Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 127: Động phòng hoa chúc - HOÀN CHÍNH VĂN



Cửa nội thất vang lên một tiếng “Kẽo kẹt” rồi mở ra, đám người Thanh Khê khom người gọi: “Lang quân.”

Lục Yến khẽ gật đầu, mấy tỳ nữ yên lặng lui ra.

Nam nhân mặc áo gấm màu đỏ sẫm thêu hoa cửu trọng bằng tơ vàng, đầu đội kim quan đính hạt, eo đeo thắt lưng bạch ngọc. Ánh nến run rẩy soi rõ gương mặt đỏ ửng của nam nhân khi say rượu. Thần sắc hắn tuy mỏi mệt nhưng vẫn khẽ nheo mắt tìm đến dáng hình tân nương, hết sức mê người.

Khuôn mặt này của Lục Tam Lang thật sự là không cho người ta sự lựa chọn khác.

Hắn duỗi tay kéo Thẩm Chân đứng lên, cúi đầu, hơi nóng phả ra bên tai nàng: “Phu nhân giúp ta thay y phục nào.”

Thẩm Chân bị ngữ khí ngả ngớn của hắn thiêu đến hồng thấu khuôn mặt, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh thuần thục ôm lấy vòng eo. “Cạch” một tiếng, giúp hắn tháo mở eo phong. Những động tác này đều là hắn tự mình dạy nàng.

Thẩm Chân vô cùng tự nhiên ngẩng đầu hỏi hắn, “Chàng rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu thế?”

Lục Yến không đáp, khóe miệng treo ý cười, cho dù ở bên ngoài hắn đã uống một chén canh giải rượu thì khi vào phòng vẫn không thắng nổi đêm hoa chúc làm say lòng người.

Thẩm Chân tiếp tục giúp hắn thay y phục, mới cởi được một nửa, cánh tay nam nhân như kìm sắt chợt ôm chặt lấy nàng. Giây lát, yếm đỏ hình điểu ngậm hoa rơi trên mặt đất, tầm mắt cũng theo xuống mắt cá chân trơn bóng tựa ngọc.

Hai người ngựa quen đường cũ lăn lên trên giường.

Lục Yến lật người nàng lại, hôn lên tấm lưng ong, Thẩm Chân không nhịn được “Ưm” một tiếng, chọc cho Lục Yến nóng vội cắn một ngụm lên vai nàng.

Vai như tước thành, eo như thúc tố, duyên cổ tú hạng, lộ ra hạo chất.

Không có chỗ nào không khiến người ta điên cuồng.

Thẩm Chân ghé lên trên giường, thấp giọng gọi một tiếng đại nhân.

Nam nhân có hơi men say trong người nên lực tay ít nhiều mất khống chế, bàn tay theo lưng trượt xuống, "chát" một tiếng đánh lên độ cong quyến rũ của tiểu cô nương.

Cũng không nặng nhưng lại như có như không làm nhân tâm nhộn nhạo.

“Gọi ta là gì?”

Dục vọng cầu sinh dục khiến Thẩm Chân lập tức sửa miệng, “Phu quân.”

Hắn cúi đầu trông xuống, duỗi tay thăm thú.

Nhụy hoa nghiên lệ kiều nộn nào chịu nổi nghiền ép xoa nắn như thế, cự bách nở rộ, hầu kết Lục Yến trượt lên xuống, ánh mắt đen tối, thấp giọng gọi nàng, “Chân Chân.”

Khi nam nhân dùng ngữ khí như vậy gọi tên nàng không khác gì đang hỏi nàng chuẩn bị tốt chưa.

Tự nhiên, đúng lúc này, tiểu cô nương lại bất ngờ xoay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Yến hỏi: “Làm sao vậy?”

Có lẽ là để nói mấy lời này ra khỏi miệng thật sự có chút thẹn thùng, Thẩm Chân hơi làm ra vẻ, vuốt sợi tóc mai ở thái dương, “Phu quân, chàng tới gần đây một chút.”

Không thể không nói, thanh âm kiều kiều mềm mại của Thẩm Chân gọi hai tiếng lang quân thật sự khiến người như đắm chìm trong mật ngọt. Lục Yến nghe lời, cúi người tiến về phía nàng.

Thẩm Chân kéo cánh tay hắn, ôn nhu nói: “Phu quân lại gần hơn nữa đi.”

Thẩm Chân rốt cuộc cũng với tới tai hắn, nàng nắm tay, mở miệng nói: “Thiếp muốn nằm.”

Lục đại nhân sửng sốt.

Nằm trên, nằm dưới, đứng, nằm bò, quỳ hay bay lên không, nàng luôn nghe theo hắn, đây là lần đầu tiên nàng chủ động mở miệng.

Lục Yến cắn môi nàng, thấp giọng hỏi: “Nàng thích nằm sao?”

Thẩm Chân nói: “Từ cô cô nói với thiếp như vậy sẽ dễ thụ thai hơn.” Nàng thật sự thích nằm, nhưng nàng ngượng ngùng không dám nói, cũng may còn có lý do này để bao che.

Nghe vậy, Lục đại nhân cúi đầu ngắm nhìn bụng nhỏ trắng như tuyết của nàng, tầm mắt đong đưa, duỗi tay vuốt ve, tưởng tượng nơi này phồng lên sẽ tuyệt thế nào.

Chợt, nam nhân nắm lấy chân ngọc của nàng, nâng lên......

Thẩm Chân cho rằng tối nay là đang làm chuyện đứng đắn, mà chuyện đứng đắn làm một lần là đủ rồi.

Nhưng nam nhân “Cửu hạn phùng cam lộ”(*) sao có thể dễ dàng thu hồi lòng tham? Mãi đến đêm khuya, động tĩnh trong phòng vẫn không dừng lại, Đường Nguyệt và Thanh Khê gác đêm mà mặt đỏ tai hồng.

(*)Hạn hán đã lâu mới gặp được sương ngọt, ý là nam chính đói khát nữ chính lâu rồi.

Không biết đã qua bao lâu, lông mi Thẩm Chân đong đầy nước mắt, Lục Yến cúi đầu hôn lên mí mắt nàng, “Ta sẽ nhẹ nhàng, nàng đừng khóc.”

Tiểu cô nương bất lực nâng hai chân đã tê dại lên, bên tai vang lên lời Đại tỷ và Nhị tỷ nói với nàng.

Thẩm Chân còn tâm niệm ngày mai phải kính trà. Đột nhiên nàng giống như đánh canh bạc mà câu lấy cổ hắn, ôn nhu nói: “Phu quân, thiếp khó chịu.”

Lưng Lục Yến cứng đờ, giọng nói khàn khàn: “Sao thế?”

Thẩm Chân lã chã chực khóc nhìn hắn, “Khó chịu.”

Nam nhân nhăn mày, tim đập gia tốc, nào biết Thẩm Chân lại đột nhiên nhắm mắt lại, ôm cổ hắn làm nũng: “Phu quân chàng làm đau thiếp......”

Giọng nói vừa dứt, Lục Yến lập tức đầu hàng, hít sâu một hơi, rời đi.

Thẩm Chân sợ lòi đuôi, dứt khoát nhắm hai mắt lại cọ cọ ở trong lồng ngực hắn.

Lục Yến thấp giọng nói: “Còn đau không?”

Thẩm Chân giữ chặt tay hắn, “Ừm, tốt hơn rồi.”

“Ta ôm nàng đi tịnh phòng.” Dứt lời, hắn liền bế người lên.

Từ nội thất đến tịnh thất bất quá chỉ ngắn ngủn mấy bước, Thẩm Chân bỗng nhiên nhớ tới đêm hai người chân chính ở cùng nhau khi còn ở Trừng Uyển.

Ban đêm hôm ấy, sau khi buông ra nàng hắn liền một mình đi tịnh thất, lúc trở lại thì ánh mắt trầm tới dọa người, tựa như cực kỳ không hài lòng. Lúc nằm lại, hắn cũng không chạm vào nàng nữa.

Nàng nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, nhìn hồi lâu.

Nhớ rõ một ngày ấy, nàng vô cùng buồn tủi.

Nàng buồn tủi vì cho rằng những thứ từng chắc chắn có được nay đều đã thành bọt nước, không có động phòng, không có hoa chúc, cũng chẳng có lang quân......

Hiện giờ, hắn chính là lang quân của nàng.

Suy nghĩ hồi lại.

Hai người trở lại từ tịnh thất, ánh mắt Thẩm Chân dừng trên ánh nên lay động không tắt, nàng ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm nam nhân.

Lục Yến cúi đầu thơm lên trán nàng, giúp nàng đắp chăn, ủng nàng nhập hoài.

******

Hôm sau.

Nắng sớm vừa mới chiếu vào, Thẩm Chân đã mở bừng mắt, hai chữ “Tân nương” còn sẵn trên đầu, nàng vội vàng đánh thức Lục Yến.

Lục Yến xoa nhẹ mày, “Làm sao thế?”

Ánh mắt Thẩm Chân hơi khẩn trương, thấp giọng nói: “Hôm nay phải bái kiến cữu cô(*).”

(*) Ý là huynh đệ tỉ muội của cha chồng, hiểu chung là người lớn nhà chồng đi.

“Không cần vội, còn sớm mà.” Lục Yến chậm rãi mở mắt.

Thẩm Chân đứng dậy trang điểm, vừa đùa nghịch tóc tán loạn vừa nói: “Chúng ta phải đến sớm mới được......”

Lục Yến biết nàng luôn tuân thủ quy củ, cuối cùng vẫn quyết định thức dậy, Thẩm Chân gọi Thanh Khê tới giúp nàng trang điểm, sau đó bắt đầu chỉn chu lại cho bản thân.

Lục Yến nhìn động tác lưu loát của nàng, cười khẽ một tiếng.

Hôm qua hoá ra là nàng gạt hắn.

Lục Yến một tay đỡ eo nàng, chuẩn bị đưa nàng đi gặp mặt trưởng công chúa kính trà. Dọc theo đường đi, tiểu cô nương không ngừng dặn dò hắn, một lát nữa nếu nhiều người, nhớ phải nhắc nàng.

Lục Yến cười nói được.

Ngày 18 tháng 3, trời trong nắng ấm, ánh nắng tươi sáng.

Lục lão thái thái nhìn dáng vẻ Lục Yến săn sóc phu nhân, đôi mắt cười cong lên, bước vào phòng trước Thẩm Chân, bà vỗ tay Tĩnh An trưởng công chúa, thấp giọng chế nhạo nói: “Thật sự không tưởng tượng nổi, với cái tính tình kia của Tam Lang thế mà lại là người yêu thương thê tử cơ đấy.”

Tĩnh An trưởng công chúa cũng cười theo, trong lòng lại nghĩ, phí sức chín trâu hai hổ mới cưới được người vào cửa, nếu còn không biết quý trọng, vậy nó đúng là không cứu được nữa.

Tân nương nhấc váy vào cửa.

Dung mạo của Thẩm Tam Nương tất nhiên không cần phải bàn. Người trong phòng phần lớn đều đã gặp qua nàng, cho dù chưa gặp cũng biết thanh danh Thẩm gia nữ ở Trường An vang dội thế nào.

Thẩm Chân có mỹ danh thanh lệ nhu hòa, ánh mắt dịu dàng, sóng mắt trong suốt như gió mát thanh tuyền, vấn búi tóc cao, lông mày đẹp đẽ, đứng cùng một chỗ với Lục Yến dáng vẻ phong lưu tuấn tú không khỏi khiến người ta than thành tiếng một câu giai ngẫu thiên thành.(*)

(*) Đẹp đôi như được trời định.

Lục Yến tiến lên dẫn đầu mở miệng nói: “Tôn nhi vấn an tổ mẫu.”

Thẩm Chân cũng làm lễ, gọi một tiếng tổ mẫu.

Lục lão thái thái cười thành tiếng.

Tiếp đến là tới Trấn Quốc công và Tĩnh An trưởng công chúa, Thẩm Chân sửa miệng gọi cha, mẹ, nàng xoay người tiếp nhận khay trong tay Thanh Khê, đưa cho Tĩnh An trưởng công chúa.

Trên khay có quả táo, hạt dẻ và thịt khô ướp với khương quế, ngụ ý sớm sinh quý tử, gia đình đủ đầy.

Trấn Quốc công và trưởng công chúa đáp lễ Thẩm Chân bằng một chén rượu.

Làm lễ trước cữu cô xong, Thẩm Chân lại theo Lục Yến gặp mặt trưởng bối của hai phòng còn lại. Làm lễ, Lục Yến gọi một tiếng, nàng lại gọi theo một tiếng.

Cuối cùng là đi tới từ đường trong phủ Trấn Quốc công dâng hương.

Thẩm Chân vừa đi, các nữ quyến nháy mắt nổ tung, Lục Hành dùng khuỷu tay đẩy đẩy Lục Cấm, thấp giọng nói: “Cổ Tam tẩu có dấu vết kìa, tỷ có nhìn thấy không?” Trời mới biết, Thẩm Chân ước chừng đã phải chát hai tầng phấn.

Mặt Lục Cấm đỏ lên, cũng mở miệng nói: “Tỷ cứ nghĩ Tam ca không phải loại người......” Trọng dục.

Lục Hành cảm thán, “Hừ, sao có thể chứ, Thẩm Tam đẹp như vậy, trách không được trước kia Tôn Mật thích chửi bới nàng ấy, còn nói nàng ấy làm ngoại thất cho người ta......”

Còn chưa cảm thán xong, Ôn thị đã đập nhẹ lên đầu Lục Hành, “Con có phải cô nương gia không hả?”

Lục Hành kêu rên, “Mẹ, sao mẹ lại đánh con?”

Ôn thị nói: “Câu nói vừa rồi kia sao không chạy đến trước mặt Tam ca con mà nói đi?”

Lục Hành ra vẻ đương nhiên nói: “Con cũng không có ngốc.”

Nghe xong lời này, Ôn thị giận sôi máu, “Hôm nay ta nhất định phải nghiêm túc dạy dỗ con một trận mới được......”

Lục Hành thấy sự không lành, lập tức xin tha: “Mẹ, ý con là Tam tẩu thật oan uổng mà.”

Ôn thị bắt lấy cánh tay nàng, “Không được khua môi múa mép!”

Lúc trở lại Túc Ninh đường đã là buổi trưa, Thẩm Chân thở phào một hơi, đến trước gương đồng điều chỉnh vạt áo, theo sau lại quay đầu lại, ai oán nhìn thoáng qua nam nhân đang ngồi trên giường, “Các nàng ấy nhất định đã nhìn thấy rồi.”

Lục Yến ngẩng đầu, ra vẻ khó hiểu nói: “Nhìn thấy cái gì?”

Tiểu cô nương đi qua chỉ vào dấu vết trên cổ cho hắn xem.

Lòng bàn tay Lục Yến phủ lên vệt đỏ, xoa nhẹ, khi ngẩng đầu lên, thần sắc đã nặng thêm vài phần.

Thẩm Chân ngửi được mùi nguy hiểm, tay lập tức kéo lại cổ áo, lui về phía sau một bước. Lục Yến ung dung nhìn nàng, không nhanh không chậm nói: “Thẩm Chân, tới đây.”

Gót chân Thẩm Chân như bị định trụ.

Lục Yến vỗ lên giường, cười trông nàng.

Tân hôn yến nhĩ(*), cảnh xuân kiều diễm, Túc Ninh đường quạnh quẽ suốt bao năm từ đây nhiều thêm một bóng hình xinh đẹp.

(*) Chỉ tân hôn vui vẻ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv