Ngựa gầy kia thế nhưng biết y thuật.
Đây thật sự là điều Lục Yến chưa hề nghĩ tới.
Sau khi xác nhận thương thế của Thẩm Chân không đáng ngại, cũng bôi thuốc cho nàng xong, hắn liền đứng dậy đi về phía Đông Lệ uyển ở hướng bắc.
Kể từ khi Lục Yến tiếp nhận chức vụ thiếu doãn ở phủ Kinh Triệu tới nay, câu Trịnh kinh triệu nói với hắn nhiều nhất chính là -- ngoại trừ chứng cứ, không cần tin tưởng bất cứ ai.
Nếu Phù Mạn chỉ là vô tình cứu người cũng liền thôi, sợ nhất chính là nàng ta cố ý.
Lục Yến âm thầm quan sát con đường nhỏ, trong đầu phác hoạ quá trình Thẩm Chân tới nhà kho.
Đường hẹp dài, trên mặt đất còn vệt tuyết tan, trong tay nàng cầm bức hoạ cuộn tròn, vô tình trượt chân cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ tới đây, Lục Yến ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ than chì trên thềm đá sắc, lại chà xát một chút.
Cũng không có gì dị thường.
Hắn tiếp tục đi về phía trước.
Trước mắt là đình Tùng Trúc, sau đó là đến Đông Lệ uyển.
Lục Yến vừa vào cửa, Lưu ma ma lập tức buông lò sưởi trong tay, cười nói một tiếng, "Công tử."
Lục Yến đứng cách đó không xa, lạnh lùng nói: "Di nương đâu?"
Lưu ma ma vốn là người của Triệu phủ, số người hiển quý bà ta gặp qua không dám nói tới hàng trăm hàng ngàn, nhưng chỉ cần là quý nhân ở thành Dương Châu, từ Tổng đốc phủ cho tới phú thương giàu có, bà ta đều từng gặp qua.
Nhưng bên trong những người này lại không một ai có thể sánh cùng vẻ tuấn mỹ của công tử Vệ gia. Nghĩ vậy, Phù Mạn cũng là người có phúc khí.
Bà ta vội cười nói: "Mạn di nương đang ở bên trong." Nói xong câu này, như cảm thấy không đủ, lại nói thêm, "Di nương mỗi ngày đều ngóng trông ngài tới, bây giờ ngài tới rồi, nàng nhất định rất vui mừng."
Nói xong, Lưu ma ma liền đi về phía trước hai bước, thay Lục Yến đẩy cửa nội thất ra.
Đi vào phòng trong, Lục Yến không hề ngoài ý muốn nhìn thấy Phù Mạn đang ngồi trên giường. Ánh mắt nàng thập phần thong dong, giống như sớm đoán được rằng hắn sẽ đến.
Lục Yến giơ tay, ra hiệu Lưu ma ma lui ra.
Lưu ma ma nhìn động tác của hắn, ngẩn ra.
Cho dù bà ta muốn ở lại nghe, nhưng thân phận chủ tớ vẫn còn đây, bà ta không thể chống đối, chỉ có thể khom người lui xuống.
Cửa vang lên một tiếng "Két" rồi khép lại.
Lục Yến nhìn Phù Mạn, giọng nói vững vàng nói: "Nói đi, vì sao ngươi sẽ bộc lộ bản thân biết y thuật?" Phải biết rằng, nếu hôm nay nàng ta khai một phương thuốc, vậy còn còn có thể nói là xem ở trong sách, nhưng tay không chỉnh khớp, không có một chút hiểu biết về y thuật là tuyệt không có khả năng.
Bốn mắt nhìn nhau, Phù Mạn bình tĩnh nói: "Chỉ cần lang quân đêm nay có thể qua đêm ở trong phòng thiếp, cái gì thiếp cũng nói cho ngài, nhất định không giấu giếm."
Ánh mắt Lục Yến nhíu lại, đang muốn mở miệng, Phù Mạn lại vươn ngón trỏ, chỉ ra bên ngoài, sau đó lại chỉ vào hắn, giơ ngón tay lên "xuỵt", làm một tư thế phòng bị.
Hắn hiểu ý tứ nàng ta.
Chính là nàng cùng bà tử bên ngoài kia không phải một lòng.
Bởi vì Lục Yến thật lâu chưa lên tiếng, Phù Mạn có chút gấp gáp, nói: "Thiếp không dám uy hiếp ngài, chỉ hy vọng ngài nể mặt Triệu đại nhân, cho thiếp thân một cơ hội."
Ánh mắt Lục Yến dừng lại trên mặt nàng nửa khắc.
Sau đó nói: "Ý tứ ngươi như vậy còn không tính là uy hiếp?"
Phù Mạn lắc đầu, "Thiếp không dám."
Lục Yến xoay nhẫn ban chỉ trên tay, tự hỏi lại lời nàng nói vừa rồi, một lúc lâu sau mới nói: "Tối nay ngươi tốt nhất nên nói cho rõ ràng, Vệ gia ta không dung người thân phận không minh bạch."
Những lời này, vừa là đáp ứng, vừa là cảnh cáo.
Nói xong, Lục Yến đẩy mạnh cửa rời đi.
***
Lục Yến đi rồi, Lưu ma ma vội vàng vào phòng, đến gần Phù Mạn, cắn răng nói: "Lão nô đã nói tiểu nương tử không cần lo cho Tần di nương kia, giờ thì tốt rồi, lang quân biết ngài hiểu y thuật, ngài phải giải thích thế nào đây! Còn có thuốc Triệu đại nhân giao cho ngài, ngài định hạ thế nào?"
Phù Mạn cười, vội vàng trấn an Lưu ma ma, "Ma ma vẫn chưa nhìn ra sao? Lang quân yêu thương, coi Tần di nương giống như tâm can tì phổi, hôm nay nếu như ta không quản chuyện của Tần di nương, ma ma cảm thấy hắn sẽ đến sao?"
Lưu ma ma vừa nghe, ánh mắt liền có chút lơ đễnh, sau đó nói: "Tiểu nương tử đã có dự tính?"
Phù Mạn gật đầu, "Ta chỉ cần nói với hắn, ta từng được một đại phu thu dưỡng là được. Triệu đại nhân đã sớm tiêu hủy thân phận cũ của ta, hắn còn có thể đi đâu tra? Còn nữa, ai dám duỗi tay vào cả phủ thứ sử chứ?"
Lưu ma ma cảm thấy nàng nói có lý, liền gật đầu, ngữ khí hòa hoãn, "Dung mạo của Tần di nương kia hôm nay lão nô cũng coi như nhìn qua, so với ngài chỉ có hơn không kém. Thời điểm ngài cùng lang quân viên phòng nhớ rõ nên dùng thêm chút hương liệu câu lấy hắn, bằng không tối nay, chỉ sợ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
"Ta đã biết ma ma." Phù Mạn nói.
Đợi Lưu ma ma rời khỏi, Phù Mạn nhíu mày, thở dài một hơi.
***
Lục Yến rời khỏi Đông Lệ uyển xong liền vội vã ra phủ. Lúc trở về đã là chạng vạng.
Thẩm Chân đang dùng bữa tối.
Ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người nàng. Thẩm Chân hôm nay không búi tóc, một đầu tóc đen nhánh, nhu thuận rũ ra sau.
Cũng giống như con người nàng.
Thẩm Chân ngẩng đầu nhìn thấy hắn đi đến, khóe môi hơi nâng, dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy, nói: "Sao hôm nay đại nhân trở lại sớm như vậy?"
Lục Yến thấp giọng nói: "Hôm nay ít công việc." Ngay sau đó đặt lên trên bàn một lọ thuốc.
Thẩm Chân cầm lấy, lắc nhẹ, "Đây là cho ta sao?"
Lục Yến gật đầu, "Thuốc ban sáng là để tiêu sưng, còn thuốc này để trừ sẹo." Thẩm Chân thích đẹp, hắn biết rõ.
Nhắc tới ngày ấy, nàng ở Nhị Thập Tứ kiều Dương Châu lưu lại vết sẹo. Kỳ thật, vết sẹo kia cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ dài không đến một tấc, nhưng nàng lại thường xuyên nhìn chằm chằm chỗ đó, nhìn xong còn thở dài một hơi.
Vừa nghe là trừ sẹo, ánh mắt Thẩm Chân quả nhiên sáng lên, nàng vội vàng nhận lấy, cũng hướng hắn nói cảm tạ.
Đường Nguyệt thấy Thế tử gia sớm trở lại, vội thêm một cái chén một đôi đũa.
Thẩm Chân vốn dĩ không đói bụng, trước mắt có việc muốn làm, càng ăn không vô.
Giờ phút này nàng chỉ nghĩ lập tức trở về nội thất bôi thuốc.
Lục Yến liếc mắt nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của nàng một cái, duỗi tay đánh nhẹ lên ót nàng, lạnh lùng nói: "Không ăn cơm, không cho phép nàng đi chỗ khác."
Vừa nghe lời này, cả người Thẩm Chân giống như bị một bát nước lạnh đổ lên.
Nhưng nàng không dám chống đối hắn.
Từ trước đến nay, Thẩm Chân dùng bữa đều rất quy củ, luôn là vô thanh vô tức, không nhanh không chậm. Nói vậy, đây cũng là lần đầu Lục Yến thấy nàng ăn cơm mà đầu không nâng lên một lần.
Chỉ chớp mắt, trong bát đã sạch sẽ, canh xương hầm trong chén cũng vơi đi kha khá.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mắt đen chăm chú, đôi môi mấp máy, mặc dù một lời cũng chưa phát ra, Lục Yến đã biết nàng muốn nói gì.
"Được rồi, đi đi."
Thẩm Chân vội vàng vẫy tay với Đường Nguyệt, "Mau tới đỡ ta."
Lục Yến nhìn dáng vẻ khập khiễng đi bộ của nàng, không khỏi lắc đầu.
Đều què rồi còn muốn đẹp?
***
Sau bữa tối, Lục Yến đi thư phòng, tập trung tra danh sách những người tới từ Tây Vực.
Lật đến tờ cuối cùng, hắn dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn.
Bạch gia, dòng họ người Hán. Có ý tứ.
Lát sau, ngẩng đầu lên, sắc trời đã tối.
Thời điểm hắn trở lại Xuân Hi đường, Thẩm Chân đang ngồi trên giường, một tay cầm nến, một tay tự mình bôi thuốc, thỉnh thoảng còn xuýt xoa một tiếng.
Lục Yến đi qua, vô cùng tự nhiên lấy đi lọ thuốc trong tay nàng.
Hắn nhìn hai "chân béo" trước mắt, không khỏi châm chọc nói: "Đi nhà kho lấy tranh còn có thể tự mình ngã thành như vậy, nàng cũng thật là có bản lĩnh."
Ngữ khí vẫn trước sau như một bất cận nhân tình, lạnh buốt, ngang ngược, dường như mỗi một lần mở miệng, một hai đều phải mỉa mai người ta tới mức không chỗ dung thân mới bằng lòng bỏ qua.
Nếu chuyện này xảy ra ở một tháng trước, nghe xong lời nói như vậy Thẩm Chân nhất định phải mặt đỏ tai hồng. Nhưng ở chung cùng hắn cũng được một thời gian nàng đã dần dần quen thuộc.
Hắn bắt bẻ cỡ nào, nàng sớm đã lĩnh giáo qua.
Lúc hắn nói, mắt điếc tai ngơ là tốt nhất.
Lục Yến bên này giúp nàng thoa thuốc, Thẩm Chân lại giơ tay chọc đáy mắt hắn, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, ngài vẫn nên đi nghỉ tạm đi." Mấy ngày nay hắn cơ hồ đều là đi sớm về trễ, đáy mắt đã có chút xanh.
Thần sắc Lục Yến dần nghiêm túc lại, nói với nàng: "Tối nay ta đi Đông Lệ uyển bên kia, nàng không cần chờ ta, ngủ sớm chút."
Đi Đông Lệ uyển.
Lời này có ý tứ gì, Thẩm Chân tự nhiên hiểu được.
Chẳng qua, nếu hỏi nàng trước mắt có cảm giác gì, đại khái là có chút kinh ngạc đi. Kinh ngạc bởi vị thế tử phủ Trấn Quốc công tự phụ không ai bằng này cuối cùng vẫn phải khuất phục.
Lục Yến ngước mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, còn chưa tiếp tục mở miệng, liền nghe thấy tiếng "tốt" mềm mại vang lên từ phía Thẩm Chân.
Ngoại trừ từ này ra, không còn gì khác.
Ánh mắt nam nhân dần dần bốc lên lửa giận, trên tay không khỏi dùng sức.
Vừa vặn siết chặt chỗ đọng máu trên chân Thẩm Chân.
Nàng vì đau mà "A" một tiếng.
Khuôn mặt Lục Yến cứng lại, trực tiếp tiện tay ném lọ thuốc sang một bên.
Đáy lòng cười lạnh một tiếng.
Hắn muốn đi đâu qua đêm cần thiết cùng một ngoại thất như nàng giải thích sao?
Nghĩ vậy, hắn liền xoay người rời đi.
***
Gió đêm hơi lạnh. Giờ Hợi hai khắc(*).
(*)Theo lịch pháp cổ đại Trung Hoa, "thời" và "khắc" là 2 đơn vị tính thời gian, một ngày đêm chia thành 12 thời (mỗi thời tương đương 2 giờ hiện tại), phân làm 100 khắc ("khắc" là chỉ vạch khắc trên thùng nhỏ nước tính giờ, một ngày đêm thì nhỏ hết 1 thùng, mỗi khắc tương đương 15 phút).
Biết "Vệ công tử" muốn tới qua đêm, Lưu ma ma đã sớm cầm đèn đứng ở cửa chờ.
Hắn chậm rãi đi vào nội thất, đi đến bàn bên, ngồi xuống, ánh mắt dừng trên người Phù Mạn, "Nói đi."
Phù Mạn nhìn thoáng qua Lưu ma ma, nắm chặt nắm tay, ra vẻ khó xử nói: "Lang quân không thể chờ một lát sao?"
Lưu ma ma ở một bên phụ họa nói: "Đúng đó, công tử hà tất phải nóng lòng." Nói xong, hắn liền xoay người đi thì làm sao bây giờ?
Lời này vừa ra, Lục Yến lập tức nhăn chặt mày.
Dựa theo quy củ của phủ Trấn Quốc công, chủ tử nói chuyện nào có chỗ cho hạ nhân xen vào?
Hắn liếc mắt nói: "Ma ma lui ra đi."
Lưu ma ma tất nhiên là không muốn lui ra, rốt cuộc có một số việc, bà ta không chính mắt nhìn chằm chằm thì trước sau đều không yên lòng, liền khom người nói: "Hôm nay xem như lần đầu tiểu nương tử viên phòng, lần đầu khó tránh khỏi sẽ chiếu cố không chu toàn, lão nô cả gan lưu lại giúp đỡ một phen."
Y lệ làng, nữ tử lần đầu thừa ân(*), xác thật là có loại giúp đỡ này. Nhưng phần lớn đều chỉ dùng thị thiếp trong phòng nhà trai, chưa từng nghe qua nhà ai dùng bà tử cả.
(*)Hmmm...[Thừa ân] ở chỗ này hiểu thô tục thì là ngủ, sang hơn là thừa ân, phiên bản hoàng cung thì là thị tẩm.
Có thể nói ra lời cuồng ngôn như vậy, xem ra nô tài này đã quen lấy thân phận người Triệu phủ áp đầu người rồi.
Lục Yến cầm lấy chung trà trên bàn, nhấc lên thẳng tay ném xuống mặt đất, "Bang" một tiếng, nát thành từng mảnh.
"Ai dạy ngươi quy củ?"
Lưu ma ma bị thanh âm ly vỡ dọa sợ, run rẩy nói: "Là Triệu đại nhân......"
Lục Yến ngắt lời nàng, nói, "Đây là Vệ gia! Nếu như ngươi muốn quay về Triệu phủ, ngày mai liền từ Lộ Viên rời đi đi."
Lúc này Lưu ma ma đã hoàn toàn luống cuống. Dù thế nào, bà ta cũng chỉ là lão phụ nhân, mà vị trước mắt này lại chính là tứ phẩm quan to của triều đình, khí thế làm quan bao lâu nay không phải là thứ mà một lão phụ có thể chịu nổi.
Lưu ma ma vốn còn muốn giải thích, "Lão nô không phải có ý tứ này...... Lão nô......"
"Muốn ta nói lại lần nữa?"
Lưu ma ma thấy thái độ hắn kiên quyết, rốt cuộc vẫn không dám, mặt già đỏ lên, khom người lui xuống.
Đợi Lưu ma ma đi rồi, trong phòng lập tức trở về yên tĩnh.
Phù Mạn đi lên trước, giúp Lục Yến đổ một chén nước, ôn nhu nói: "Còn thỉnh lang quân bớt giận."
Lục Yến tiếp nhận, bất động thanh sắc nhìn lướt qua chén nước, ngay sau đó liền nâng cao cổ tay áo, nhấp một ngụm.
Phù Mạn nhìn hầu kết hắn hoạt động, lấy lại bình tĩnh.
Lát sau, nàng tính thời gian không sai biệt lắm, nắm chặt nắm tay, thấp giọng mở miệng: "Phù Mạn muốn cùng Vệ công tử làm chút giao dịch."
Vừa nghe xưng hô thay đổi, đôi mắt Lục Yến nhíu lại, buông chung trà, thấp giọng nói: "Nói nghe thử xem?"
"Nước vừa rồi Vệ công tử uống, ta đã hạ dược Triệu đại nhân phân phó. Một khi uống vào, sau này ngày ngày đều phải uống, không thể ngừng lại, chỉ cần nghỉ uống ba ngày, lập tức sẽ gặp nguy hiểm tánh mạng."
Phù Mạn dừng một chút lại nói: "Ta có giải dược."
Lục Yến rất hứng thú mà nhìn nàng một cái, "Điều kiện."
"Cầu Vệ công tử cho ta hai ngàn lượng, còn có thả ta rời đi."
Lục Yến cầm lấy chén trà, đưa cho nàng nói: "Tục linh tử Tây Vực từ khi nào chỉ có giá trị hai ngàn lượng?"
Giọng nói chậm dần, khuôn mặt Phù Mạn hoảng hốt.
Dược này vô sắc, vô vị, còn đến từ Tây Vực, một thương nhân Kinh Châu như hắn, như thế nào biết được?
"Vệ công tử vừa rồi không uống?" Trái tim Phù Mạn đập thình thịch, cực lực che dấu bất an của chính mình.
Lục Yến gật đầu.
Tục linh tử là tên một quyển《 Dược Kinh 》 Kinh Triệu phủ từng sao chép lại. Loại dược này tuy rằng vô sắc vô vị, nhưng sau khi hoà vào nước, nước sẽ biến thành màu vàng, đáy ly còn có một ít tạp chất màu xanh lục.
Quyển sách này là do Kinh Triệu Doãn tiền nhiệm trước khi cáo lão hồi hương để lại cho bọn họ.
Bất quá có giải dược, vẫn là lần đầu tiên hắn nghe thấy.
Hắn nhìn vào mắt Phù Mạn, nói: "Ta chỉ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, không cần lằng nhằng, rắc rối, bằng không ta chỉ có thể trả ngươi về phủ thứ sử ngay trong đêm nay." Dứt lời, hắn lại chỉ Lưu ma ma đang ở bên ngoài,"Tính cả ma ma đi cùng ngươi."
"Nói cho ta tên thật của ngươi là gì?" Lục Yến nói.
Vừa nghe lời này, hai tròng mắt Phù Mạn trợn tròn, mặt lộ vẻ kinh hoảng, nhưng vẫn căng da đầu nói: "Ta không biết lời này của Vệ công tử là có ý gì."
"Nghĩ kĩ lại nói." Lục Yến không nhanh không chậm nói: "Chẳng qua ngươi cũng có thể nói trước, ngươi từ Tây Vực tới Dương Châu là lúc nào, nếu như để ta mở miệng, Bạch cô nương không còn cơ hội nữa đâu."
Kỳ thật Lục Yến nắm giữ tin tức về nàng ta cũng không nhiều, lục từ trên xuống dưới danh sách khả nghi về người Tây Vực mà Dương Tông đem đến, từ tuổi tác, dạng vẻ, y thuật, đối tượng phù hợp duy nhất chỉ có thể là gia tộc đã có nhiều thế hệ làm nghề y --Bạch gia.
Tiểu nữ nhi Bạch gia vốn đã có hôn ước trong người, nhưng từ năm trước lại vô cớ mất tích.
Hắn nói thẳng họ của nàng ta ra là muốn công tâm.
Phù Mạn ngã ngồi trên mặt đất, khó có thể tin nói: "Vệ công tử là người của triều đình?"
Lục Yến không tỏ ý kiến.
"Vậy Vệ công tử có thể cứu ca ca ta không?" Phù Mạn thấp giọng nói.
Lục Yến nói: "Bạch cô nương, giao dịch không phải làm như vậy. Trước mắt cô hẳn là nên đem những điều cô biết nói hết cho ta, ta mới có thể suy xét có cứu ca ca cô hay không."
Phù Mạn lau nước mắt, hơn nửa ngày mới bình tĩnh. Nàng biết, đây là cơ hội duy nhất của nàng.
Trong phòng, ánh nến nhẹ nhàng lay động, nàng nhỏ giọng nói: "Mẫu thân ta nguyên là Vu sư Tây Vực, phụ thân là người Thiểm Tây Hưng Bình, từng biên soạn một quyển 《 Dược Kinh 》tặng cho mệnh quan triều Tấn. Sau khi cha mẹ qua đời chỉ còn lại ta cùng ca ca kinh doanh sinh ý Bạch gia. Cụ thể là vào một năm trước, đột nhiên có một đám người xông tới dược phường Bạch gia bắt chúng ta tới Dương Châu. Bọn họ dùng tánh mạng của ta uy hiếp ca ca giúp bọn họ chế độc...... Theo ta biết, huyện quan trong thành Dương Châu, cùng với rất nhiều phú thương, đều không may mắn thoát khỏi."
Nói đến này, Phù Mạn đưa đôi tay lên che mặt, "Bạch gia chúng ta hành tẩu giang hồ chưa bao giờ hại người."
Ánh mắt Lục Yến càng ngày càng sâu, lời nàng ta nói thật sự có thể tin. Rốt cuộc, người biết đến cuốn 《 Dược Kinh 》kia cũng không nhiều.
Cũng không biết vì sao, lúc này hắn nhìn khuôn mặt Phù Mạn đột nhiên có loại cảm giác mạc danh quen thuộc.
Không thể nói rõ tại sao, nhưng chính là cảm thấy quen thuộc.
Tây Vực.
Họ Bạch.
Hô hấp Lục Yến đột nhiên cứng lại, giọng khàn khàn nói: "Ca ca của cô, tên gọi là gì?" Bởi vì bọn họ vẫn luôn điều tra nhằm vào nữ tử 17 tuổi cho nên cũng không lưu ý tới nàng ta còn có một ca ca.
Phù Mạn ngẩng đầu, thành thật trả lời: "Bạch Đạo Niên."
Giọng nói vừa dứt, đồng tử Lục Yến liền co rút, trái tim đột nhiên đập gia tốc, một lần nữa nghe được thanh âm "ầm ầm" trong đầu.
Cảnh hắn từng nhìn thấy trong mơ, hết thảy, lại lần nữa hiện ra trước mắt.
Bạch Đạo Niên......