Duyên phận có lúc tự nhiên đến.
Không ai có thể ép buộc được.
Có lúc hai chữ duyên phận này rất khó để giải thích rõ ràng.
Theo quan điểm triết học, quan điểm huyền học, hay bất kể từ dưới góc độ nào đó thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một mặt của hai chữ này mà thôi.
Vu Kiệt không thể ngờ lại gặp Lý Đại Năng ở trong tình huống như thế này.
Nếu như không có cuộc gặp gỡ này thì có lẽ trong ấn tượng của Vu Kiệt đã không còn nhớ rõ hắn ta nữa.
Đồng thời, cũng chính bởi vì cuộc gặp gỡ này mà hình bóng của một người phụ khác lại xuất hiện trong đầu của Vu Kiệt lần nữa!
Triệu Lệ Lệ…
Mối tình đầu của Vu Kiệt!
Người phụ nữ đã đâm một nhát dao găm vào ngực anh ở bên bờ vực thẳm, cuối cùng lại được anh thả ra khỏi tù.
"Anh Vu!"
Vu Kiệt đứng sững tại chỗ.
Có điều chỉ vài giây sau, Lý Đại Năng đã nhanh chóng lộ ra vẻ mặt phấn khởi cùng kích động, nếu như lúc đầu không nhờ Vu Kiệt ra tay giúp đỡ thì e rằng hắn ta bây giờ đã không thể đứng ở đây rồi.
Đối với Lý Đại Năng mà nói, Vu Kiệt chính là đại ca, là ân nhân, cũng chính là người đưa đến duyên phận để hắn ta có thể ở bên Triệu Lệ Lệ - người mà bản thân luôn ngưỡng mộ.
“Bây giờ anh…”, Vu Kiệt cau mày, quét mắt nhìn từ trên xuống, đánh giá một lượt, anh vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lý Đại Năng lại đi giao hàng, ở phòng tập quyền anh Tứ Hải, hắn ta không phải là một một tay quyền anh tầm thường.
Lý Đại Năng cười haha, vội vàng cẩn thận lấy mấy món thịt nướng đã gói sẵn trong thùng giữ nhiệt ra: “Anh Vu, nếu như biết trước đây là do anh gọi thì tôi sẽ không nhận tiền đâu, anh cầm chắc nhé!”
Vừa nói, hắn ta vừa đưa đồ nướng cho Vu Kiệt.
Vu Kiệt nhận lấy, hỏi: “Không đánh quyền anh nữa sao?”
Giọng điệu có chút tiếc nuối.
Ninh Thành là nơi đề cao quyền anh và võ thuật, trong xã hội này, người đánh quyền anh càng ngày càng ít, mà người đánh quyền anh giỏi lại càng ít hơn.
So với các tay quyền anh hiện tại thì Lý Đại Năng chính là một nhân tài hiếm có.
Nhưng lúc này lại…
Nghe Vu Kiệt hỏi vậy.
Lý Đại Năng lúng túng gãi đầu, sau đó có chút tiếc nuối gật đầu: “Đúng vậy, sau khi xảy ra chuyện ngày hôm đó thì tôi đã từ bỏ rồi. Đánh quyền anh nhiều năm như vậy, toàn thân đều là vết thương. Lệ Lệ bảo tôi trở về cùng nhau mở một quán nướng, cô ấy làm bà chủ, tôi làm ông chủ kiêm chạy vặt, haha…"
“Bây giờ cuộc sống như thế này cũng rất tốt, hằng ngày hòa mình vào khói bếp, không có áp lực cũng không có mục tiêu gì lớn lao cả. Điều tôi mong muốn chính là đủ ăn đủ mặc, bình yên sống qua ngày, đợi sau này kiếm đủ tiền mua nhà thì sẽ kết hôn với Lệ Lệ".
“Sau đó sinh mấy đứa nhỏ, cô ấy yên tâm ở nhà chăm con, còn tôi thì sẽ chăm lo việc kinh doanh ở quán nướng, cuộc sống cứ như vậy trôi qua, không phải rất tốt sao, anh Vu…”
Cuộc sống mà…
Nghe Lý Đại Năng nói vậy, nhìn vẻ hạnh phúc không thể giấu được trên khuôn mặt hắn ta, Vu Kiệt cũng cảm thấy vui thay.
Sau vô số thăng trầm gian khổ, cuối cùng mới nhận ra bình anh chính là hạnh phúc!
Anh gật đầu: “Rất tốt, sau khi ra tù, Triệu Lệ Lệ đã ổn hơn nhiều rồi chứ!”
“Vâng!”
Lý Đại Năng gật đầu: “May nhờ có anh Vu gọi giúp một cuộc điện thoại đó, nếu không cũng không có Lệ Lệ và Đại Năng của ngày hôm nay, trong khoảng thời gian ở cùng nhau này, Lệ Lệ đã thay đổi rất nhiều, cô ấy cũng kể với tôi rồi, chuyện xảy ra giữa anh và cô ấy trước đây lúc học cấp ba!”
“Cô ấy nói, là do bản thân cô ấy quá ích kỷ, nếu như có cơ hội gặp lại anh lần nữa, thì phải xin lỗi anh. Hiện tại ở quán nướng chúng tôi có một loại rượu cocktail tên Kiệt được đặt dựa theo tên của anh đấy!”
“Vậy sao?”, Vu Kiệt cau mày, không ngờ lại có những thay đổi lớn như vậy.
Lúc trước anh gọi điện thoại cho Lý Đại Năng, để hắn ta đến đón Triệu Lệ Lệ ra tù, chỉ vì anh biết Lý Đại Năng thích Triệu Lệ Lệ mà thôi.
Còn về kết quả sau đó, anh không hề nghĩ đến.
“Đúng rồi, anh Vu, nếu như hôm nào đó anh có thời gian thì đến quán…”
Hai mắt Lý Đại Năng sáng lên, mong chờ hỏi.
“Được!”, Vu Kiệt không chút do dự đồng ý: “Đúng lúc mấy ngày nay tôi sẽ ở lại Ninh Thành, có thời gian thì tôi sẽ đến”.
“Vâng, tốt quá!”
Nghe Vu Kiệt đồng ý, Lý Đại Năng vội vàng tìm ở trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh: “Anh Vu, trên này có địa chỉ và số điện thoại liên lạc của quán nướng chúng tôi, nếu như anh không biết đường thì gọi điện thoại cho tôi!”
“Tôi sẽ lái xe đến đón anh”.
“Haha!”
“Được!”
Vu Kiệt cầm lấy tấm danh thiếp, nhét vào túi áo.
“Vậy được rồi, anh Vu, quyết định như vậy nhé!”
“Ừ”.
Vừa nói, Lý Đại Năng vừa đội chiếc mũ bảo hiểm màu vàng lên, rồi sao đó lái chiếc xe máy điện chạy đi.
Nụ cười vẫn chưa biến mất.
Từ lúc gặp lại Vu Kiệt đến giờ, tâm trạng của Lý Đại Năng rất vui.
Chỉ có điều đã lâu không gặp nên vẫn luôn kiềm chế lại.
Nhìn bóng lưng của Lý Đại Năng đang dần hòa vào màn đêm, một cảm giác trước đây chưa từng xuất hiện bỗng dâng lên trong lòng Vu Kiệt.
Không biết tại sao, anh đột nhiên có chút ngưỡng mộ cuộc sống giống như Lý Đại Năng và Triệu Lệ Lệ.
Củi, gạo, dầu, tương, giấm, trà, vô cùng đơn giản.
Có lẽ cuộc sống hiện tại đối với bọn họ mà nói chính là kết quả tốt đẹp nhất
Nghĩ đến những chuyện trước đây xả ra ở Ninh Thành, anh lại liên tục thở dài.
Kẻ khiến người khác bị thương, người bị thương, kết quả tốt nhất chính là ai cũng không bị thương cả!
Hy vọng bọn họ có một tương lai tốt đẹp!
Trong lòng anh nghĩ vậy, Vu Kiệt cầm đồ nướng trong tay đang chuẩn bị quay người đi lên phòng.
Thì…
Giây tiếp theo.
“Ting ting…”, hai tiếng reo lên.
Điện thoại trong túi đột nhiên thông báo nhận được tin nhắn.
Vu Kiệt dừng bước!
Tiếng chuông này có nghĩa là…
Mật Điệp Tư!
Anh cau mày, vẻ mặt đanh lại.
Kể từ khi ông nội giao lại toàn bộ quyền kiểm soát Mật Điệp Tư ở thủ đô cho bản thân thì Vu Kiệt đã thiết lập một một tiếng chuông thông báo đặc biệt dành riêng cho Mật Điệp Tư.
“Có tin tức rồi?”
Anh vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Bỗng thấy một đoạn tin nhắn trên màn hình:
Lâm Doãn Nam là đứa con duy nhất của nhà họ Lâm, gia tộc hạng hai ở Thiên Thành, vào ngày hôm trước đã bị Trương Lập Hải, một trong ba nhân vật lớn của Giang Thành phái người đưa về nhà họ Lâm, cô ta cũng đã bị sa thải khỏi tổ tác chiến kinh tế. Vì chuyện của cậu chủ mà đã bị gia chủ nhà họ Lâm khóa cửa nhốt lại trong phòng, sau đó cô ta đã trốn thoát được nhưng lại bị bắt về, bị gia chủ nhà họ Lâm dùng gia pháp đánh năm mươi roi, hiện tại đang bị nhốt ở nhà. Đồng thời lúc này, nhà họ Long, gia tộc hạng nhất ở Thiên Thành đã đến nhà hỏi cưới, hiện tại hai nhà đang chuẩn bị bàn chuyện liên hôn!
Chuyện mà Vu Kiệt bảo người của Mật Điệp Tư điều tra lúc sáng giờ đã có tin tức rồi.
Mặc dù chỉ có mấy dòng tin nhắn ngắn ngủi, nhưng tất cả nguyên nhân và hậu quả đều đã được giải thích rõ ràng.
Hơn nữa…
Bao gồm chuyện mà Vu Kiệt muốn biết nhất!
Ánh mắt anh chùng xuống: “Vẫn là vì tôi mà chịu liên lụy sao…”
“Lâm Doãn Nam!”
Cuối cùng, Vu Kiệt cũng biết vì sao sau khi chuyện này kết thúc vẫn chưa nhận được chút tin tức nào của Lâm Doãn Nam.
Vì cô ta đã bị anh liên lụy.
Nghĩ đến đó, Vu Kiệt bấm gọi một cuộc điện thoại.
Một phút sau!
Trịnh Long nghe điện thoại: “Cậu chủ!”
“Điều tra nhà họ Long và nhà họ Lâm ở Thiên Thành, tôi cần biết thông tin cụ thể của tất cả những người đó!”
“Ngoài ra, hai ngày sau, chuẩn bị đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở Thiên Thành!”
“Thiên Thành?”
Trịnh Long không hiểu: “Cậu chủ, đây là…”
“Đi giải quyết một chuyện, giúp người bị liên lụy bởi tôi!”
Anh không bao giờ muốn người khác nợ mình!
Cũng không muốn mình mắc nợ người khác!
Đây là nguyên tắc của Vu Kiệt!
Chỉ có điều, Vu Kiệt không hề biết, lần đi Thiên Thành này không chỉ đơn giản là giúp đỡ Lâm Doãn Nam!
Người mà anh phải đối mặt, chính là thủ lĩnh trẻ của thủ đô, là vị thiên tài đầu tiên đạt được biệt danh thần đồng!