Edit: Anperidot
Beta: Oanh Đình
Trước khi bước vào cổng Chu gia, Thẩm Nhiễm đã lường trước được phản ứng của hắn.
Giống như hắn đã nói, ai cũng muốn nắm trong tay tử thụ kim ấn y (*) để che chở thê nhi, hưởng vinh hoa phú quý. Dù hắn không để bụng chuyện nàng đã từng thành thân với ai nhưng hẳn vẫn sẽ để tâm đến chuyện con nối dõi. Do đó, nàng nghĩ mọi chuyện tiếp diễn theo hướng nào đi nữa thì cũng không nên là tình huống như bây giờ...
(*)'Tử thụ kim ấn y' con dấu vàng và ruy băng tím – vật liền thân của hoàng thân quốc thích xưa.
Khi Thẩm Nhiễm thất thần, một nụ hôn rơi xuống môi nàng.
Môi và răng quấn lấy nhau kịch liệt, giống như một cuộc trò chuyện im lặng. Tay nàng để trên khuôn ngực nở nang của hắn, như đang nói với hắn không nên làm như vậy. Nhưng hắn lại dùng sức đoạt lấy hơi thở nàng, dùng môi lưỡi nóng bỏng làm lòng nàng rối loạn.
Phu thê ân ái, cầm sắt hoà minh sao?
Bàn tay của nam nhân âm thầm dùng sức nắm lấy eo nàng, hơi thở trong trẻo, nóng bỏng phả vào cổ nàng.
Hắn rất rõ ràng, đây là nàng cố ý.
Cửa sổ khép hờ, mưa to xối xả, gió thổi mang theo mùi bùn đất lan toả khắp phòng. Hắn ôm nàng bước vài bước, ép nàng vào trong vách tường, siết chặt vào lòng, khiến nàng không còn đường lui.
“Còn điều gì muốn hỏi không, cứ nói ra đi.”
Thẩm Nhiễm ngẩng đầu đối mặt với hắn, im lặng hồi lâu, đột nhiên đưa tay sờ lên đỉnh lông mày, khóe mắt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chu đại nhân vẫn muốn cố chấp như vậy sao?”
Chu Thuật An điềm tĩnh nói: “Đúng vậy.”
Thẩm Nhiễm cười nhẹ: “Mấy ngày trước nếu như ta đồng ý với Lưu Triệt, ngài sẽ làm gì?”
Chu Thuật An nói: “Ta từng nói với nàng, quân tử sẽ giúp người hoàn thành số nguyện, còn ta thì không phải quân tử.”
Thẩm Nhiễm nói tiếp: “Chu đại nhân là đại thần thân cận của hoàng đế, nếu lấy ta ắt sẽ gây nhiều điều thị phi, tiền đồ rộng mở cũng bị ảnh hưởng, ngài không hối hận sao?”
Nghe vậy, Chu Thuật An vốn nhíu mày bỗng chốc nở nụ cười, “Hai việc này đối với ta mà nói, không phải là chuyện gì khó khăn.”
Từng câu từng chữ quả thực là sự bình tĩnh chỉ có những người ở địa vị cao lâu ngày mới có được.
Tiếng mưa rơi dần dần nhỏ xuống chỉ còn nghe thấy tiếng tí tách. Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Nhiễm thấp giọng hỏi: “Không biết Chu đại nhân chuẩn bị khi nào thì tới cầu thân?”
Lời nói vừa dứt, ánh mặt trời đúng lúc chiếu xuống khuôn mặt góc cạnh của nam nhân, hắn hơi giương khóe miệng, nở nụ cười hết sức quyến rũ, mê người.
“Nhất định sẽ sớm thôi.”
Lúc này Thẩm Nhiễm còn chưa đoán được, câu nói "sẽ sớm thôi" của hắn lại nhanh như vậy.
Bóng đêm dần dần dày đặc. Sau khi hồi phủ, Thẩm Nhiễm đi tới thư phòng của phụ thân. Nghe nàng nói xong, Thẩm Văn Kỳ tràn đầy xúc động, âm thầm nuốt lời muốn nói xuống.
Thẩm Nhiễm bước ra ngoài, Thanh Lệ thấp giọng hỏi: “Cô nương thật sự quyết định gả sao ạ?”
Thẩm Nhiễm gật đầu.
Tuy nói thành hôn lần thứ hai không phải ý định ban đầu của nàng, nhưng đã đồng ý thì cũng không còn đường lui nữa.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thuật An đã phái bà mối tới cửa đưa lễ vật định thân, trao đổi bát tự, hợp thành hôn thư, sau đó định ra hôn kỳ: ngày 20 tháng 3 năm sau.
Còn không tới nửa năm sẽ xong lục lễ, thời gian tuy gấp nhưng hôn lễ vẫn phải thập phần long trọng. Kỳ thật, Thẩm Nhiễm nhiều lần muốn nói Chu Thuật An làm nhỏ một chút, rốt cuộc lần thứ hai gả đi không thể so với lần đầu gả. Nhưng Chu Thuật An bên kia còn chưa nói gì thì Thẩm Văn Kỳ, phụ thân nàng đã tự mình lẩm bẩm một câu: “Nhiễm Nhiễm, người ta(*) là lần đầu thành hôn mà.”
(*) Nói về Chu Thuật An.
Nghe lời này, Thẩm Nhiễm hơi nghẹn lại, cũng không hề mở miệng tiếp lời.
Chu Thuật An là quan lớn tam phẩm, còn là trọng thần trong triều, trong quá khứ từng có vô số quan viên muốn gả nữ nhi cửa mình qua. Những người đó từng ở tiệc tân xuân, thưởng cúc gì đó cùng các nhóm nội mệnh phụ lén bàn luận với nhau: “Diêu Lục Nương nhà ngài mười tám rồi, đã có người nào tới cửa nghị thân chưa?” Diêu Lục Nương là nữ nhi của Hình Bộ thượng thư Diêu Bân.
“Con bé sao? Ha, cả ngày cùng với Thu Uyển, nữ nhi của di nương cãi nhau, ta nói nó cũng không chịu nghe. Tính khí đó thật sự không giống người thường mà, nói tới là lại đau đầu.”
“Ta nhớ rõ lang quân nhà ngài và Đại Lý Tự Khanh Chu đại nhân quan hệ không tồi.”
Diêu phu nhân nghe xong, hiểu ẩn ý, “Tuổi có phải hơi lớn rồi không?”
Phu nhân kia nói khẽ: “Sợ gì chứ? Ngài phải biết rằng tuổi càng lớn thì càng hiểu sự đời. Nữ nhi nhà ngài gả qua tất nhiên sẽ không phải chịu thiệt.”
Những người đánh chủ ý lên người Chu Thuận An còn chưa kịp hành động, chuyện Chu Thuật An tới Thẩm gia cầu hôn đã truyền khắp kinh thành.
Kể từ sau chuyện Lục Tam Lang tới cửa Thẩm gia cầu hôn đó, chuyện này như một đạo sấm sét giáng xuống lần hai.
Có người xé nát khăn tay, mắng nữ nhi Thẩm gia đều là hồ ly tinh. Gả lần thứ hai cũng có thể gả đến phủ Đại Lý Tự Khanh.
Cũng có người ngưỡng mộ Chu Thuật An. Rốt cuộc dung nhan của Thẩm Nhiễm không hề tàn phai theo thời gian, khóe mắt nâng lên, vẫn có thể câu đi trái tim của hàng vạn nam nhân trong thành Trường An này. Khắp thành Trường An, người người đều bàn luận, trong cung cũng không ngoại lệ.
Một ngày kia, Thẩm Văn Kỳ từ Lạc Dương trở về, đi tới chỗ Thành Nguyên đế bẩm báo chính sự. Thành Nguyên đế vừa nghe, vừa ngả người về sau nheo mắt đánh giá ông.
Thoáng thấy đế vương nhướng mày, Thẩm Văn Kỳ thấp giọng nói: “Vi thần ngu dốt, nếu có chỗ nào không ổn, mong bệ hạ chỉ rõ.”
Thành Nguyên đế khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ: Trẫm thấy ngươi không ngu dốt chút nào. Ngươi có hai nữ nhi đều trực tiếp câu mất hai trọng thần của trẫm! Còn có một người ở phía bắc, cũng không phải đèn cạn dầu.
Thành Nguyên đế không nhìn oonh, dứt khoát nhắm mắt nói: “Không có chuyện gì, ngươi tiếp tục đi.”
Thẩm Văn Kỳ tiếp tục thao thao bất tuyệt, trong khi Thành Nguyên đế đã ba lần xoa xoa huyệt thái dương, Thẩm đại nhân vẫn như cũ không ngừng...
Nửa canh giờ sau, Thẩm Văn Kỳ ra khỏi chánh điện. Thành Nguyên đế nhìn theo bóng dáng ông, cánh tay trái gần như không thể nhấc lên, không khỏi thở dài một hơi, thần tử như vậy, thế đạo này cũng không thấy nhiều.
Không sai biệt lắm vào lúc trước hôn kỳ một tháng, Thẩm Nhiễm trái lo phải nghĩ, cuối cùng đành nhờ Thẩm Chân đưa muội muội của Bạch Đạo Niên vào Thẩm phủ.
Phù Mạn bắt mạch cho nàng, sau khi xem xét kỹ càng, không khỏi nhíu mày.
Thẩm Nhiễm nói: “Có gì xin cứ nói thẳng.”
Phù Mạn nói: “Nguyệt sự của cô nương không đúng ngày phải không?”
Thẩm Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy. Khi thì đầu tháng, khi thì cuối tháng.”
Phù Mạn gật đầu nói: “Lẽ ra… nguyệt sự không chuẩn, cũng không phải không thể mang thai. Dù sao thì cô nương chớ nên nghĩ nhiều, thân thể cô không có đáng ngại gì, hài tử đôi khi chính là như vậy, mong tới thì không tới, không mong, đứa nhỏ lại tới. Duyên phận chưa tới mà thôi.”
Thẩm Nhiễm nghe lý do thoái thác giống như đúc, không khỏi cười một nhẹ: “Không có việc gì, có lẽ ta thật sự chưa có duyên với đứa nhỏ đi.”
Một câu “duyên mỏng với hài tử” là mẫu thân của Lý Đệ, Văn thị nói. Thẩm Nhiễm gả đến Lý gia một lòng muốn có hài tử, mong rồi lại mong, cuối cùng vẫn không có. Văn thị tuy gấp nhưng không dám nói gì, trước sau mời tới hai đại phu, Văn thi nhịn không được nói một câu như vậy.
Chỉ là sau khi xé rách mặt nhau, Văn thị cũng không hề nói cái gì mà duyên mỏng với hài tử.
Bụng không chịu cố gắng, gà mái không biết đẻ trứng… Cơ hồ đều là lời nói khó nghe.
Sau khi Phù Mạn đi rồi, Thanh Lệ mắt đỏ hoe nói: “Cô nương đừng buồn trong lòng. Nếu thân thể không đáng lo ngại, hài tử ắt sẽ tới thôi ạ.”
Thẩm Nhiễm cười một tiếng, “Ngươi khóc cái gì? Ngày sau nếu có con nối dõi hay không đó đều là tùy duyên. Nếu mọi chuyện đã vậy, chuyện nên nói ta cũng đã nói qua với hắn.
Hôm nay nàng tìm đại phu tới, cũng là vì ngày sau có thể cho Chu Thuật An một câu trả lời...
Thời gian như thoi đưa, cuối cùng cũng tới ngày 20 tháng 3.
Chu Thuật An theo tục lệ mặc hôn phục đỏ đậm đi tới trước cửa Thẩm phủ, sau khi tự tay đón tân nương tử, hắn cưỡi ngựa phía trước, đi vòng quanh kiệu hoa ba vòng.
Một đường kèn pháo không ngừng, chiêng trống náo nhiệt vang trời.
Sau khi hoàn thành các lễ, hai người được đưa vào phòng tân hôn.
Quạt tròn viết thơ, uống rượu hợp cẩn, từng bước đều được hoàn thành, hỉ nương lẩm nhẩm đọc trong miệng, “Cây nêu trăng, cành khó trèo. Mượn chiếc lược ngà, cài tóc đã được trả về.”
Thẩm Nhiễm duỗi tay chạm tay bà ấy một chút.
Đứng phía đối diện, cả người hỉ nương bỗng ngơ ngẩn.
Hỏng rồi! Tân nương quá mức xinh đẹp, nhất thời quên mất nàng là gả lần hai. Chải đầu hợp lễ, kết tóc phu thê, lễ này theo tục lệ triều Tấn chỉ có lần gả đầu mới có.
Tân nương gả lần hai, đây không phải là việc xấu hay sao?
Hỉ nương đang chuẩn bị niệm mấy câu điềm lành, muốn giảm bớt không khí xấu hổ, lại nghe Chu Thuật An nói: “Mang kéo tới đây.”
Thẩm Nhiễm nhìn hắn.
Cuối cùng hắn vẫn kết tóc của hai người lại thành một thể, đặt vào trong hộp gỗ cẩm lai màu vàng.
Chu Thuật An siết chặt bàn tay nàng một cái, đứng dậy đi kính rượu mừng.
Chu phủ vốn có ít người, yến hội ở tiền viện phần lớn đều là đồng liêu bằng hữu trong triều của Chu Thuật An. Lục Yến tự nhiên cũng tới phụ hắn tiếp rượu, khi hai người nâng ly, không hẹn mà cùng nở nụ cười thâm thuý.
Từ hôm nay trở đi, hai người bắt đầu nhiều thêm một tầng quan hệ.