Đệ Nhất Lang Vương

Chương 439: Tai họa (2)



Chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo ba lỗ mỏng, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt còn có vết sẹo dài. Thoạt nhìn vô cùng hung dữ, khí thế hùng hồn, đứng ở giữa sạp thịt nướng.

Phía sau có hơn hai chục tên lao xuống từ mấy chiếc xe ô tô màu đen. Nhìn thấy cảnh này, với những con người lưng hổ eo gấu, sắc mặt bất thiện, trong tay cầm gậy sắt khiến không khí vốn yên bĩnh ở đây như bị đè nén.

Hắn ta vừa lên tiếng thì tất cả mọi người trước quán thịt nướng đều nhìn lại.

Lúc họ nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông thì sắc mặt biến đổi.

“Lang… Lang Gia…”, trong đám người có người nhận ra thân phận thật sự của hắn ta, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, còn không kịp gói thức ăn thừa mà đứng lên vội vã chạy ra ngoài.

“Lang Gia? Lẽ… Lẽ nào chính là ông trùm của quán bar Hoa Hồng Đen?”

“Ai vậy? Ai là Lang Gia, anh biết sao?”

“Xuỵt! Mau câm miệng lại cho tôi! Ngay cả Lang Gia mà anh cũng không biết, sao sống ở Ninh Thành được? Đây chính là vua thế giới ngầm mà sau khi Vương Ninh bị bắt một tháng trước thì người này nổi lên?”

“Bất luận là thủ đoạn hay vũ lực thì đều vượt xa Vương Ninh mấy lần. Lên nắm quyền mấy tuần là thống trị tất cả các câu lạc bộ ở Ninh Thành, chém chân tay của không ít người. Nghe nói người của cục ở Ninh Thành còn không dám quản. Dường như sau lưng hắn ta có nhân vật lớn, là cậu chủ nào đó đến từ câu lạc bộ Đồ Long ở Thiên Thành…”.

“Cái gì? Câu lạc bộ Đồ Long? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Chính là câu lạc bộ mà ba cậu chủ có bối cảnh đáng nể và quyền thế nhất cả nước tạo nên đúng không?”

“Đúng rồi”.

“Wao! Vị Lang Gia này…”.

“Ngây người ra đó làm gì? Mau chạy đi!”, nói xong, rất nhiều người ném xiên thịt nướng trong tay rồi lẻn đi mất.

Còn một đám người khác, nhìn thấy nhiều người chạy đi, còn nhìn thấy đám côn đồ hung dữ này thì đâu dám ở lại, cũng ra sức chạy.

Thoắt cái, chưa đầy mười mấy giây, quán thịt nướng vốn rất náo nhiệt, lúc này im lặng như tờ.

Những người buôn bán xung quanh lập tức đóng cửa hàng của mình, còn không có nhu cầu xem ‘kịch hay’ nữa.

Bên trong quán, nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Dương Cẩm Tú cũng biến mất.

Triệu Lệ Lệ cũng căng thẳng.

Không phải đến thu phí bảo kê đấy chứ?

Trước đây, cô ta chưa từng gặp phải chuyện như này nên giờ đây có chút căng thẳng.

“Tôi đi xem sao!”, Triệu Lệ Lệ đứng dậy nói.

“Đừng!”, Dương Cẩm Tú vội kéo tay Triệu Lệ Lệ, nói: “Hắn ta gọi tên tôi, cô đừng đi ra. Cô gọi điện thoại cho Đại Năng và cho Vu Kiệt, bảo họ nhanh chóng quay về”.

“Cô đi ra ư?”, Triệu Lệ Lệ ngây người ra. Đám người kia hét lớn rõ ràng là nhằm vào Dương Cẩm Tú. Nếu cô ấy đi ra thì có khác nào chui đầu vào rọ?

Hơn nữa, rốt cuộc đám người này là ai, cô ta cũng không biết.

Người khác có thể không biết nhưng cô ta biết rõ địa vị của Dương Cẩm Tú trong nhà họ Dương và sức ảnh hưởng trong cả Ninh Thành này, không phải là những dạng vớ vẩn có thể tùy tiện dây vào.

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

“Ừm!”

“Hay bỏ đi! Hay là chúng ta đóng cửa lại, đợi Đại Năng và Vu Kiệt đến tính tiếp”, Triệu Lệ Lệ bình tĩnh, suy ngẫm một lát rồi nói.

“Cũng được”.

“Tôi đi đóng cửa”, Triệu Lệ Lệ chủ động đứng dậy, lập tức đi đến trước cửa, cũng không nói với Lang Gia một câu mà nhìn một cái, sau đó vội kéo biển hiệu xuống, định đóng cửa lại.

Nhưng…

Lúc cô ta kéo biển hiệu được một nửa thì một bóng hình xuất hiện trước mặt cô ta.

Sau đó, người đó giơ tay lên, nắm chặt biển hiệu đó.

Hắn ta nhìn cô ta cười khỉnh rồi trầm giọng nói: “Làm gì mà đóng cửa vội vậy cô em?”

Tên đó nhếch mép lên lộ ra nụ cười dâm đãng. Ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu nhìn chằm chằm lên khuôn mặt của Triệu Lệ Lệ.

Mặc dù đã có chồng con nhưng sắc đẹp của Triệu Lệ Lệ vẫn hơn nhiều những ngôi sao trong giới giải trí.

Nói xong, một tên đàn em thân thủ mạnh nhất bên cạnh Lang Gia, không khách khí mà giơ tay lên nắm cằm Triệu Lệ Lệ, nói: “Nào! Cười một cái coi”.

“Tránh ra!”, nói xong, Dương Cẩm Tú vội xông lại, dùng lực đẩy tên lưu manh đó.

Tên lưu manh đó cười lạnh một tiếng, một giây sau nhấc chân lên đạp vào bụng Dương Cẩm Tú.

“Bụp!”, cô ngã sấp xuống đất, sắc mặt đau đớn.

“Mẹ kiếp! Hôm nay đến tìm cô, có thời gian để xử lý cô mà, sao phải vội thế?”

Nói xong, hắn ta kéo cổ áo Triệu Lệ Lệ ra, một tay khác thì đẩy biển hiệu về vị trí ban đầu.

“Lệ Lệ…”, Dương Cẩm Tú sắc mặt biến đổi.

“Đối với người đẹp thì phải nhẹ tay thôi”, Lang Gia hai tay ôm trước ngực, cười nói với vẻ xem kịch hay.

Tối nay hắn ta vốn định đưa mấy anh em đến câu lạc bộ nào đó chơi. Nghe nói ở đó có mấy cô em mới đến ‘ngon lành’ lắm.

Mọi người đều hưng phấn chuẩn bị đại chiến cả đêm để sảng khoái tinh thần. Thật không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhận được điện thoại của một vệ sĩ bên cạnh một hội viên cấp cao của câu lạc bộ Đồ Long bảo hắn ta đến xử lý một người.

Đây coi như làm mất hứng của đám đàn ông này.

Có được tên, Lang Gia liền trút giận lên người mình muốn xử lý. Sau khi bí mật điều tra hành tung của người tên là Vu Kiệt thì vội chạy đến đây.

Lúc này không nhìn thấy Vu Kiệt, đám đàn em muốn vui chơi một chút cũng không phải là không thể.

Dù sao đối với hắn ta mà nói, người trước mặt mình nắm giữ tất cả sản nghiệp của Ninh Thành, phía sau còn có cậu chủ của câu lạc bộ Đồ Long, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn người có người, vậy thì còn phải sợ ai chứ?

“Được rồi đại ca!”, tên côn đồ cười hì hì đáp lại, ánh mắt dâm đãng kéo Triệu Lệ Lệ lại rồi ôm chặt.

“Anh muốn làm gì?”

“Thả tôi ra, thả ra…”.

“Đừng động vào tôi, đồ cặn bã…”, Triệu Lệ Lệ kinh hãi, cảm thấy bị chiếm hữu nên cô ta điên cuồng giãy dụa.

Cô ta đang mang thai!

Không thể!

Không thể được!

Không thể được!

“Đồ khốn kiếp! Dừng tay ngay”, Dương Cẩm Tú càng lúc càng sốt sắng, đây là lần đầu cô gặp phải tình huống kinh khủng như này.

Để cô nhìn Triệu Lệ Lệ vì mình mà phải chịu nhục… Cô không làm được.

Chỉ thấy cô nhìn xung quanh, lập tức nhấc chiếc ghế ở bên cạnh đập về phía tên côn đồ.

“Thả cô ấy ra ngay”, Dương Cẩm Tú quát lớn.

“Đồ đàn bà ngu xuẩn. Hừ!”, tên côn đồ cười khinh bỉ, ném Triệu Lệ Lệ ra rồi nhấc chân về trước, dùng lực đá vào hông Dương Cẩm Tú khiến cô ngã sấp xuống đất.

Chiếc ghế trong tay bị ném sang bên cạnh.

Nếu so với người đàn ông trưởng thành thì Dương Cẩm Tú không có sức đánh trả.

Cô ngã trên đất, trên mặt lập tức chảy máu. Bên tai còn truyền đến giọng nói của tên côn đồ.

“Còn định cầm ghế đập tao nữa? Mày thật sự nghĩ tao không đánh phụ nữ sao? Hôm nay cậu chủ kia đã hạ lệnh, muốn bạn trai của mày phải chết. Nếu nó đã không ở đây thì để mày chịu tội thay cho nó trước vậy”, nói xong chỉ thấy hắn ta cầm ghế lên đập xuống đầu Dương Cẩm Tú.

Tốc độ nhanh kinh khủng.

“Bụp!”, một âm thanh vang lên.

Tiếp đó, Dương Cẩm Tú trợn trừng mắt lên.

Tên côn đồ kia cũng giật mình.

Chiếc ghế đập xuống nhưng không đập lên đầu Dương Cẩm Tú.

Mà đập lên người Triệu Lệ Lệ, vì lúc đó Triệu Lệ Lệ vội đứng lên, xông lại, đứng trước mặt Dương Cẩm Tú chắn cho cô.

“Triệu Lệ Lệ…”, Dương Cẩm Tú hét lớn.

….

“Hồi đó tôi sai khi đâm cô một dao”.

“Hôm nay, bất luận nguy hiểm thế nào tôi cũng dùng tính mạng để chắn cho cô”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv