“Nếu ta không yên tâm thì sao?”
“Từ ngày 18 tháng 10 năm ngoái đến nay tổng cộng 310 ngày, Thẩm Nhiễm, đối với nàng, ta không thể làm quân tử.”
“Ta hỏi lại một lần nữa, nàng có gả không?”
“Vậy Thẩm Đại cô nương cứ chờ xem.”
Từ ngày ấy, trong lòng Thẩm Nhiễm vẫn luôn lo sợ bất an, những lời trầm thấp khàn khàn của nam nhân cứ văng vẳng bên tai nàng suốt ba ngày. Nhưng ba ngày đã trôi qua mà chẳng hề có chút động tĩnh.
Gió đêm hơi lạnh, Thẩm Nhiễm gõ cửa thư phòng, nhẹ giọng nói: “Cha.”
Thẩm Văn Kỳ nói: “Vào đi.”
“Cha, đây là canh cừu hầm nữ nhi phân phó ma ma phòng bếp làm.” Thẩm Nhiễm đến đưa một chén canh cho ông, đặt lên trên bàn, nàng nhìn cánh tay Thẩm Văn Kỳ nói: “Tiết trời trở lạnh, có phải cánh tay cha lại bắt đầu đau rồi không?”
Thẩm văn Kỳ hoà nhã nói: “Thuốc Bạch đại phu bốc ngày nào ta cũng dùng, đã không còn đáng ngại.”
“Vậy thì tốt rồi ạ!”Thẩm Nhiễm nhìn lướt qua cây bút lông sói trên tay Thẩm Văn Kỳ, như không có việc gì nói: “Gần đây chuyện ở Công Bộ có thuận lợi không cha?”
Thẩm Văn Kỳ hạ bút: “Trước mắt đã vào thu, Công Bộ không còn bận rộn như trước nữa, sao tự dưng con lại hỏi chuyện này?”
Thẩm Nhiễm ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Con chỉ muốn quan tâm Thẩm đại nhân một chút thôi mà.”
Thẩm văn Kỳ cười nhẹ, trong lòng dâng lên một luồng nóng ấm, âm thầm nghĩ: Đúng là có nữ nhi vẫn tốt hơn.
Thẩm Nhiễm trở về phòng, sau khi rửa mặt thì thở dài một hơi.
Thanh Lệ hỏi nàng: “Gần đây cô nương có tâm sự sao ạ? Hai ngày nay sao người cứ thở dài thế?”
“Có sao?”
“Nô tỳ nghe thấy nhiều lần rồi.” Dứt lời, Thanh Lệ học dáng vẻ của Thẩm Nhiễm, thở dài một hơi.
Thẩm Nhiễm cười khẽ: “Không có gì, trước đây là ta nghĩ nhiều rồi.”
Chẳng qua chỉ có ba ngày, Thẩm Nhiễm đã lý giải câu nói mà nam nhân kia nói với nàng thành — hôm ấy, hắn chỉ là nhất thời cao hứng hoặc do có chút không cam lòng thôi.
Từ khi Thẩm Chân hoài thai, nàng phải làm “chưởng quầy mặc xác”(*), trong tay nàng giữ mặt tiền cửa hiệu, khế đất, còn có nhiều thứ khác. Sản nghiệp của Thẩm gia đều giao cho Thẩm Nhiễm quản lý toàn bộ, nhưng Thẩm Nhiễm làm không xuể, chỉ đành tìm hai người tới hỗ trợ.
(*) Chưởng quầy mặc xác: ý nói một người không làm việc một mình mà có người trợ giúp, chỉ đạo người khác cùng làm việc. Cũng đề cập đến người phụ trách chỉ được nêu tên mà không có trách nhiệm và không làm bất cứ việc gì.
Hôm sau, mặt trời treo cao, ánh nắng chiếu xuống mặt ao dọc theo những tán lá xanh tươi, gợn sóng lăn tăn lấp lánh, từ xa nhìn lại giống như được rắc lên vụn vàng.
Thẩm Nhiễm đưa tay đỡ cây trâm trên đầu, quay đầu lại hỏi Thanh Lệ: “Chuẩn bị xe ngựa xong chưa?”
Thanh Lệ gật đầu nói: “Đã ở bên ngoài rồi ạ.”
“Đi thôi.”
Thanh Lệ đỡ Thẩm Nhiễm lên xe ngựa, chiếc xe chậm rãi đi về phía chợ tây, sau nửa canh giờ thì dừng trước cửa Bách Hương các.
Hai bà tử Thẩm Nhiễm nhờ người tìm đã đứng chờ trước cửa.
Bà tử mập hơn họ Trương, đến từ đất Thục, rất nhiệt tình trong công việc, tiếng phổ thông cũng lưu loát.
Bà tử cao hơn thì họ Vương, tuy ít nói hơn nhưng lại có làn da rất đẹp. Bách Hương các dù sao cũng là cửa hàng hương phấn, khuôn mặt của chưởng quầy cũng coi như một nửa mặt mũi của cửa tiệm, Thẩm Nhiễm không khỏi nhìn Vương bà tử thêm mấy lần.
Chốc lát sau, Thẩm Nhiễm rút một chiếc khăn ra, chỉ vào khăn tẩm hương liệu trong tấm màn che rồi nói với người nọ: “Bà có biết đây là gì không?”
Gương mặt già của Trương bà tử đỏ lên, căng da đầu nói: “Cái này… Chắc là hương do bọn họ làm, mặc dù ta không biết đây là hương gì, nhưng ngửi hương thơm cũng biết nó hẳn là đồ tốt.”
Thẩm Nhiễm lại nói với Vương bà tử: “Bà có biết hương này không?”
Vương bà tử dừng một chút, nói: “Đây là Tề Hương.”
Thẩm Nhiễm lại nói: “Vậy hai cái này thì sao?”
Vương bà tử lại nói: “Đây là Đằng Môn Tử với Nhục Quế.”
Lần này, chọn ai, không cần nói cũng biết, Trương bà tử mặt đỏ tai hồng bước ra ngoài, Thẩm Nhiễm lại nói: “Bà có biết ghi sổ không?.”
Vương bà tử nói: “Biết.” Dứt lời, Vương bà tử lấy ra một cuốn sách, giao cho Thẩm nhiễm: “Đây là cuốn sổ ta ghi chép ở nhà.”
Thẩm Nhiễm nhìn qua rồi gật đầu, “Được, bắt đầu từ hôm nay trở đi, ta sẽ giao cửa hàng cho bà chăm sóc, mỗi cuối tháng ta sẽ tới kiểm tra sổ sách một lần, bà cần phải chuẩn bị tốt để giao cho ta.”
Vương bà tử khom người nói: “Lão nô hiểu rồi.”
Thẩm Nhiễm đứng dậy, chuẩn bị đi một chuyến tới chợ phía đông, ai ngờ vừa mới động thân, Thanh Lệ đã vội vàng chạy tới nói: “Cô nương, không tốt rồi!”
“Sao vậy?”
“Bên ngoài có mấy thương nhân người Hồ đánh nhau với vài tên giặc cỏ vừa vào Kinh, xe của chúng ta dừng bên cạnh bọn họ nên bị đập hỏng mất rồi ạ.”
Thẩm Nhiễm sốt ruột hỏi: “Hỏng tới mức nào?”
Thanh Lệ nói: “Chắc chắn là không ngồi được nữa, bánh xe đã bị đập gãy.”
Thẩm Nhiễm bước ra cửa: “Bọn họ đi đâu hết rồi?”
Thanh Lệ nói: “Lập tức giải tán rồi chạy trốn rồi ạ.”
Chợ phía tây ở Trường An đông đúc, ngư long hỗn tạp, loại người nào cũng có, phá phách cướp bóc là chuyện thường xảy ra. Bằng không, sai dịch của phủ Kinh Triệu đã không đến nỗi cả ngày đều chạy đến chợ phía thành tây này.
Thẩm Nhiễm đi qua, nhìn thảm trạng của xe ngựa nhà mình, lông mày nàng hơi cau lại.
Ba mươi nan nối giữa vành và trục nằm ngổn ngang trên mặt đất, tấm ván ngang(*) hai bên cũng nứt toác.
(*) Nguyên văn là 轸: Trong thời cổ đại, nó dùng để chỉ phần gỗ nằm ngang xung quanh đáy thùng xe.
“Cô nương đợi chút, nô tỳ sẽ đi tìm chiếc xe ngựa khác.”
“Lúc này ngươi định tìm ở đâu chứ?”
Thấy cảnh này, Thẩm Nhiễm thầm nghĩ: Không bằng đi nhờ muội phu của nàng giúp đỡ một phen. Dù sao thì phủ Kinh Triệu tọa lạc ngay ở phường Quang Đức, mà phường Quang Đức thì rất gần khu chợ phía tây.
Đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy có người vội vã đi tới, khom người nói: “Thẩm cô nương.”
Thẩm Nhiễm quay đầu lại, ngẩn ra.
Người này là Sở Nhất, thị vệ bên cạnh Chu Thẩm An. Thẩm Nhiễm đã gặp hắn ở ngục Đại Lý Tư vô số lần. Coi như là người quen biết.
Thẩm Nhiễm nghi ngờ nhìn hắn nói: “Sở thị vệ tìm ta có việc gì?”
Sở Nhất cười nói: “Chu đại nhân mới đi một chuyện tới phủ Kinh Triệu, ngang qua khu chợ phía Tây vừa vặn gặp được mấy tên gặp cỏ, biết cô nương bị tai bay vạ gió nên mới cố ý tìm một chiếc xe ngựa cho cô nương.”
Theo hướng tay Sở Nhất chỉ nhìn lại...
Cách đó không xa quả nhiên có một chiếc xe ngựa đang dừng lại, dưới lọng che(*) có một tấm biển bằng gỗ cẩm lai vàng, trên đó khắc một chữ— “Chu.”
(*) 华盖: ô che trên xe ngựa của vua và quan lại quý tộc thời xưa.
Thẩm Nhiễm véo lòng bàn tay, nói với Sở Nhất: “Thay ta đa tạ đại nhân nhà ngươi, nhưng ta không cần chiếc xe ngựa này, ta chuẩn bị tới nha môn.”
Lời nói vừa dứt, Sở Nhất lập tức ngơ ngẩn, một lúc lâu mới đè nén được kinh hãi trong nội tâm.
Chủ tử nhà hắn tuyệt đối là thần, đến những lời này mà cũng đoán được.
Sở Nhất vội vàng nói: “Đại nhân nhà ta còn sai ta truyền cho ngài một câu.”
Thẩm Nhiễm nhẹ giọng nói: “Nói cái gì?”
Sở Nhất đứng một bên thấp giọng thuật lại.
Từng câu từng chữ tuy xuất phát từ miệng người khác, Thẩm Nhiễm lại giống như nghe được giọng nói rõ ràng của người nọ, “Ta từng hứa sau này sẽ chăm sóc nàng, những lời này vĩnh viễn tồn tại, nàng đừng khách khí, càng khách khí lại thành ra xa lạ.”
Thẩm Nhiễm nheo mắt cười khẽ.
Nhưng trong lòng lại là sóng to gió lớn.
Nàng nhớ tới tình cảnh ngày 18 tháng 10 năm ngoái.
Bên ngoài tiệm sách, mưa to như trút nước, gió thu lạnh lẽo lùa qua khe cửa số vào phòng, hắn giúp nàng vuốt lại tóc mai, thay nàng sửa lại xiêm y, nói từng chữ: “Thẩm Nhiễm, ở bên cạnh ta, từ nay về sau ta sẽ chăm sóc nàng.”
Nhớ về ngày ấy, trái tim nàng không khỏi có chút yếu ớt, nàng quay đầu gọi Thanh Lệ, rồi nói với Sở Nhất: “Đa tạ ý tốt của Chu đại nhân.”
Thẩm Nhiễm bước tới xe ngựa, nhấc chân, khom lưng, rồi ngồi xuống.
Bởi vì Thẩm gia chuyển từ phường Bảo Ninh đến phường Sùng Nghĩa nên Thanh Lệ cố ý dặn dò với xa phu một câu: “Chúng ta đi Thẩm phủ ở phường Sùng Nghĩa.”
Xa phu gật đầu.
Tiếng bánh xe lộc cộc lăn trên đường rời khỏi chợ phía tây, mới đầu Thẩm Nhiễm không thấy chỗ nào bất ổn cả, nhưng nàng là người có cảm giác về phương hướng cực tốt, sau khi đi qua ba con phố, nàng bắt đầu cảm thấy có điều không đúng lắm.
Đây không phải đường hồi phủ.
Nàng vén tấm màn che lên, nơi đây quả nhiên không phải là phường Sùng Nghĩa.
Thẩm Nhiễm vỗ tay lên trán một cái.
Thanh Lệ nói: “Cô nương, sao vậy ạ?”
“Dừng lại đi.” Thẩm Nhiễm nói với xa phu.
Nào biết nàng vừa nói lời này, bánh xe vẫn tiếp tục quay tít...
Bởi vì vừa rồi trông thấy Sở Nhất nên Thẩm Nhiễm cũng không nghĩ nhiều. Cho đến giờ phút này nàng mới hiểu ra tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều đã được an bài sẵn...
Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ!
Nàng vừa ra cửa đã gặp được bọn giặc cỏ không nói, nhưng mấy tên giặc cỏ đó lại cố tình phá hỏng chiếc xe ngựa của nàng! Không chỉ vậy, Chu Thuận An còn “đúng lúc” đi ngang qua chợ phía tây, chuẩn bị sẵn cho nàng một chiếc xe ngựa?
Chỉ sợ ngay cả mấy câu mà Sở Nhất thuật lại cũng là cố ý mà thôi.
Xe ngựa không hề có dấu hiệu dừng lại, Thẩm Nhiễm cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, sau đó nói với xa phu: “Ngươi muốn mang chúng ta đi đâu, rời khỏi thành ư?”
Xa phu không đáp, Thẩm nhiễm mắt thấy bản thân càng lúc càng cách xa phường Sùng Nghĩa.