Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 135: Phiên ngoại 8



Ngày 27 tháng giêng, tuyết lớn bay tán loạn. Giống hệt kiếp trước, Sở Tuần bị hai phong thư của Lục Yến khuyên trở về kinh thành.

Lúc chạng vạng, Lục Yến, Sở Tuần, Tùy Ngọc, ba người tề tụ ở Hồng Tụ lâu.

Nhấc màn lên, Lục Yến đi vào sương phòng.

Sở Tuần nhướng mày nói: "Hai phong thư Lục đại nhân viết quả thật đả động nhân tâm, hại ta một đường ra roi thúc ngựa trở về kinh thành, kết quả vào kinh rồi, huynh lại bắt ta chờ những bảy ngày."

Lục Yến nghiêm trang nói: "Gần đây có hơi vội."

Tùy Ngọc nghiêng đầu hỏi Lục Yến, "Thẩm Chân sắp sinh rồi sao?"

Lục Yến gật đầu, "Ừm, phỏng chừng mấy ngày nay thôi."

Nghe vậy, Sở Tuần hít sâu một hơi, "Thời gian qua thật mau, chỉ chớp mắt đến hài tử của huynh đều sắp ra đời rồi."

Li Nương ngồi quỳ ở một bên rót rượu cho Sở Tuần, "Lời này của Tuần lang nghe đầy thật chua nha."

"Chẳng qua mới một năm không gặp ta thế mà một phần tình cảm cũng không còn nữa sao?" Sở Tuần bóp eo nàng nói: "Còn giúp người ngoài nói ta, hửm?"

Li Nương đánh tay hắn, "Ôn nhu hương của Tuần lang đêm không hết, làm khó ngài còn nhớ chút tình cảm với Li Nương."

"Chậc." Sở Tuần ngậm ý cười, tay lại ôm lấy eo nàng, "Hai ta rốt cuộc là ai chua đây?"

Thấy vậy, Tùy Ngọc lắc đầu, nhấc ly uống một ngụm.

Sở Tuần nhìn thoáng qua Tùy Ngọc, như vô tình nhắc tới, "Hữu An, chuẩn bị khi nào thì sinh cho ta một chất nhi?"

Tay cầm ly của Tùy Ngọc cứng đờ, nhàn nhạt nói: "Đừng có xé lên người ta."

Chuyện chuyển tới trên người Tùy Ngọc, không khí trong phòng không khỏi lạnh xuống vài phần.

Tùy Ngọc thành hôn ba năm, cùng phu nhân hắn tôn trọng nhau như khách, dưới gối không con. Người khác không biết vì sao lại thế, Lục Yến và Sở Tuần sao có thể không biết sao?

Hai người kia, một người trong lòng có biểu ca đã mất, một người linh hồn nhỏ bé không ở Trường An. Sở Tuần vốn tưởng rằng bọn họ có thể dùng tâm đối đãi, chung sống dài lâu khẳng định sẽ sinh ra cảm tình.

Không phải có câu nói như vậy sao, người chẳng phải cỏ cây, làm gì có ai vô tình.

Nhưng không ai tưởng được, hai người này một người so với một người lại cố chấp hơn, nhưng cuộc sống cũng coi như tốt đẹp, chẳng qua không động tâm lấy một lần thôi.

Hai người miệng đều ngậm thật chặn.

Từ trước đến nay, Li Nương là một nữ tử có ánh mắt, vừa thấy độ ấm trong phòng giảm xuống, liền quay đầu nói với Sở Tuần: "Lần tới Tuần Lang lần tới Hồng Tụ lâu chớ có gọi thiếp ra hầu hạ."

Ngón tay Li Nương xẹt qua cằm hắn.

Sở Tuần dựa về phía sau, cười xuy một tiếng, "Vì sao?"

Li Nương nhỏ giọng nói: "Có người chuộc thân cho thiếp, qua đêm mai, thiếp sẽ không ở nơi này nữa."

Lời này là lời thật, cũng là thử.

Một năm vừa rồi, quyền quý muốn chuộc thân cho Li Nương chỗ nào cũng có, dù sao nàng vừa có mạo mỹ lại biết điều, tài hoa cũng là nhất đẳng. Luôn có mị lực đối với nam nhân, nhưng Li Nương không quên được câu Sở Tuần từng nói.

Nhớ ta, nàng chỉ cần nghĩ về ta, ta sẽ tới.

Nàng vì những lời này mà trầm luân, lại vì những lời này mà lo sợ bất an, thẳng đến khi nàng chờ đợi hắn, mới biết nam nhân thân phận tôn quý như vậy sẽ không lưu tâm lại hẻm hoa liễu.

Quả nhiên, Sở Tuần đến là ai cũng chưa hỏi. Chỉ thu hồi ý cười trong mắt, véo mặt nàng, nói: "Đi đi, đêm nay lại đàn cho ta nhiều thêm hai khúc."

Li Nương cười nói: "Vậy ta sẽ đi."

Bên cạnh tiếng nhạc tranh hoà tấu, Tùy Ngọc nói: "Sở Tử Nghiệp, huynh sớm muộn gì cũng bị gặp báo ứng."

Sở Tuần không để bụng, "Đến lúc đó lại nói. Lục Thời Nghiên, huynh nói cho ta trước đã, vội gọi ta tới kinh làm gì, đừng nói không phải vì yến trăm ngày của hài tử."

Lục Yến nói thẳng: "Sở Tử Nghiệp, đừng về Dương Châu nữa, ở lại kinh đi, ta sẽ tiến cử với thánh thượng để huynh tiến nhập Hình Bộ."

Sở Tuần chọn mi, "Triều đình trước mắt gió êm sóng lặng, không tới hai năm huynh sẽ nhập trung tâm cầm quyền, cần nhân thủ thì tự mình bồi dưỡng hai người là được, còn cần ta nhập kinh sao?"

"Triều đình làm gì có thời điểm gió êm sóng lặng." Lục Yến nặng nề mở miệng: "Thập điện hạ đang lớn dần, thân thể thái tử lại ngày càng sa sút, huynh thật sự cảm thấy hoàng hậu ngồi yên được sao? Từ gia sẽ không động tâm với vị trí kia?"

Hứa gia năm đó cũng vậy, Từ gia hôm nay cũng thế, đều không thể một hơi là có thể nuốt trọn.

Ánh mắt Sở Tuần trầm xuống, nói: "Huynh duy trì thái tử?"

"Lục gia chỉ trung với hoàng đế, trung với xã tắc." Lục Yến hơi dừng, nói: "Bảo vệ triều đình yên ổn."

Sở Tuần nhìn ly trong tay, trịnh trọng nói: "Lục Yến, nhạc phụ huynh là môn hạ của thái tử. Không ai không biết Lục Tam Lang huynh yêu thương phu nhân, quan hệ giữa huynh và thái tử có thể hoàn toàn thanh bạch sao?"

"Đầu tháng trước, nhạc phụ lấy lý do thân thể không khoẻ để từ quan, thánh thượng chưa đáp ứng, nói là chờ hành cung ở Lạc Dương xây xong lại bàn đến."

Sở Tuần kinh ngạc nhướng mày, "Thẩm đại nhân đến câu từ quan cũng nói ra được?"

"Không thì thế nào?" Tùy Ngọc liếc mắt nhìn Lục Yến, "Nơi này một Kinh Triệu Doãn, chỗ đó một Đại Lý Tự Khanh, đều là người mặc áo tím, tay cầm thực quyền, huynh nói Thẩm đại nhân phải làm sao bây giờ?"

"Ba nữ nhi của Thẩm gia thật sự là một người so với một người càng thêm lợi hại." Sở Tuần cười nhìn thoáng qua Lục Yến: "Ai có thể nghĩ đến, Lục Tam Lang từng làm tan nát biết bao tâm hồn của các cô nương Trường An, sau khi thành hôn lại có dáng vẻ này đây."

Môi mỏng của Lục Yến nhấp một ngụm, đặt mạnh ly lên án kỉ, "Nói cho rõ ràng, dáng vẻ thế nào hả?"

Tùy Ngọc chọc tức hắn: "Chẳng phải chỉ là uống chén rượu thôi sao, thế mà vừa rồi cũng phải kêu Dương thị vệ chạy về đưa tin tức thì phải?"

Lục Yến chậm rãi rót cho chính mình một ly, nhẹ giọng nói: "Nàng sắp sinh rồi."

Tùy Ngọc và Sở Tuần nhìn nhau cười.

Ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, bốn chữ này tuyệt đối được coi là câu có mùi vị nhân tình nhất cuộc đời Lục Yến.

Tùy Ngọc và Sở Tuần trăm miệng một lời nói: "Chúc mừng."

Lục Yến mới vừa nhấc ly, ngực bỗng nhiên run lên, đau đớn khiến hắn nhăn mày.

Cơn đau sau nối tiếp cơn đau trước, như muốn xé đôi trái tim hắn ra vậy.

Tùy Ngọc phát hiện biểu tình của hắn không đúng, nói: "Lục Yến, huynh làm sao vậy? Đừng nói huynh cũng có bệnh tim nhé......"

Lục Yến hít sâu một hơi, đau đớn không chịu giảm dù chỉ một chút, một ý niệm xẹt qua trong lòng.

Sở Tuần nói: "Huynh không sao chứ, có cần kêu ngươi mời đại phu không?"

Lục Yến mở miệng, "Hôm nay là ngày mấy."

Sở Tuần chớp mắt, chậm rãi nói: "Ngày 27...... 27 tháng giêng."

Lục Yến đột nhiên đứng dậy, "Ta muốn hồi phủ Quốc công một chuyến." Ngữ khí hơi ngập ngừng, nói: "Các huynh nên chuẩn bị hạ lễ đi."

Nói rồi, Lục Yến sải bước rời khỏi Hồng Tụ lâu.

Để lại hai người mặt đầy nghi hoặc đối diện nhau.

*****

Gió lạnh thổi qua, Lục Yến cưỡi ngựa chạy về phủ Quốc công, quả nhiên, vừa tiến vào sân viện thì phát hiện tất cả mọi người đều đang vội. Bóng cây lắc lư, trưởng công chúa đứng trong viện nói: "Mau đi chuẩn bị nước ấm!"

Lục Yến đi qua, thấp giọng gọi: "Mẹ."

Trưởng công chúa xoay người, vẻ mặt vui mừng, "Ta vừa kêu người đi tìm con mà con đã trở lại rồi, thê tử con hôm nay muốn sinh rồi, mới vừa vào Bắc uyển, thừa dịp vẫn chưa bắt đầu sinh, con đi qua nhìn con bé đi."

Lục Yến gật đầu, bước nhanh về hướng Bắc uyển.

Phủ Trấn Quốc công đã tìm sẵn ba bà đỡ.

Ở triều Tấn, nữ tử sinh sản phần lớn đều theo hai loại phương thức, một là "Nằm", một là "Ngồi". Bởi vì khung xương Thẩm Chân nhỏ, sức lực không lớn cho nên lựa chọn ngồi sinh.

Đại phu dặn dò: sản phụ phải ngồi thẳng, khi ngồi cần có người đỡ eo, giữ eo thật chặt không được để ngả nghiêng, để đứa bé thuận lợi sinh ra.

Lúc Lục Yến vào cửa, Thẩm Chân đã được hai người đỡ ngồi dậy, vừa thấy hắn, hai mắt lập tức đỏ lên.

"Thế nào rồi?" Lục Yến kéo tay nàng hỏi.

"Mới vừa đau một lúc, bây giờ thì không có cảm giác." Thanh âm Thẩm Chân hơi run nhẹ.

"Đừng sợ, ta ở bên ngoài chờ nàng."

Thẩm Chân gật đầu, chóp mũi đỏ bừng, bỗng nhiên buông bà đỡ ra, ôm lấy cổ Lục Yến, vùi đầu vào vai hắn. Tưởng tượng đến hài tử trong bụng sẽ chui từ thân dưới ra, nói không sợ đương nhiên là giả.

Lục Yến vỗ lưng nàng, hắn vốn định nói một câu, "Lát nữa nàng khóc ít thôi", nhưng cuối cùng vẫn nhận mệnh không nói gì cả.

Thấy vậy, một bà đỡ họ Lưu khuyên nhủ: "Tiểu nương tử yên tâm đi, lão nô tự tay đỡ đẻ cho vô số hài tử, tính đến nay cũng đã hơn trăm, lát nữa người ngàn vạn đừng sợ, giữ lại sực lực để một lát dùng, trữ kính nhi cùng nhau dùng, nếu nhanh thì cũng không mất bao lâu đâu."

Một bà đỡ khác nói với tỳ nữ: "Mang nước ấm tới đây, cây kéo, cây kéo cũng lấy tới."

Đúng lúc này, Thẩm Chân bỗng nhiên ôm bụng, nói với bà đỡ: "Lại bắt đầu đau......"

Bà đỡ nói với Lục Yến: "Như vậy là sắp sinh rồi, nơi này dơ bẩn, lang quân vẫn nên ra ngoài đi."

Lục Yến nhìn bà đỡ, thấp giọng nói: "Kéo dài đại khái bao lâu?"

Bà đỡ đẩy Lục Yến đến cửa, thấp giọng nói: "Điều này rất khó nói, có người hai canh giờ là xong rồi, có người thì một đêm cũng chưa sinh được."

Lục Yến mắt thấy nàng được hai bà đỡ giúp đỡ dựng thẳng dáng ngồi.

Mặt lộ vẻ không đành lòng.

Với chút sức lực này của nàng, đừng nói là một đêm, hai canh giờ đã vắt kiệt nàng rồi.

Nam nhân xoay người, cửa Bắc uyển chậm rãi khép lại.

Ngoài Bắc uyển.

Lục lão phu nhân, Tĩnh An trưởng công chúa, Thẩm Mạn đều tề tụ đủ.

Trưởng công chúa nhìn dáng vẻ Lục Yến mất hồn mất vía, không khỏi an ủi một tiếng, "Không sao đâu, nữ tử đều có một lần như vậy."

Lục Yến ngồi trên ghế, gật đầu.

Trong lòng lại nói: Không phải ai cũng có một lần như vậy đâu.

Bóng đêm dày đặc, ngọn nến được thắp sáng.

Lục Yến nhắm mắt, bất an xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, một canh giờ thực mau qua đi, Đường Nguyệt lại đây nói: "Bà đỡ nói phu nhân chưa vỡ nước ối, tình huống không tốt lắm, cần dùng canh giục sinh."

Canh giục sinh được điều phối từ nguyên hoa và thiên hoa phấn mà thành, nghe tên đoán nghĩa, có tác dụng trợ sản.

Trưởng công chúa nói: "Vậy mau dùng đi, đừng chần chờ."

Ngay sau đó, bên kia truyền đến tin tức nước ối vỡ rồi.

Lại một canh giờ sau, sắc mặt Lục Yến bỗng nhiên trầm xuống.

Ngực bắt đầu đau.

Lão thái thái nhìn tôn nhi nhà mình sắc mặt trắng bệch, không khỏi quan tâm hỏi: "Tam Lang, sao sắc mặt con kém vậy?"

Lục Yến dựa vào ghế, xoa mày, "Con không sao."

Trưởng công chúa hồ nghi nhìn hắn một cái.

Không khỏi hồi tưởng lúc Thẩm Mạn sinh Lục Uẩn Chi. Ban đêm hôm ấy trên mặt Lục Diệp tuy có thần sắc lo lắng, nhưng vui sướng khi lần đầu làm cha đều viết cả lên trên mặt.

Nhi tử này của bà rốt cuộc là cái loại tính tình gì chứ?

Ánh trăng treo cao, chiếu rõ vẻ hoảng hốt trên mặt Lục Yến, hai chân hắn không còn một chút sức lực.

Lúc giờ Hợi bảy khắc, Bắc uyển truyền đến tin tức, thai vị đang đúng, sắp ra rồi.

Nghe xong lời này, Khóe miệng Tĩnh An trưởng công chúa cong lên, duỗi tay chạm vào nhi tử của mình, "Tam Lang, con nghe thấy không?"

Bàn tay Lục Yến đỡ trán, không đáp lại.

Tĩnh An trưởng công chúa nhăn mày, vô cùng ghét bỏ nhìn hắn một cái, sao thái dương lại căng thẳng thế này?

Là Thẩm Chân sinh hài tử cũng không phải con sinh mà?

Cũng không gặp máu, đến nỗi này sao?

Cũng may Lục Yến không nghe được mấy lời nói trong lòng trưởng công chúa, nếu nghe được, không biết hắn sẽ nghẹn(*) đến mức nào nữa

(*) Nguyên văn là 心塞/ heart plug: từ thông dụng trên Internet, ý nói tâm lý tắc nghẽn, khó chịu, hay không nói nên lời về việc gì đó.

Giờ Tý vừa qua, Lục Tam Lang đột nhiên ho khan, bàn tay cũng run rẩy theo, lúc này bắt đầu có cảm giác choáng váng.

Lão thái thái nhìn ra không thích hợp, bà đẩy cánh tay Tĩnh An trưởng công chúa, thấp giọng nói: "Hôm nay Tam Lang làm sao thế? Biểu tình này của thằng bé con có từng thấy qua chưa?"

Tĩnh An trưởng công chúa nói: "Chưa thấy bao giờ ạ."

Lục lão thái thái lại nói: "Đây là cao hứng sao? Ta thấy mu bàn tay thằng bé đều nổi hết cả gân xanh lên......"

Tĩnh An trưởng công chúa nghiêng đầu trông hắn, thấy hắn vẫn luôn cúi đầu, không khỏi nâng lên tay, đập mạnh lên bả vai hắn, "Lục Yến! Con đang nghĩ cái gì vậy?"

Hô hấp Lục Yến cứng lại, suy yếu nói: "Đừng chạm vào con."

Khi nói lời này môi hắn đã trắng bệch.

Này... đến cả Thẩm Mạn đứng một bên xem cũng không hiểu.

Mới đầu nàng còn tưởng rằng Lục Yến đau lòng phu nhân hắn, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy......

Ngày 28 tháng Giêng, giờ Tý bảy khắc, Lục Tam Lang bỗng nhiên hít sâu một hơi.

Đường Nguyệt vội vàng chạy tới báo tin vui, "Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng trưởng công chúa, chúc mừng thế tử gia, phu nhân sinh rồi, mẫu tử bình an!"

Mặt Lục lão phu nhân nở nụ cười tươi, nói: "Bình an thì tốt, bình an thì tốt, đỡ ta đi xem đi."

Trưởng công chúa đứng dậy, nói với Lục Yến: "Đi thôi."

Tay Lục Yến vịn án kỉ đứng dậy, còn chưa đứng được dậy, hắn đột nhiên nhắm hai mắt lại, ngất xỉu.

Tĩnh An trưởng công chúa: "......"

Lục lão phu nhân: "......"

Thẩm Mạn: "......"

Sinh sản cũng coi như thuận lợi, Thẩm Chân rất nhanh đã tỉnh lại, Tĩnh An trưởng công chúa ngồi bên mép giường, vỗ lên tay nàng, "Tỉnh rồi sao?"

Thẩm Chân ho nhẹ một tiếng, nói: "Mẹ."

"Vất vả cho con, con nghỉ ngơi một lát đi." Tĩnh An trưởng công chúa quay đầu lại nói với bà vú: "Mau, ôm tiểu lang quân lại đây."

Bà vú vừa đi lại đây vừa cười nói: "Đứa nhỏ này thật sự là đứa bé đẹp nhất mà nô tỳ nhìn thấy."

Tuy nói lời này chỉ là một câu nói cát tường nhưng Thẩm Chân vẫn cực kỳ thực chờ mong nhìn thoáng qua hài tử. Nàng vốn cho rằng hài tử của bọn họ sẽ đẹp lắm.

Nhưng nhìn rồi mới biết hai chữ thất vọng viết như thế nào.

Hài tử nhăn nheo, cả người đều hồng...... Có chỗ nào đẹp chứ?

Trường công cười nhẹ, ánh mắt càng thêm nhu hòa, "Đứa nhỏ này lúc sinh hạ thật sự là giống Tam Lang như đúc, tuy đã qua rất nhiều năm, nhưng ta vẫn còn nhớ rõ lắm."

Nhắc tới Lục Yến, Thẩm Chân không khỏi nhìn về phía cửa.

Chàng đâu rồi?

Khóe miệng của trưởng công chúa đang trào lên tình thương của mẹ bỗng nhiên cứng đờ, bà nên nói với Thẩm Chân thế nào đây, phu quân của con mới vừa ngất xỉu, bây giờ còn chưa có tỉnh lại.......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv