Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 113: Hoà li - End 2



Lý Đệ ngồi dựa vào ghế vuông, mặt đầy vẻ suy sụp tinh thần, cười nhạo một tiếng nói: “Trên phố đều nói, một ngày ân ái trăm năm phu thê, ta chưa từng nghĩ tới thê tử hàng đêm cùng ta cùng đồng giường cộng chẩm(*) sẽ có tâm địa rắn rết như vậy.”

(*) Cùng giường mà ngủ

Hàng đêm đồng giường cộng chẩm.

Chu Thuật An đặt tay lên trên bàn, như có như không gõ hai tiếng.

Đúng lúc này, Sở Nhất gõ rồi mở cửa phòng ký tên ra, “Khởi bẩm đại nhân, Hình Bộ đưa hồ sơ một vụ án đặc biệt lại đây.”

“Lý đại nhân chờ ta một lát.” Chu Thuật An đứng dậy đi ra ngoài, trở tay khép cửa.

Sở Nhất nói: “Nơi Lý Đệ tàng vật chứng đã tìm được rồi ạ, ở phía nam phường Khai Minh.”

Một tay Chu Thuật An tiếp nhận hồ sơ vụ án, nhìn qua, nói: “Hình Bộ lấy vật chứng đi chưa?”

Sở Nhất nói: “Vẫn chưa ạ.”

Chu Thuật An: “Vậy bây giờ ngươi dẫn người qua đi, nhớ phải nhanh lên.”

Sở Nhất nói: “Thuộc hạ hiểu.”

Hơn một canh giờ sau, Sở Nhất mang một phần tang vật trở về Đại Lý Tự, lấy ra một đơn tử nói: “Dưới nền đất chỉ cất giấu tiền bạc, riêng phường Khai Minh đã chứa 50 bạc triệu, và một ít danh họa tiền triều, sai dịch vẫn đang ở đó thu gom vàng bạc châu báu ạ.”

Chu Thuật An gật đầu nói: “Những việc đó không cần vội, trước tiên đưa tin tức này tới phủ Ngụy Vương đi.”

Dứt lời, Chu Thuật An cầm đơn kiện của Thẩm Nhiễm cùng một ít sổ sách quay lại phòng ký tên.

“Dạ dày Lý đại nhân đúng là lớn thật đấy?”

Lý Đệ nhìn cặp mắt phảng phất như hiểu rõ tất cả của Chu Thuật An, trong lòng không khỏi sinh ra một tia bất an, hắn đứng dậy nói: “Lời này của Chu đại nhân là có ý gì?”

Chu Thuật An ném tờ danh sách tang vật trong tay cho hắn, “Nam Di uyển ở phường Khai Minh trên danh nghĩa là của Lý đại nhân, đúng không?”

Lý Đệ rốt cuộc cũng bò ở quan trường mấy năm, sẽ không đến nỗi xem mấy thứ viết trong tờ giấy này xong vẫn không hiểu gì, hắn run run nhìn tờ danh sách, lạnh lùng nói: “Bôi nhọ!”

Chu Thuật An không nhanh không chậm rót cho hắn một ly trà, thấp giọng nói: “Ngài với ta đều là sĩ tử hàn môn, cùng năm khoa khảo, cùng năm nhập sĩ, ta nói một câu thật lòng với Lý đại nhân, bằng chứng đã rõ ràng như vậy, không ai cứu được ngài đâu.”

Lý Đệ ngã ngồi trên ghế, môi dưới run nhè nhẹ.

Tham ô có ý nghĩa gì?

Tấn luật quy định quan lại tham ô nhận hối lộ, một khi bị phát hiện, bị khinh thường cả đời, vĩnh viễn không được làm quan.

Nhẹ thì ăn 80 trượng, miễn quan chức, nặng thì xét nhà, tước phủ đệ……

Giờ phút này trước mắt Lý Đệ hiện lên rất nhiều người, Hứa hậu, Lục hoàng tử, Đằng Vương, Thẩm Văn Kỳ, Thẩm Nhiễm…… Hắn biết, những người này sẽ không có ai chủ động tới cứu hắn……

Hắn chỉ có thể tự cứu lấy chính mình.

Lý Đệ bỗng nhiên nói: “Chu đại nhân, ta muốn gặp Thẩm thượng thư một lần.”

Chu Thuật An đối diện nhìn hắn, nói thẳng: “Bản quan cho rằng người Thẩm gia sẽ không tới gặp ngài đâu.”

Lý Đệ lắc đầu, như có định liệu trước nói: “Chu đại nhân cứ truyền lời ta nói là được, bọn họ sẽ đến gặp ta.”

Chu Thuật An đưa đơn kiện trong tay cùng số sổ sách cách gần nhất cho hắn, động tác vẫn ôn hoà như cũ, “Đây là đơn tố cáo Lý đại nhân tham ô, còn đây là vật chứng được trình lên, Lý đại nhân cứ thong thả xem.”

Lý Đệ cầm đơn kiện lên, cánh tay run rẩy.

Phía dưới đơn kiện cư nhiên viết hai chữ Thẩm Nhiễm. Tố cáo hắn tham ô thế mà là nàng?

Chẳng lẽ việc hôm nay đều là kế hoạch nàng chuẩn bị sẵn từ trước? Đầu tiên là hoà li với hắn, sau đó lại dùng sổ sách này……

Sổ sách.

Nghĩ đến đây, Lý Đệ bỗng nhiên nhớ ra ngày ấy hắn bị hôn mê, Thẩm Nhiễm nhất định đã hành động vào lúc đó!

Hắn bừng tỉnh đại ngộ.

Hoá ra dược là nàng ta hạ.

Gây ra động tĩnh lớn như thế là vì muốn tiến vào thư phòng!

Hoá ra nàng ta đã bắt đầu tính kế hắn sớm như vậy!

Lý Đệ đập mạnh tay lên bàn, cả giận nói: “Độc phụ!”

Lúc này Lý Đệ sớm đã không còn một chút dáng vẻ khiêm tốn có lễ của ngày thường.

Chu Thuật An nhìn ra Lý Đệ đã sắp tức giận tới mất khôn rồi, nhưng vẫn còn thiếu một bước, hắn đúng lúc thêm dầu vào lửa nói: “Bản quan muốn vào cung diện thánh, Lý đại nhân còn muốn nói gì không?”

Tiến cung diện thánh, bốn chữ này giống như một tia sét đánh lên người Lý Đệ.

Trước mắt đất Thục gặp nạn, ngân lượng triều đình căn bản không đủ dùng, ở lúc mấu chốt xảy ra chuyện này, Lý Đệ hoàn toàn đoán được Thành Nguyên đế sẽ phản ứng ra sao.

Trong nháy mắt, hắn dường như trở về 6 năm trước.

6 năm trước, hắn không có gì hết, không quan không tước, nghèo nàn trắng tay. Khi đó vào kinh, bởi vì không có một bộ trang phục tử tế để mặc, hắn bị những con cháu thế gia đó liên tiếp cười nhạo.

Hắn không cam lòng, cùng đám người đó tranh chấp, ngay sau đó Hứa hậu liền tìm tới hắn……

Lý Đệ nhìn trên tờ giấy thình lình viết 50 bạc triệu, cực kỳ muốn cười, số bạc này tuy chôn dưới biệt uyển của hắn, nhưng hắn lại không động vào một phân.

Đây đều là Hứa gia.

Rõ ràng đều là Hứa gia làm nhưng trên sổ sách lại không viết tên bất cứ người nào của Hứa gia.

Thế gia trăm năm thì thế nào?

Nực cười!

Lý Đệ lại nhìn thoáng qua đơn kiện, rốt cuộc cười thành tiếng, uổng công hắn từng nghĩ muốn hoà hảo sống chung với nàng ta, muốn sinh một hài tử. Không nghĩ tới, nàng ta lại muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Hồi tưởng lại trước kia, hắn như nhìn thấy được ánh mắt chán ghét của Thẩm Văn Kỳ, y trầm giọng hỏi hắn: Lý Đệ, ngươi có tư cách gì mà muốn cưới nữ nhi của ta?

Trầm mặc một lúc lâu, Lý Đệ nhìn về phía Chu Thuật An, “Chu đại nhân có thể cho ta mượn tờ giấy không, ta muốn viết một đơn cáo trạng.”

Chu Thuật An gật đầu, đưa toàn bộ giấy bút trên bàn cho hắn.

Nếu trận đại họa này chú định hắn không thể chạy thoát, vậy hắn cũng nên tìm một người tới chôn cùng mới phải.

Nếu có thể kéo Thẩm gia xuống ngựa, Hứa hậu có lẽ sẽ quan tâm mẫu thân hắn một chút?

Lý Đệ cúi đầu viết xong đơn kiện, giao cho Chu Thuật An, “Chu đại nhân vừa thấy sẽ hiểu.”

Chu Thuật An cầm lấy, làm ra vẻ ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, “Đến chứng cứ cũng không có, bản quan cho rằng lời nói của ngài không có căn cứ.”

Lý Đệ nói: “Ta có chứng cứ.”

Chu Thuật An nói: “Ở đâu?”

Lý Đệ nói: “Năm đó ta cố ý để lại ấn ký trên bài thi, góc trên bên phải có ba dấu chấm, bên dưới mực nước có ghi tên của ta, để ánh mặt trời xuyên thấu qua là có thể nhìn thấy.” Từ khi Tấn triều có chế độ hồ danh đã nghiêm cấm lưu lại ấn ký trên bài thi, một khi phát hiện, bài thi đó sẽ lập tức trở thành phế liệu.

Chu Thuật An bất động thanh sắc nói: “Mấy lời ngươi(*) vừa nói còn có ai khác biết không?”

(*) Chu đại nhân lật mặt nên đổi xưng hô.

Lý Đệ nói: “Không có.”

Chu Thuật An gật đầu, nói: “Vậy thì tốt.”

Lý Đệ ngước mắt, “Lời này của Chu đại nhân là có ý gì?”

Chu Thuật An cầm tờ cáo trạng Lý Đệ vừa viết xong hơ trước ngọn đèn dầu.

Đơn kiện nháy mắt hóa thành tro tàn.

Hai mắt Lý Đệ trợn tròn: “Chu đại nhân rốt cuộc ngài đang làm cái gì!”

Chu Thuật An như có như không liếc hắn một cái, đứng dậy đi ra bên ngoài nói: “Người đâu tới đây, áp tội thần Lý Đệ tiến ngục Đại Lý Tự.”

Chờ lúc Lý Đệ gặp lại Chu Thuật An đã là ba ngày sau, thánh thượng tự mình hạ chỉ cách chức Công Bộ thị lang của hắn, cũng tịch thu Lý phủ.

Trong đại lao tối tăm, Lý Đệ ngồi trong một góc, trên đùi hắn mơ hồ hiện ra vết máu, đây là vì chịu quá nhiều trượng hình nên lưu lại.

Lý Đệ nhìn Chu Thuật An đứng ngoài cửa, âm trầm nói: “Ta còn tưởng Chu đại nhân thanh cao thế nào, hoá ra cũng là người Đông Cung.”

Chu Thuật An tản bước đi vào, câu chữ rõ ràng nói: “Đại Lý Tự không đầu nhập vào bất luận phe cánh nào.”

Lý Đệ cả giận nói: “Vậy ngươi làm vậy rốt cuộc là vì sao?”

Chu Thuật An giơ tay vẫy lui sai dịch phía sau, đối diện với hắn một lúc lâu, nói: “Ngươi không nên đối xử với nàng như thế.”

Trong đầu Lý Đệ ầm vang một tiếng.

Chu Thuật An tuy không nói rõ, nhưng bằng vào trực giác khi làm quan nhiều năm, khiến hắn ta có thể đoán được chuẩn xác nàng trong miệng hắn là ai.

Hay nói cách khác, còn có thể là ai đây?

Lý Đệ không thể tin nổi lắc đầu, rồi lại tiếp tục lắc đầu, trên cánh tay nổi lên một tầng da gà.

“Vì sao ngươi phải làm như vậy? Vì sao?”

Thanh âm hắn ta có chút thê thảm, rồi lại có chút bình tĩnh. Mà phần bình tĩnh này giống như bình lặng trước cơn bão táp.

Mà Chu Thuật An lại biết nên làm thế nào mới có thể khiến cho Lý Đệ hoàn toàn điên cuồng.

“Không vì gì cả.” Chu Thuật An cong khóe miệng nói: “Chỉ là ta coi trọng phu nhân ngươi thôi.”

Lý Đệ giống như điên rồi, hắn ta nhanh chóng chạy vọt tới đây, lại bị xiềng xích trên chân làm vướng, ngã trên mặt đất.

*****

5 ngày sau, Thẩm Nhiễm đúng hẹn đứng trước tiệm sách, nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú tấm biển, một lúc lâu qua đi, khoé miệng khẽ kéo.

Trong lòng nàng hiểu rõ, nơi này vẫn còn một khoản nợ chưa thanh toán xong.

Nàng quen cửa quen nẻo đi lên lầu hai, gõ cửa, nghe hắn nói một câu “Vào đi”.

Thẩm Nhiễm đặt hộp đồ ăn xuống trước mặt hắn, nhu thanh tế ngữ nói: “Là canh ta nấu.”

Chu Thuật An ngồi trên ghế vuông khắc hoa chạm rỗng, ngẩng đầu trông nàng, “Vất vả cho nàng rồi.”

Thẩm Nhiễm cười nói: “Ngài mau uống đi không nguội.”

Chu Thuật An đưa tay mở nắp, luồng hơi nóng bốc lên.

Thẩm Nhiễm lấy đi chiếc muỗng trong tay hắn, múc một muỗng đưa tới bên miệng hắn, bốn mắt nhìn nhau, nàng đút cho hắn một ngụm, thấy hầu kết hắn vừa động, Thẩm Nhiễm liền ném chiếc muỗng trong tay vào trong chén, phát ra một tiếng “cạch”.

Nàng cúi người ngã vào trong ngực hắn, mang theo một hương thơm khiến người tâm viên ý mã.(*)

(*) Xáo động, mất tập trung, dễ mất kiểm soát

Chu Thuật An phát hiện không đúng, cúi đầu nhìn nàng, hai mắt hắn bỗng hiện lên một ngọn lửa, hạ giọng nói: “Nàng thả cái gì vào canh?”

Thẩm Nhiễm hôn hầu kết hắn, “Ta cho rằng, ngài sẽ thích.”

Chu Thuật An theo bản năng hít một hơi, thật sự là không có cách nào phòng bị, không có cách nào phòng bị mà!

“Thẩm Nhiễm, đưa giải dược cho ta.” Bàn tay hắn dùng sức bóp eo nàng.

Nhưng nữ nhân kia lại ôm lấy thắt lưng hắn.

“Ta nói giải dược!” Chu Thuật An nhíu mày, thanh âm trầm thấp, khó nén thô bạo.

Thẩm Nhiễm cắn lỗ tai hắn, thanh âm mê hoặc, “Chu đại nhân, dược ở chỗ này.”

Thẩm Nhiễm biết hắn sẽ nhanh chóng phát hiện không thích hợp, cho nên nàng cho rất nhiều thuốc.

Dục hoả dưới thân không phải giả.

Chu Thuật An không nhúc nhích, hắn dựa lên người nàng hỏi nàng, “Thẩm Nhiễm, nếu nàng không tự nguyện thì cũng đừng tới tra tấn ta.”

Ý cười của Thẩm Nhiễm chưa giảm, hôn lên khóe môi hắn, “Chu đại nhân muốn ta làm thế nào mới bằng lòng tin đây?”

Nghe một câu nói ba phải thế nào cũng được như vậy, dây cung căng trong lòng Chu Thuật An giống như đứt đoạn……

Khuôn mặt hắn bỗng trở nên làm càn mà nhiệt tình.

Hai người đều cởi hết y phục, Thẩm Nhiễm bị hắn ấn lên trên bàn.

Nam nhân trước mắt nàng ấy, nếu nói khung xương hắn trời sinh còn mê người hơn tướng mạo, vậy tấm lưng cường tráng cùng lồng ngực kiên cố cứng rắn như đá lại càng quyến rũ hơn cả khung xương.

Hắn đặt tay lên cổ nàng, nghiêng đầu hôn nàng, một đường xuống phía dưới, vùi đầu vào từng tấc trên thân thể nàng, hôn nhẹ, liếm mút, Thẩm Nhiễm cùng hắn mười ngón đan xen, nàng thấp giọng hỏi ra chuyện giấu trong đáy lòng: “Chuyện khoa cử đó……”

Hắn ngắt lời nàng, “Đừng nhắc tới việc đó.”

Bản năng thức đẩy hắn luận động mạnh mẽ, thân thể Thẩm Nhiễm không ngừng co rút, không ngừng run rẩy, khi tình đến chỗ sâu, nàng dỗi nói: “Ngài làm đau ta.”

Chu Thuật An chợt dừng lại, gân xanh trên hai tay bạo khởi, lại không dám tiến tới một phân.

Làm gì còn chút dáng vẻ của Đại Lý Tự Khanh giỏi bày mưu lập kế.

“Được rồi.” Nàng đưa tay xoa mu bàn tay hắn.

Đến tận đây, Hoàng Hà vỡ đê, đất rung núi chuyển, hắn biết, hắn hoàn toàn xong rồi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên hạ một trận mưa to, gió thu lạnh lẽo xuyên qua song cửa, làm Thẩm Nhiễm không nhịn được run rẩy, Chu Thuật An thương tiếc giúp nàng sửa tóc mai, lại giúp nàng phủ thêm xiêm y, nói: “Thẩm Nhiễm, ở bên ta đi, từ nay về sau ta sẽ chăm sóc nàng.”

Thẩm Nhiễm ngửa đầu xem hắn, ánh sáng trong mắt biến mất.

“Chu đại nhân muốn chăm sóc ta thế nào?” Thẩm Nhiễm hỏi hắn.

“Ta cưới nàng.” Trái tim Chu Thuật An đập thình thịch, bàn tay hắn bất an vuốt ve lưng nàng, ôn nhu xoa nhẹ, “Thẩm Nhiễm, trở thành Chu phu nhân của Chu Thuật An ta.”

“Ta…… Nếu ta không muốn thì sao?”

Hô hấp Chu Thuật An cứng lại, trái tim không tự chủ được giống như lỡ một nhịp, “Vì sao?”

Thẩm Nhiễm nhẹ giọng nói: “Thân phận hiện giờ của ta thật sự xứng không với đại nhân.”

Mắt Chu Thuật An trộn lẫn một tia tức giận, nói: “Ta sẽ mau chóng tới Thẩm phủ cầu hôn!”

Nghe vậy, hốc mắt Thẩm Nhiễm chuyển hồng, tiếp tục dùng cặp mắt mê hoặc nhân tâm kia đối mắt với hắn: “Ta cho rằng, ngài và hắn không giống nhau.”

Chu Thuật An cắn răng nhìn nàng chằm chằm.

“Cầu xin ngài.” Thẩm Nhiễm hôn lên bả vai dày rộng của hắn. “Nếu Chu đại nhân muốn ta, ta sẽ tự tới đây.”

Mưa rơi lạnh lẽo ngoài cửa sổ như hắt hết lên người nam nhân, Chu Thuật An nhìn chăm chú lòng bàn tay của mình, nắm nhẹ rồi lại thả ra, giọng nói khàn khàn: “Nàng đi đi.”

Đi đi.

Thẩm Nhiễm đi rồi, Chu Thuật An vẫn ngồi ở chỗ cũ, lòng bàn tay đỡ trán, cuối cùng vẫn chịu thua trước nàng.

Biết rõ hôm nay nàng cố ý làm vậy.

Biết rõ chỉ cần lấy bài thi kia ra áp chế, nàng sẽ lập tức gật đầu, đồng ý trở thành Chu phu nhân.

Hắn cái gì cũng biết, nhưng vẫn thất bại thảm hại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv