Ánh nắng trên cao chiếu xuống, sóng xanh gợn bập bềnh.
Lục Yến tỉnh giấc, ngồi trong khoang thuyền, một tay đỡ trán, nghiêng đầu nhìn Thẩm Chân cơ hồ không có một vật trên người, sau đó trong lòng lại lập tức căng thẳng.
Bốn phía vắng vẻ không tiếng động, bên tai hắn vang lên hai câu trong mộng nàng nói --
"Là ta sai, là ta không hiểu chuyện."
"Ngày ba tháng bảy, là ngày giỗ của mẫu thân ta."
Từ trong mộng tỉnh lại, Lục Yến nhìn nàng, ngực đột nhiên có cảm giác vô cùng chua xót.
Đều nói ngoài cuộc tỉnh táo, lời này thực sự không sai, hắn lấy góc độ của người đứng xem, xem cuộc đời của hắn cùng nàng, hắn có thể hoàn toàn đoán được, lúc nàng nói ra hai câu kia, là tuyệt vọng cỡ nào.
Lục Yến hít sâu một hơi, bực bội ấn ấn cái trán.
Đợi Thẩm Chân mở mắt, Lục Yến đã mặc xong xiêm y, khôi phục dáng vẻ trời quang trăng sáng như ngày thường. Hôm qua Thẩm Chân không uống quá nhiều rượu, không tính là say, cho nên lúc này đương nhiên nhớ rõ chuyện tình xảy ra.
Nhưng mà không có đêm tối che giấu, không có hương vị rượu cồn, đủ loại hành động hôm qua lập tức biến thành hồi ức khó mà quên được.
Thẩm Chân nắm chặt góc áo, không khỏi kiểm điểm chính mình: Thẩm Chân a Thẩm Chân, ngươi sinh sống ở hầu phủ mười mấy năm, rụt rè, giáo dưỡng chẳng lẽ đều ném vào hồ cho cá ăn hết rồi hay sao?
Không thể không nói, lúc phạm phải việc gì không tốt, tức khắc sẽ nhớ tới người mà bản thân kính sợ nhất. Lúc này, trong đầu Thẩm Chân tự động hiện lên một ý nghĩ -- nếu như bị đại tỷ biết được dáng vẻ này của nàng, vậy......
Sợ là sẽ bị đánh thành thịt nát mất.
Lục Yến cúi đầu nhìn trên mặt tiểu cô nương hiện ra biểu tình thấp thỏm cùng ảo não, sao lại không biết nàng suy nghĩ cái gì?
Hắn ngồi xuống, vỗ nhẹ lên mông nàng, "Nên dậy rồi."
Thẩm Chân bị hành động của hắn làm cho nhịn không được rầm rì một tiếng, cặp mắt xinh đẹp lảng tránh đối diện.
Trái ngược với nàng, hắn vươn tay, vuốt ve mắt cá chân tế bạch trắng nõn của Thẩm Chân, khóe miệng hiện ý cười như có như không, giống như đang nói: Hôm qua lúc hai chân nàng đặt trên vai ta, cũng không thấy nàng xấu hổ như vậy.
Thẩm Chân như cũ không dám nhìn hắn.
Lục Yến bất đắc dĩ, đành phải ôm nàng lên, nhưng hai đùi của Thẩm Chân vẫn còn đau, hắn vừa chạm vào nàng, khiến nàng nhịn không được phát ra một tiếng "A".
Hắn xoa loạn đầu tóc nàng, nhíu mày nói: "Đau như vậy sao, để ta nhìn xem." Dứt lời, vẻ mặt chính trực mở hai đầu gối của nàng ra.
Thẩm Chân bị động tác của hắn làm cho giật mình, lập tức tránh xa tay hắn, khom lưng kéo một chiếc áo rơi dưới đất lên, hoảng hốt khoác lên thân thể, toàn bộ động tác đều liền mạch lưu loát, "Đại nhân, ta không sao."
Thấy nàng như thế, Lục Yến cũng không miễn cưỡng, buông lỏng tay, "Vậy nàng ngồi thẳng dậy, ta giúp nàng búi tóc." Thuyền hoa không có lược, cũng may tóc Thẩm Chân vừa mềm vừa mượt, không bị rối quá nhiều, Lục Yến tùy ý làm hai ba động tác, nàng lập tức khôi phục dáng vẻ hôm qua.
Thẩm Chân thành thành thật thật bị hắn đùa nghịch, chỉ là mỗi khi đầu ngón tay hắn xuyên qua sợi tóc, chạm đến da đầu, trong lòng đều sẽ nổi lên từng đợt tê dại.
Lục Yến giúp nàng cố định tóc xong, ngữ khí nhàn nhạt hỏi nàng: "Có đói bụng không?"
Thẩm Chân quay đầu nhìn khuôn mặt thanh tuyển nghiêm nghị của hắn, đột nhiên hiểu rõ một đạo lý, càng là nam nhân bề ngoài nhìn nghiêm trang, đa số đều không thể tin.
Bên này ánh mắt nàng biến đổi, lập tức rước lấy nam nhân bất mãn.
Lục Yến cười lạnh nói: "Nhìn ta như vậy làm gì?" Một đôi mắt không biết che dấu như vậy, cho dù có là chửi thầm hắn đều có thể đọc thành chữ.
Thẩm Chân vội vàng nhìn về hướng khác, nhỏ giọng nói: "Không có gì, ta đói bụng."
Thuyền nhỏ chậm rãi cập bờ, Lục Yến mang theo Thẩm Chân xuống thuyền.
Tửu lầu ở phụ cận Nhị Thập Tứ kiều có không ít, bất quá muốn nói danh khí vượng nhất, chỉ có Thu Ánh lâu.
Trong Thu Ánh lâu, đồ ăn không chỉ ngon, cách bày biện trang trí cũng rất tinh xảo thú vị, cho dù chỉ là một chén cháo trắng thập phần bình thường, trên chén kế bên cũng sẽ trang trí hoa cỏ tương ứng, khiến người tâm tình thoải mái. Đương nhiên, giá cả của một chén cháo trắng như vậy, cũng cao gấp ba lần một chén cháo bình thường.
Tuy có người nói món ăn của Thu Ánh lâu có hoa không có quả ( chắc ý là có tiếng không có miếng ấy, chỉ có hư danh ấy), nhưng điều này cũng chẳng hề ảnh hưởng tới rất nhiều con cái nhà phú quý nghe danh mà đến.
Vào Thu Ánh lâu, Thẩm Chân theo Lục Yến vào sương phòng trên lầu hai.
Có lẽ tối hôm qua nàng thật sự bị đâm có chút tàn nhẫn, lúc lên cầu thang nhịn không được phải đi chậm lại, nam nhân quay đầu nhìn nàng, trong lòng áy náy, liền đi tới đỡ eo nàng.
Thẩm Chân vội vàng đẩy mu bàn tay hắn ra. Bây giờ nàng còn một thân nam trang, hắn hành động như vậy chẳng lẽ không sợ bị người khác nói ra nói vào sao?
Tay Lục Yến vẫn cố chấp đưa qua, nhàn nhạt nói: "Ai thích nhìn thì nhìn." Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ quan tâm cái nhìn của người khác.
Thẩm Chân ngồi xuống, nghe thấy chưởng quầy ở một bên lớn giọng:"Sương phòng ở lầu hai, tiếp đón khách quý."
Lát sau, mười hai loại chén đĩa lớn nhỏ không đồng nhất xuất hiện trước mặt Thẩm Chân. Đúng như câu nói kim tôn rượu gạo đấu mười ngàn, mâm ngọc sơn trân hải vị thẳng vạn tiền, chỉ riêng món cá chua ngọt của Thu Ánh lâu, đều phải đựng trên mâm ngọc cá chép nhảy Long Môn.
Dù là người sáng sớm tỉnh lại chưa muốn ăn gì như Thẩm Chân, đôi mắt cũng phải sáng ngời.
Lục Yến nhìn đũa gỗ trong tay nàng không ngừng hoạt động, không khỏi nhớ tới dáng vẻ kén ăn lần trước của nàng, nàng quả nhiên là cái kẻ trọng ăn uống mà.
Một lúc lâu sau, dừng đũa.
Thẩm Chân thấy hắn dừng đũa, bản thân cũng ngượng ngùng khi tiếp tục ăn, nàng nhìn bánh đường đỏ, tôm hấp rượu cùng phấn khoai môn còn chưa kịp động đũa, phụng phịu nói: "Ta cũng ăn no rồi."
Lục Yến nhìn nàng một cái nói: "Thích thì ăn nhiều chút, chúng ta cần phải đi."
Thẩm Chân nghe câu "Cần phải đi", biểu tình không khỏi chậm chạp lại, nàng biết một tiếng "Cần phải đi" này cũng không phải rời khỏi tửu lầu, mà là bọn họ phải rời khỏi Dương Châu.
Hai người đi ra Thu Ánh lâu, tìm một chiếc xe ngựa.
Trên đường hồi Lộ Viên, Thẩm Chân đưa tay vén rèm che lên, nhìn ngắm phố hẻm náo nhiệt của Dương Châu, nơi này rất đẹp, nhưng không phải nơi nàng thuộc về.
Lục Yến liếc mắt nhìn một cái, xoay chuyển nhẫn bạch ngọc trên tay, nói: "Thích nơi này?"
Thanh âm hắn cực nhẹ, Thẩm Chân suýt nữa không nghe rõ, phản ứng một lát, mới "Ừ" một tiếng.
Nhưng Thẩm Chân cũng không nói thích Dương Châu bao nhiêu, Dương Châu cho dù phồn hoa, nhưng có quan hệ gì với nàng đâu? Chỉ là khoảng thời gian sinh hoạt "Thanh nhàn" này, khiến nàng--quý nữ Trường An sắp "Chết đuối", có được một đoạn thở dốc thôi.
Lục Yến duỗi tay vuốt tóc mai ở thái dương giúp nàng, sau đó nói: "Qua một năm nữa, ta có khả năng lại phải ra ngoài, đến lúc đó ta sẽ mang nàng theo tới các địa phương khác, thăm thú một chút."
Tiếng nói vừa dứt, tâm Thẩm Chân tức khắc cứng lại. Nàng không dám biểu hiện kháng cự, đành phải giả lả mỉm cười, theo hắn nói: "Đại nhân sẽ đi nơi nào?"
Lục Yến buồn bã nói: "Ai biết được, có lẽ là Kinh Châu, cũng có thể là Lạc Dương."
Thẩm Chân vừa nghe hắn nói, vừa nắm chặt tay đặt trên đầu. Giờ khắc này nàng cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn căn bản không tính toán thả nàng rời đi.
Ngữ khí hắn nghe như nhu hòa, nhưng lại không cho nàng quyền lợi được lựa chọn, trong lúc nhất thời, nàng đột nhiên có chút mê mang, giống như đi trên một con đường nhìn không rõ điểm cuối, nàng không thể biết được kế tiếp chờ đợi nàng sẽ là điều gì, cũng vô pháp biết được làm ngoại thất của hắn đến tột cùng sẽ phải làm bao lâu.
Bừng tỉnh lại, nàng nhớ tới lời Đường Nguyệt nói, "Cô nương có điều không biết, kỳ thật trong kinh chúng ta nam tử có ngoại thất cũng không ít, có vài quý nhân có mới nới cũ, thu ngoại thất, mấy năm sau chán thì dùng ít tiền đuổi người ta đi, nhưng có mấy người lại là thật tình thích cảm giác trái ôm phải ấp như vậy, trong nhà một người, bên ngoài một người, không ảnh hưởng lẫn nhau, bất quá cũng có loại nam nhân dễ động tình, thời gian lâu rồi, quyết định đưa ngoại thất tiến vào trong phủ." Đường Nguyệt là muốn ám chỉ Thẩm Chân, Thế tử gia của nhà bọn họ chính là loại cuối cùng.
Nhưng mà mấy lời Đường Nguyệt nói, cũng không thể áp dụng lên người hắn cùng nàng.
Quan hệ của bọn họ, so với quan hệ ngoại thất không thể ra ngoài ánh sáng còn phức tạp hơn nhiều, ẩn trong đêm khuya, nấp dưới đáy hồ, không nói chuyện tương lai, mới là điều tốt nhất, không phải sao?
Tiếng động "lộc cộc" của xe ngựa dừng lại, làm gián đoạn suy nghĩ của Thẩm Chân.
Xuống xe ngựa, Lục Yến đi thư phòng, Thẩm Chân đi về hướng Xuân Hi đường.
Đi được vài bước, hắn quay đầu nhìn bóng dáng nàng, ánh mắt đen tối không rõ, hắn chẳng qua chỉ tùy ý thử một câu, đã lập tức nhận được đáp án.
Nàng quả thật không tình nguyện theo hắn.
Hắn chỉ từng nghe qua có ngoại thất lòng dạ thâm sâu, trăm phương ngàn kế có được hài tử, lấy con để uy hiếp muốn vào phủ, lại chưa từng thấy qua người giống như nàng vậy, túi thơm tránh thai tùy thân mang theo, lo sợ có một chút dính líu tới hắn.
Lục Yến nhịn xuống xúc động muốn bắt nàng lại giáo dục một phen, bước chân vững vàng, chậm rãi đi vào thư phòng.
Trong thư phòng.
Dương Tông truyền lên mấy quyển sổ sách, sau đó nói: "Chủ tử, sổ sách chúng ta vận chuyển muối, phiến muối, chuyển tiền, đều ở chỗ này." Dứt lời, Dương Tông lại lấy ra tới một tờ giấy, đưa cho Lục Yến.
Trên giấy viết -- thiết tinh phấn, than cốc, huỳnh thạch, nại hỏa bùn, gạch chịu lửa, thiết khẩu dùng bùn, lúa xác.
Đây đều là nguyên liệu chế tạo thiết sắt.
Lục Yến dựa vào lưng ghế, tay đặt trên bàn, vừa vuốt ve chứng cứ Dương Tông đưa lên, vừa hồi tưởng lời thánh thượng nói trong mộng hôm qua, không khỏi lẩm bẩm nói: "Thật sự là giống nhau." Tiền Dương Châu tham ô quả nhiên đều dùng để làm thiết, độn tư binh.
Nhưng chuyện này rốt cuộc là ai làm? Là Tam hoàng tử, hay là Lục hoàng tử đây?
Y theo lời thánh nhân nói trong mộng, những chứng cứ, sổ sách đó đều sẽ bị một mồi lửa thiêu sạch.
Mà thứ bị thiêu đó chính là thuyền.
Nghĩ tới đây, Lục Yến vội vàng ngẩng đầu nói: "Tết Thượng Nguyên ngày ấy, thuyền đã chuẩn bị xong chưa?"
Dương Tông vội vàng gật đầu nói: "Đều đã chuẩn bị xong."
Lục Yến suy nghĩ một lát, mới nói: "Đi chuẩn bị thêm ngựa, có lẽ, thủy lộ, đại lộ, chúng ta đều không thể đi rồi." Những cảnh tượng trong mơ đó của hắn, đã sớm không đơn giản chỉ là mộng.
Dương Tông nghi hoặc nói: "Chủ tử, chẳng lẽ chúng ta bị lộ manh mối?" Rời thành Dương Châu, không đi thủy lộ, không đi đại lộ, sợ là phải đi vòng một đoạn lớn.
Lục Yến lắc đầu nói: "Vì bảo đảm vạn nhất thôi, đúng rồi, người chúng ta đưa đi, cả người trong chùa bên kia thẩm vấn thế nào rồi?"
"Nhiếp Viễn cái gì cũng nói ra hết, chỉ là hắn không được Triệu thứ sử trọng dụng, nói phần lớn đều là chút chuyện râu ria. Còn Bàng Thuật, mới đầu dùng biện pháp gì cũng không chịu nói, rơi vào đường cùng, vẫn là Chu đại nhân cho hắn dùng dược, hắn mới nói ra vị trí của sổ sách." Dương Tông dừng một chút, thấp giọng nói: "Theo lời hắn nói, sổ sách ở trong huyện nha."
Huyện nha.
Không ở phủ thứ sử, vậy chỉ có thể phân công hành động.
Một lúc lâu sau, Lục Yến nói: "Phái Phó Thất, Phó Bát canh chừng ở huyện nha, tết Thượng Nguyên cùng nhau hành động."
"Dạ."
******
Lúc lên đèn, Lục Yến từ thư phòng đi ra ngoài, hắn nhìn về cửa lớn của Xuân Hi đường, hồi lâu vẫn không đi vào.
Trái lại, Thẩm Chân quy quy củ củ chờ hắn đến giờ Hợi, thấy hắn chưa về, cho rằng hắn bận nên một mình trở về giường trước.
Ngay sau đó, Lục Yến nhìn thấy ánh đèn rọi lên cửa sổ bị thổi tắt.
Ánh sáng biến mất, hắn bỗng nhiên nghĩ tới mẫu thân của mình, Tĩnh An trưởng công chúa cứ như vậy tham luyến một người, bất luận sớm hay muộn, đều sẽ chờ phụ thân hắn về nhà, mười năm như một.
Một màn chờ đợi bình thường như thế, đến phiên hắn lại phải cưỡng cầu.
Lục Yến cười tự giễu, rất nhiều thứ, là hắn nghĩ nhiều, là hắn nghĩ sai rồi.