng, nếu nàng thật sự độc chết Lý Đệ, dù có thể giấu diếm được nhất thời, cũng không thể gạt được một đời, Lục hoàng tử nếu truy tra, nàng sớm muộn gì cũng phải bồi theo cái mệnh này.

Nàng lui về phía sau nửa bước, nhàn nhạt nói: “Chuyện ngày ấy chỉ là hiểu lầm.”

Chu Thuật An không vạch trần nàng, không nhanh không chậm nói: “Đúng không.”

Mười lăm phút đã hết, Lý Đệ ra tới, ánh mắt đảo qua, vừa vặn nhìn thấy Chu Thuật An đang cúi đầu nhìn Thẩm Nhiễm. Cùng là nam nhân, Lý Đệ biết, tư sắc giống như Thẩm Nhiễm cho dù đã thành thê tử người cũng sẽ không làm người ta giảm đi nửa phần hứng thú.

Hắn đi đến bên người Thẩm Nhiễm, ôm lấy eo nàng, ôn nhu nói: “Nhiễm Nhiễm, đi thôi.”

Thân mình Thẩm Nhiễm cứng đờ, trừng mắt nhìn hắn, tay Lý Đệ càng nắm càng chặt.

Chờ hai người ra khỏi Đại Lý Tự, Chu Thuật An như không có việc gì mà nói với Sở Nhất: “Chứng cứ Chu Mậu tham ô phạm tội đều lấy được rồi sao? Ngày mai Thái Tử điện hạ muốn đích thân thẩm vấn.”

“Hồi bẩm đại nhân, đã thu thập xong rồi ạ.” Sở Nhất đi theo bên người Chu Thuật An đã mấy năm, lại rất hiếm thấy đại nhân nhà hắn chủ động bắt chuyện với quan lại đồng liêu, nhớ tới một màn vừa rồi lại có chút tò mò, nói: “Trước kia đại nhân từng gặp qua phu nhân Lý thị lang rồi sao?”

Chu Thuật An đường đường chính chính gật đầu, “Gặp qua vài lần.”

Một năm kia gặp nàng đúng lúc ngoài thành Trường An ôn dịch tràn lan, hắn lên kinh đi thi, vô tình gặp gỡ Thẩm Nhiễm cũng đang trên đường vào thành.

Một chiếc xe ngựa bốn phía treo tơ vàng sa lụa từ từ đi qua trước mặt hắn, chậm rãi dừng lại, người bên trong xốc màn lên, đi xuống.

“Phía trước sao lại thế này?” Là một thanh âm vô cùng nhu hòa.

“Cô nương, ôn dịch đã lan đến Trường An rồi ạ, hôm nay cửa thành đóng rồi, nếu muốn vào thành, chắc phải chờ đến ngày mai.”

Nàng hướng về nơi xa nhìn thoáng qua, “Vậy mau chóng tìm một khách điếm đặt chân đi.”

Thẩm Nhiễm mang theo không ít tùy tùng cùng nhau vào khách điếm.

Ngoài thành người xin cơm chỗ nào cũng có, Thẩm gia nữ phú quý như vậy không khác gì quả ngọt trái thơn, quả thật đi đến chỗ nào cũng khiến người chú ý.

Nàng mang theo nhiều tùy tùng, những kẻ du côn vô lại đó không dám chạy lên đoạt, vì thế bọn họ xúi giục mấy tiểu hài tử chân cẳng què cụt đáng thương lên đòi tiền.

“Quý nhân, quý nhân, ta đã ba ngày nay không được ăn gì, sắp không đi nổi nữa......” Nam hài cơ thể không hoàn chỉnh, khuôn mặt nhỏ gầy lõm xuống, đôi mắt lại lớn như chuông đồng.

“Ta không ăn không sao cả nhưng ta còn có một muội muội, nó mới vừa ba tuổi, cầu quý nhân cứu mạng.”

Thấy vậy, Thanh Lệ lập tức móc ra túi tiền, chờ Thẩm Nhiễm lên tiếng.

Nào biết Thẩm Nhiễm lại coi như không nhìn thầy, đi vòng qua.

Người nàng mặc váy vàng nhạt hoa văn hải đường phết đất, thân trên là áo ngắn trắng thuần mạ vàng, đầu đội kim nạm châu thạch điểm trâm thúy, trên cổ tay non mịn mang vòng tay huyết ngọc làm làn da càng thêm trắng nõn.

Giữa mày lưu chuyển thanh ngạo cùng vũ mị, là dáng vẻ của nữ nhi nhà quyền quý.

Mặt phù dung, tâm lạnh bạc.

Khóe miệng Chu Thuật An treo một tia châm chọc.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhiễm xuống lầu, nàng nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể vào thành chưa?”

“Có thể, hộ thiếp đã đệ lên rồi ạ, thủ vệ vừa nghe chúng ta là người phủ Vân Dương hầu không nói hai lời liền gật đầu.”

“Vậy trước khi đi, ngươi phân xe ngựa với thức ăn và lụa bố còn dư lại cho những hài tử kia đi.”

Thanh Lệ nghi hoặc nói: “Nếu cô nương muốn cho những hài tử đó thức ăn, tại sao hôm qua không cho?”

“Có câu nói dân không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, hôm qua nếu cho chúng, hôm nay không biết sẽ tới bao nhiêu người nữa, chúng ta cũng chưa chắc có thể rời khỏi cửa lớn của khách điếm đâu.”

Thanh Lệ bừng tỉnh đại ngộ.

“Được rồi, mau đi thôi.” Thẩm Nhiễm túm tay áo Thanh Lệ nói.

Nghe vậy, Chu Thuật An trốn trong góc tối lại lần nữa cong khóe miệng, cũng không biết là cười nàng, hay là cười chính mình.

Nhưng mà chờ hắn nghe được tên nàng, lại là từ miệng những thí sinh cùng thi.

“Ai, các ngươi nghe nói chưa, đại cô nương phủ Vân Dương hầu và Lý Đệ, chính là người thời gian trước cùng chúng ta uống rượu Lý Đệ đó, trao đổi thiếp canh.”

Khi đó, nàng cũng đã thành thê tử của người khác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv