Bốn phía u ám, yên tĩnh không tiếng động, trên mặt đất phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ chiếu lại, xa xa vừa thấy, cực kỳ giống nước gợn trên Kính Hồ.
Lục Yến cúi đầu hôn lên trán nàng, "Nói đi, ta đều đáp ứng nàng."
Thân mình Thẩm Chân cứng đờ, trái tim trong ngực đập thình thịch vang dội.
Cho dù ngữ khí hắn khó được ôn nhu, nhưng ăn ké thì chột dạ, bắt người tay ngắn, khi có việc cầu người, khí thế khó tránh khỏi thấp hơn vài phần.
Nàng nhìn biểu tình ám trầm không rõ trên mặt hắn, suy nghĩ: Muốn nói dối hắn, bản thân nàng xác thật chưa đủ đạo hạnh.
Lục Yến đặt tay lên eo Thẩm Chân, chậm rãi vuốt ve, ngón trỏ xoa nhẹ ở eo nhỏ làm nàng hô hấp khó khăn.
Thẩm Chân trầm mặc nửa ngày, đẩy tay hắn ra, ngồi dậy, đã là cầu người, nói thế nào cũng phải có thái độ cầu người.
Giống như vừa rồi, thật sự không thấy được mấy phần chân thành.
Nàng nửa quỳ trên giường, nhu thanh tế ngữ nói: "Ta quả thực có một chuyện muốn cầu ngài giúp đỡ."
Lục Yến bễ nghễ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Chân.
Việc nam nữ vẫn luôn rất phức tạp, hai người rõ ràng đã cùng nhau làm chuyện thân mật nhất, nhưng hắn vẫn cảm giác được, tâm của người trước mắt và hắn chi gian còn cách một tầng màng tuy mỏng nhưng rõ ràng như có thể chạm tới.
Vốn Lục Yến muốn biến chuyện này của hai người thành phương thức hai bên thoả thuận. Nàng vô danh vô phận làm ngoại thất của hắn, hắn quan tâm săn sóc người nhà nàng, đây với hắn mà nói không phải là việc khó gì.
Nhưng cuộc sống cứ trôi qua từng ngày một, hắn đã không khắc chế nổi lòng tham của chính mình nữa.
Vui thích, cảm kích, ái mộ, hắn đều muốn.
Thần sắc Lục Yến lạnh nhạt, nhàn nhạt nói: "Nàng nói đi."
Tay Thẩm Chân bám vào mép giường, âm thầm dùng sức, đầu ngón tay xanh nhợt nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng nuốt nước bọt, nói: " Ta muốn nhờ đại nhân đưa chút thuốc vào Đại Lý Tự." Ngục Đại Lý Tự có ai, không cần nói rõ.
Thẩm Chân tiếp tục nói: " Trên người phụ thân có bệnh cũ, mỗi mùa mưa tới sẽ phát tác......"
Lục Yến ngước mắt nhìn thoáng qua nàng, tay đặt trên đầu gối nàng, tùy ý xoa nhẹ, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một chữ: "Được."
Thẩm Chân kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Dễ dàng như vậy......?
Khóe miệng Lục Yến cong nhẹ, "Có chuyện nói thẳng không tốt sao, nàng thích giày vò ta vậy à?"
"Ta không có."
Nàng theo bản năng cãi lại.
"Đúng không, vậy xem ra Thẩm Tam cô nương ngày thường đã khắc chế bản thân nhiều rồi, nhiệt tình còn giấu rất kỹ." Môi mỏng Lục Yến khẽ mở, không nói được lời gì hay ho.
Thẩm Chân ho nhẹ một tiếng, một lúc lâu sau mới nghiêm túc nói một câu cảm tạ.
"Nằm xuống đi." Lục Yến tùy tay nhéo nhẹ lên mông - thịt của nàng, híp mắt nói:" Còn lên tiếng nữa, bản quan nhất định không cho nàng đi ngủ."
Bên ngoài tiếng mưa rơi nhỏ dần, mây đen tan đi, một mảnh ánh trăng sáng chen vào nội thất.
Lục Yến nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Chân trong lòng ngực, thầm than một câu cô nương ngốc.
Vì sao người ta thường nói ngoại thất thổi gió bên gối so với người ở trong nhà dễ hơn không ít đâu?
Thế đạo này, quan viên triều đình một khi có ngoại thất, dính vào màu đỏ, không khác gì đặt nhược điểm của mình vào tay người khác.
Khi nùng tình mật ý, thứ tồn tại là vui sướng, kích thích, hương diễm, nhưng vui thích qua đi thì sao? Có cô nương nào chịu ở trong bóng tối không người biết tới cả đời đâu?
Nữ tử bên ngoài giống như đã thống nhất giống nhau.
Mới đầu các nàng đều nói cái gì cũng không cần, nhưng về sau đâu? Thời gian lâu rồi, cùng lang quân sinh ra chút ít tình nghĩa, nên có thai thì có thai, nên tìm tới cửa thì tìm tới cửa.
Nói ngay tới đoạn thời gian trước, Văn thị lang vì chuyện của ngoại thất mà nháo tới công đường kia đi, hắn cả đời cẩn trọng, con đường làm quan cũng không có gì sai lầm, nhưng xuất hiện sự tình như vậy, quan văn nào đó liền mượn cơ hội vạch tội hắn đầy một quyển.
Kết quả cuối cùng chính là bị biếm tới địa phương hoang vu.
Lục Yến tuy chưa cưới vợ, cũng không cảm thấy có lỗi với chính thất, nhưng chuyện dưỡng ngoại thất này một khi bị người ta bắt được, thanh danh sạch sẽ, trắng tinh của hắn không ít thì nhiều cũng phải chịu tổn thất.
Thánh nhân cũng kiêng kị triều đình mồm năm miệng mười, ít nhất sẽ hạ quan chức của hắn.
Chẳng qua một cao môn quý nữ nơi khuê phòng như Thẩm Chân sẽ không hiểu được môn đạo nơi này.
Thủ đoạn của những kẻ hồ mị tử kia dù có dạy nàng, nàng cũng sẽ không dùng.
Đến hắn vì nàng mà làm mấy chuyện đó, nàng chỉ kém lấy giấy bút tự mình viết chứng từ để ngày sau cảm tạ.
Bên ngoài, mưa rơi lúc mạnh lúc yếu, đôi khi tựa như ngưng hẳn.
Lục Yến lại mơ một giấc mộng dài về kiếp trước......
Hay nói cách khác, chính là một phần vốn thuộc về ký ức, lại ồ ạt tràn vào trong đầu hắn.
===============
Giấc mộng về kiếp trước này không sai biệt lắm cũng là lúc này, tháng ba, mùa mưa.
Phủ Trấn Quốc Công.
Tiếng trống cấm đi lại ban đêm mới vừa dứt, Dương Tông đẩy cửa phòng, đưa một chiếc túi thơm tới tay Lục Yến, "Chủ tử, đây là vị ở Trừng Uyển bên kia nhờ thuộc hạ chuyển cho ngài."
Lục Yến mặt không đổi sắc nhận lấy, mở ra, là một đống chai lọ vại bình, cúi đầu ngửi một chút.
Là hương an thần.
Ngay sau đó liền cười nhạo một tiếng.
Hắn để Dương Tông không ngại mưa gió đến đưa tin tức về Vân Dương hầu cho nàng, nhanh như vậy đã thu được nàng "Cảm tạ"?
"Mang về đi." Lục Yến cầm chai lọ vại bình ném trở lại trong tay Dương Tông, "Thuận tiện nói cho nàng, về sau không cần bày vẽ như thế."
Lục Yến trở lại Túc Ninh đường, nhìn ánh nến lay động không tắt trong phòng, trong lòng tự nhiên nhiều thêm cảm xúc bực bội.
Hắn thường xuyên nghĩ, có phải hắn không nên mang nàng đi Dương Châu hay không.
Nếu không mang theo nàng đi Dương Châu, Thẩm Chân với hắn mà nói, chỉ là một tội quyến hắn thay Tùy Ngọc chiếu cố thôi.
Lục Yến tĩnh tọa hồi lâu, theo bản năng vân vê nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên tay, nhớ về mấy tháng ngắn ngủi cùng nàng ở Dương Châu.
Nói thật ra, mới đầu hắn cũng không phải rất muốn mang nàng đi Dương Châu, nữ tử được kiều dưỡng mà lớn lên như Thẩm Chân ở trong mắt Lục Yến chính là làm ra vẻ.
Nhưng mà lần này, dọc theo đường đi, hắn đã lường trước những sự tình có thể phát sinh, thế nên mới bất ngờ khi thấy nàng ngoan ngoãn, còn giúp hắn không ít công chuyện.
Nàng lấy thân phận thiếp thất tùy hắn nhập Dương Châu, nếu là thiếp thất, không thiếu cảnh phải chung giường chung gối.
Cùng giường, quả thật là quá mức thân cận.
Hắn trong lúc vô ý thoáng nhìn qua nàng quần áo nửa cởi, tô hương nửa lộ, cũng thấy qua nàng lúc vừa mới tắm gội thay quần áo, lồi lõm ~ mê người.
Tế eo tựa cành liễu, da thịt trắng tựa tuyết vô cùng kích thích thị giác.
Ngày nọ, chạng vạng, hắn mới từ phủ thứ sử trở về nhà, đẩy cửa vào tịnh thất. Không nghĩ tới nàng cũng ở đó.
Bọn họ chi gian chỉ cách một phiến bình phong chạm rỗng hơi mỏng.
Đường cong nữ tử mạn diệu câu nhân, ngực cong đầy đặn, eo như thúc tố, vai tựa đao tước.
Hắn biết, nếu đi vào, chắc chắn sẽ mất khống chế, cho nên hắn xoay người rời đi, ẩn nhẫn, khắc chế làm Liễu Hạ Huệ một lần.
Trầm mê phong nguyệt không khác gieo một mầm hoạ xấu.
Lục Thời Nghiên hắn không thể ngày cả một điểm định lực này cũng không có.
Huống chi hắn biết rõ, Thẩm Tam cô nương nàng làm hết thảy, bất quá là vì gặp lại Thẩm Hoằng thôi.
Nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện nằm bên ngoài dự kiến.
Nhớ rõ ở thuyền hoa ngày ấy, Triệu Xung hạ dược nàng, lúc nàng uống xuống thế nhưng trộm đập vỡ chén rạch lên tay mình.
Hắn nhìn vệt máu đỏ, lại nhìn người ngã vào trong lồng ngực hắn, không khỏi cảm thán, nàng tuy không lớn, nhưng lại đối xử với bản thân thật tàn nhẫn.
Tự ấy về sau, hắn quả thật đối với nàng sinh ra một phần thương tiếc.
Trước đêm trừ tịch, hắn đưa nàng đi gặp Thẩm Hoằng. Nàng ở dưới ánh trăng oánh bạch, hướng hắn nói lời cảm tạ, mặt mày như họa.
Trên đường từ Sở phủ hồi phủ, hắn ở trên ngựa ôm lấy eo nàng, nàng run rẩy nhưng không trốn.
Kỳ thật hết thảy vốn nên dừng lại vào ngày ấy.
Một khoảnh khắc không kìm lòng được phát sinh vào lúc bọn họ rời Dương Châu.
Ban đêm nến đỏ lay động.
Đương lúc hắn nhìn thấy nàng một thân hôn phục ngồi ở trước mắt, hắn giống như bị ma xui quỷ khiến mà hôn nàng, hôn tới say mê, tình khó khống chế, rốt cuộc say ngã vào phiến hương thơm mê người.
Hắn cuối cùng vẫn muốn nàng.
Chân nàng hơi co, hắn cúi đầu nhìn xuống, nơi đó giống như mật đào được cắt thành hai nửa.
Hết sức mê người, mê người tới mức làm hắn hít thở không thông.
Hắn đi vào tới chỗ sâu bên trong, nước mắt nàng cũng đã sũng ướt vạt áo hắn.
Hắn vốn tưởng rằng là do nữ tử lần đầu sẽ đau chút, nhưng sau này mới phát hiện hắn sai rồi, bởi vì cho đến sau nửa đêm, nước mắt nàng vẫn chưa ngừng rơi.
Theo ánh trăng, hắn vặn mặt nàng quay lại, hỏi: "Theo ta, là bởi vì Thẩm Hoằng sao?"
Nàng chưa chính diện trả lời, chỉ mở miệng nói cảm tạ hắn.
Vừa đối diện, hắn liền biết, nàng không muốn.
Một lần phong nguyệt, nhưng hoá ra chỉ có hắn một bên tình nguyện.
Nhưng cao ngạo như hắn, áy náy không đến nửa khắc.
"Thẩm Chân, ta sẽ bồi thường, về sau cũng sẽ không đụng vào cô."
Tới lúc hồi kinh, mối quan hệ giữa bọn họ đã kết một tầng băng.....
Suy nghĩ hồi lại, Lục Yến bước nhanh ra khỏi Túc Ninh đường, ngăn cản Dương Tông, " Đưa thứ kia cho ta."
Hắn chung quy vẫn không nhịn được, đi tới Trừng Uyển.
Đẩy cửa Lan Nguyệt các.
Ánh trăng cùng ánh nến trong phòng tầng tầng giao thoa, hắn cũng theo sát tiến vào.
Thẩm Chân thấy hắn, sửng sốt, trì hoãn một lúc, đứng dậy gọi một tiếng đại nhân.
Lục Yến ném chai lọ trong tay cho nàng, xụ mặt, "Tam cô nương có ý gì?"
Thẩm Chân cúi đầu, trái tim thình thịch mà nhảy.
Hắn hỏi chuyện, đáp án từ trước đến nay chỉ có một. Còn mấy lời Dương Tông nói với nàng mấy ngày trước đó, hiển nhiên không thể nói.
Tỷ như: "Thẩm cô nương hẳn cũng biết Thế tử gia phải phí công sức thế nào mới đưa được đại phu vào ngục Đại Lý Tự?"
Lại tỷ như: "Thân thể Thế tử gia gần đây có bệnh nhẹ, thường khó đi vào giấc ngủ."
......
Mưa to không ngừng, mầm non mới mọc ra liền bị cuồng phong thổi quét, trong phòng chỉ có phía cửa sổ phát ra tiếng động.
Nếu hỏi Thẩm Chân giờ khắc này suy nghĩ gì, quả thật có hơi phức tạp.
Cảm tạ, bất đắc dĩ, bất chấp tất cả, cái gì cũng có.
Thẩm Chân hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, ôm vòng lấy eo hắn, "Đại nhân, trước đây là ta không tốt, ta không nên khiến ngài tức giận."
Trong lòng vốn muốn nói một câu người này kỳ quái.
Trước khi vào cửa, Lục Yến còn cảm thấy tình cảnh trước mắt hết sức buồn cười, nhưng hiện tại nghe thấy giọng nói mê người, lại đột nhiên cảm thấy, nàng có gì sai đâu?
Nàng còn có nơi nào để đi đâu?
================
Lục Yến bừng tỉnh, gắt gao ấn huyệt Thái Dương.
Hắn theo bản năng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sắc trời đã tỏ, sau cơn mưa dương quang tươi đẹp ấm áp dần dần xuất hiện.
Hắn duỗi tay chạm xuống bên người, trống không.
Lục Yến bỗng nhiên ngồi dậy, lê giày xuống đất, đi đến cửa, trên mặt nhiều thêm một mạt hoảng hốt.
Lúc này, Thẩm Chân vừa vặn đi vào.
Nàng cười nói, "Đại nhân tỉnh?"
Tâm Lục Yến treo ở chỗ cao dần dần hạ xuống, băng tuyết trên mặt nháy mắt phục hồi nguyên dạng, hoãn thanh nói: "Sao nàng không kêu ta dậy?"
Thẩm Chân cười nói: "Hôm nay đại nhân không phải nghỉ hưu mộc sao, nghỉ ngơi nhiều một chút không tốt hay sao?"
Thời tiết hôm nay so với cảnh trong mộng của hắn ấm áp nhiều.
Rửa mặt qua loa, Thẩm Chân vốn tưởng rằng hắn còn muốn dùng thiện, ai ngờ người này lại nói: "Hôm nay có chút việc gấp, ta phải đi trước."
Thẩm Chân hầu hạ hắn thay quần áo, theo thường lệ vòng lấy eo hắn.
Ai ngờ đai còn chưa quấn xong, hắn liền nâng mặt nàng lên, mút một ngụm.
"Chờ ta trở lại, hửm?" Ám chỉ trong đó, không cần nói cũng biết.
Thẩm Chân đỏ mặt, hướng hắn gật đầu.
******
Ra Trừng Uyển, Lục Yến khom lưng vào xe ngựa, nói với Dương Tông: "Đi Chu phủ."
Dương Tông nói, "Chủ tử nói, là phủ của Đại Lý Tự Khanh Chu đại nhân?"
"Ừ."
Cực giống trong mộng, hắn theo quản gia Chu phủ đi tới thư phòng.
Chu Thuật An vẫn ngồi ngay ngắn trước bàn, bạch y tố sam, sáng sủa như ngọc.
Lư hương bạch sứ trong phòng phiêu tán lượn lờ từng đợt hương khói.
Ngũ quan của Chu Thuật An ở giữa màn sương chợt thêm một tia mông lung nhu hòa.
Chu Thuật An cười nói: "Lục đại nhân mời ngồi."
Đôi mắt hắn lộ ra thành thục cùng lõi đời, không thể chỉ vì ý cười nơi khoé mắt là có thể che giấu.
Lục Yến dẫn đầu mở miệng: "Lục mỗ là tới lấy lại ân tình từ Chu đại nhân."
Chu Thuật An trầm mặc một lúc lâu, rót hai chén trà, đưa cho Lục Yến một chén, "Lục đại nhân mời nói."
Giống như trong mộng, Lục Yến trầm mặc một lúc.
Chu Thuật An hồ nghi nhìn về phía hắn.
Lát sau, hắn rốt cuộc vẫn hỏi ra câu kia, "Thẩm gia tam cô nương, là ở trong tay Lục đại nhân?"
Lục Yến kéo khóe miệng, nói: "Lục mỗ không phải phạm nhân của Chu đại nhân."
Chu Thuật An thưởng thức chung trà trống trơn trong tay, cười nhẹ.
Trách không được.
Trách không được.
Chu Thuật An ngước mắt trông hắn, buồn bã nói: "Cho nên, án tử của phu nhân Lý thị lang cũng là Lục đại nhân thẩm?"