"Phu nhân hiểu lầm ta rồi."
Lục đại nhân vừa nói lời ôn nhu vừa đối mắt với Thẩm Chân.
Hàn ý trong mắt tiểu cô nương bị hai tiếng "Phu nhân" sưởi ấm vài phần, tay nàng để trước ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Bây giờ vẫn chưa phải."
Bốn mắt nhìn nhau, nam nhân hạ khóe miệng, giống như đang nói, rất nhanh sẽ phải thôi.
Thẩm Chân phát hiện bản thân bị hắn dẫn dắt, lập tức nghiêng đầu tránh đi ánh mắt hắn.
Lục Yến duỗi tay vuốt ve eo tiểu cô nương, từ trên xuống dưới, "Nàng thấy cái gì, nói với ta đi, ta giải thích cho nàng nghe."
Nghe hắn nói thế, Thẩm Chân lập tức nghĩ tới hai Hồ cơ kia, nhón chân tới gần tai hắn, hắn phối hợp cúi người xuống.
Khóe mắt hiện ý cười, không che giấu nổi hoa tâm!
Thẩm Chân lay lay móng vuốt của hắn, rời ra khỏi người mình, nói: "Lục đại nhân có phải cũng chạm qua hai Hồ cơ kia như thế này không?" Hồ cơ eo nhỏ như vậy, hắn nhất định rất thích.
Lục Yến dựa ra sau, không nhanh không chậm nói: "Hai người đó chỉ là vì chuyện công thôi."
"Đã là chuyện công sao Lục đại nhân còn không mau chóng trở về đi, chớ có lầm chính......" Lời còn chưa nói xong, Lục Yến đã lấy môi ngăn chặn miệng nhỏ của nàng.
Nhẹ nhàng chạm, chậm rãi cắn, mân mê vuốt ve, cuối cùng là cạy mở khớp hàm của nàng, cuốn lấy lưỡi nàng.
Hô hấp khó khăn, Thẩm Chân ngưng mắt liếc hắn, một tay đặt trên vai hắn, dùng sức nắm chặt, hỏi ra câu vẫn luôn cất giấu trong lòng, "Lục Tam Lang ở bên ngoài, rốt cuộc dưỡng bao nhiêu...... Cô nương?" Ngoại thất, Hồ cơ, đầu bảng Bình Khang phường, rốt cuộc có bao nhiêu người?
Lục Yến thấp giọng bên tai nàng: "Chỉ dưỡng một mình nàng."
Thẩm Chân hiển nhiên không tin, chẳng qua loại chuyện này hắn đã không muốn nói, vậy nàng có ép hỏi cũng không ra, liền nói: "Chúng ta đã đính hôn ước, những việc thế này Lục đại nhân có thể giấu kỹ một chút, đừng để người khác biết, giống như trước kia vậy, được không?"
Giấu kỹ một chút, đừng để người khác biết, đừng để cha ta, tỷ tỷ ta biết, càng đừng để ta biết.
Tiểu cô nương một câu "Giống như trước kia vậy", thật sự làm Lục Yến thể hồ quán đỉnh(*), hắn vốn còn không hiểu, bản thân rõ ràng đối với nàng tốt như vậy, vì sao trong chuyện nam nữ nàng vẫn không tin hắn, hiện tại cuối cùng hắn cũng hiểu rõ.
(*) Ý là ngộ ra/hiểu ra, bỗng nhiên hiểu ra.
Nói đến cùng, vẫn là bởi vì khởi đầu của hắn và nàng không tốt đẹp.
Nghĩ lại, ngoài chuyện này ra còn có thể là chuyện gì khác? Không quan tâm bề ngoài Lục Tam Lang hắn cỡ nào giữ mình trong sạch, nhưng một bộ mặt xấu xa nhất của nam nhân, Thẩm Chân đều đã gặp qua.
Hắn bức nàng thành ngoại thất thế nào, dạy dỗ nàng hầu hạ người thế nào, ai có thể rõ ràng hơn so với Thẩm Chân?
Lục Yến trầm mặc một lúc lâu, giữ lấy tay nàng, nghiêm trang giải thích: "Vị bên trong kia là Hồng Lư Tự thiếu khanh Khâu Thiếu Thanh, chưởng quản việc các sứ thần các quốc gia tới kinh triều cống, cuối năm Vĩnh Hòa công chúa trở về, sẽ do bên hắn tiếp đãi."
Nhắc tới cuối năm, Thẩm Chân không khỏi sửng sốt, "Đại nhân nói là vạn quốc tới triều cống?"
Lục Yến gật đầu: "Đúng vậy."
Hắn không có biện pháp nói ra chuyện trong mộng cho Thẩm Chân, đành phải thay đổi thành một phương thức khác, "Gần đây phủ Kinh Triệu nhận được phong mật tin, Hồng Lư Tự đưa tới một đám vũ cơ, rất có khả năng sẽ có mật thám của địch quốc trà trộn vào, hôm nay ta mời hắn tới đây là vì muốn biết những vũ cơ đó hiện giờ đang ở đâu."
Lục Yến dừng một chút, lại nói: "Nhưng vị Khâu Thiếu Thanh này là người ham mê nữ sắc, yêu thích nữ tử dáng người mảnh khảnh, muốn kết giao với hắn chỉ có thể làm như thế."
Nói xong, Lục Yến lại cầm khế bán mình mà Dương Tông giao cho hắn đưa cho Thẩm Chân, "Hai Hồ cơ kia cũng là mấy ngày trước Dương Tông đi ra ngoài chọn."
Một dáng vẻ khiến người không thể tìm ra lỗ hổng trong lý do thoái thác, lại thêm một phần vật chứng minh bạch, chắc chắn.
Hai lúm đồng tiền ửng hồng.
Lục Yến nhìn nàng, giơ tay đi xoa vành tai nàng, một chút nhẹ, một chút nặng: "Còn muốn hỏi gì, nàng cứ nói hết một lần ra luôn đi."
Thẩm Chân hít sâu một hơi, trả lời một tiếng gần như không thể nghe thấy: "Không có."
Lục Yến rũ mắt xem nàng.
Đã một năm mười tháng.
Cô nương lúc mười sáu mười bảy tuổi đúng là thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời của nữ nhi gia, thanh thuần trong sáng, đồng tử liễm diễm, dáng người có cảnh xuân, tùy ý chạm vào đã rung động, khiến người nhìn thấy mà thương.
Lục Yến véo mặt nàng, hơi hơi dùng lực.
Thẩm Chân đánh lên hai đầu gối hắn, kêu đau.
Lục Yến không buông tay, tiếp tục nói: "Ta đối với nàng mới đầu cũng không coi là tốt, nhưng lúc trước không có lý do gì để ta phải đối tốt với nàng." Lời này thật ra đã đủ rõ ràng.
Không khác gì đang nói: Lòng ta không có nàng, không yêu nàng, cho nên làm ra những chuyện đó với nàng, ta không thấy áy náy.
Gió lạnh ùa vào, màn màu sắc trắng thuần hơi hơi cuốn lên, tâm Thẩm Chân không khỏi căng thẳng theo, nàng vừa không muốn nghe, lại vừa muốn nghe hắn nói tiếp.
"Tam cô nương mỹ mạo, nhưng ta lại không phải người biết thương hương tiếc ngọc." Lục Yến véo nhẹ vào mặt nàng rồi buông tay, đổi thành vuốt ve, "Giờ phút này quay đầu nghĩ lại, ta thật sự khiến nàng phải chịu rất nhiều ủy khuất."
Thẩm Chân đối diện với cặp mắt nghiêm túc của hắn, hai đầu ngón tay kéo nhau trở nên trắng bệch, nói: "Lục đại nhân không nợ ta, cho tới nay đều là ta thiếu chàng. Những chuyện đó không coi là ủy khuất, ta hiểu."
Lục Yến cong khóe miệng, cười khẽ một tiếng.
Tiểu phu nhân của hắn thật sự khiến người đau lòng, nóng giận, đơn giản là ở trước hai chữ đại nhân, thêm một từ Lục.
Nam nhân dùng ngón cái xoa nhẹ đáy mắt nàng, nói: "Ta từng cho rằng chính mình sẽ có một vị chính thê môn đăng hộ đối, sẽ có hai thiếp thất mạo mỹ hợp tâm ý, sẽ sinh mấy hài tử."
Hô hấp Thẩm Chân cứng lại.
Chỉ nghe Lục Yến nói: "Ta không ham thích những việc lén lút đó, cũng không tin giấy có thể gọi được lửa, càng không tồn tại tâm tư may mắn, cho nên, nếu ta cưới thê, nhất định sẽ không nuôi dưỡng ngoại thất, làm nhục thê tử của ta."
Ngoại thất, làm nhục, thê tử.
Góc nhìn của nam tử và nữ tử đối với cùng một vấn đề chung quy là bất đồng, Thẩm Chân suy xét ý tứ trong lời hắn, run giọng hỏi ngược lại: "Lục đại nhân nếu có ngoại thất rồi mới cưới thê thì sao?"
Lục Yến nói: "Ta sẽ không để chuyện như vậy phát sinh."
Hắn nói mơ hồ, Thẩm Chân lại hiểu rõ.
Nếu hôm nay hắn cưới người khác, như vậy nàng, có phải đã sớm bị hắn tiễn đi rồi không, hoặc là sẽ bị hắn đưa cho ai khác? Trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết nên cảm thấy may mắn, hay nên cảm thấy khổ sở.
Thẩm Chân vén rèm lên gọi Thanh Khê, đẩy Lục Yến một cái, "Đa tạ Lục đại nhân hôm nay báo cho tin tức, nếu đã không có chuyện gì quan trọng, ngài vẫn nên trở về đi thôi."
Lục Yến buông mành xuống, ý bảo Thanh Khê không được lại gần đây, hắn nói: "Còn chưa nói xong đâu."
Đã biết trong lòng nàng có thứ gì đè nặng, hôm nay hắn nhất định phải rút tận gốc thứ đó ra.
Thẩm Chân giơ tay bưng kín lỗ tai, "Nhưng ta không muốn nghe!"
Lục Yến kéo hai tay nhỏ che trên lỗ tai nàng ra, nắm chặt lấy, gằn từng chữ: "Nàng phải nghe!"
Tiểu cô nương bị hắn bức đến mức trào ra nước mắt.
Lục Yến chịu đựng đau đớn, cười khẽ một tiếng, "Chính nàng cũng không thể tưởng tượng được, nàng có thể trị ta thế nào đâu." Một giọt lại một giọt như hạt đậu vàng rơi xuống, ta nào dám làm nàng thương tâm.
Hô hấp của nam nhân cọ xát tai nàng.
Thẩm Chân lại giãy giụa một chút, nức nở nói: "Chàng buông ra, đừng có giữ chặt ta, ta phải về nhà."
Nàng hối hận nhất chính là hôm nay đã chạy tới đây đưa lễ vật sinh thần cho hắn.
Nhưng sức lực tiểu cô nương thật sự không thấm vào đâu, Lục đại nhân dùng một bàn tay đã có thể chế trụ được nàng.
Lục Yến đè Thẩm Chân vào một góc trong xe ngựa, hít thở thật sâu, giây lát, lại thở dài một tiếng mới nói bên tai nàng: "Ta chỉ nói một lần, nàng nghe đây."
Thẩm Chân từ bỏ giãy giụa, lông mi nhỏ dài lấm tấm nước mắt, trước mắt mơ hồ không rõ.
"Nếu như không có nàng, ta rất có thể sẽ có một cuộc đời, một cuộc sống sinh hoạt như vậy."
"Nhưng nhân sinh không có nếu."
Trái tim Thẩm Chân lại không biết cố gắng run lên, nàng nghĩ, này thì tính là cái gì? Tát một cái lại cho một miếng táo ngọt sao?
Lục Yến hỏi nàng: "Ta chưa từng lừa gạt nàng đúng không?"
Thẩm Chân nghĩ nghĩ mấy lời hắn vừa nói, không khỏi gật đầu, "Đúng vậy."
Lục Yến xoa tóc nàng, hồi tưởng lại một đời kham khổ ở kiếp trước của mình, nhận mệnh nói: "Thẩm Chân, ta sẽ không có người khác."