"Trạm tiếp theo, Ninh Thành, mời hành khách đi Ninh Thành chuẩn bị xuống xe, xin mời xếp hàng, cửa xuống ở phía bên tay phải..."
Cả chặng đường hết ngồi thuyền rồi ngồi tàu cao tốc đến Ninh Thành, giọng nói ngọt ngào dễ nghe vang lên truyền tải nội dung đến từng vị hành khách, bao gồm cả toa tàu của Vu Kiệt.
Ninh Thành, đến rồi!
Sau khi trải qua hơn một tiếng chờ đợi, cuối cùng cũng đã đến nơi rồi.
Vu Kiệt mở to mắt, ánh mắt vẫn sắc bén như vậy.
Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn con tàu cao tốc chạy ba trăm ki-lô-mét trên giờ đang tiến vào trung tâm Ninh Thành, một cảm giác thân thuộc tự nhiên trào lên.
Thật ra mới rời xa Dương Cẩm Tú chưa đến một tuần!
Nhưng đối với Vu Kiệt thì như vạn năm.
Có lẽ, đôi tình nhân trẻ nào cũng sẽ có cảm giác giống như vậy.
"Ting ting ting..."
Cũng đúng lúc này, điện thoại của anh thông báo có vài tin nhắn gửi đến.
Tính toán thời gian thì có lẽ là Dương Cẩm Tú gửi.
Khóe miệng Vu Kiệt khẽ cong lên, rút điện thoại ra xem.
Nội dụng:
Anh à, anh đã đến chưa? Em đến bãi đỗ xe rồi, he he, em đợi anh ở ngoài cửa nhé, tối nay ông nội nói làm rất nhiều món, đích thân ông xuống bếp làm đó! Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Đã đến đợi mình rồi sao...", Vu Kiệt tự lẩm bẩm nói, anh ngồi thẳng người vươn vai một cái rồi chuẩn bị đứng lên tới xếp hàng xuống tàu.
Do thói quen nên Vu Kiệt lấy luôn chiếc ba lô đen để trên ngăn hành lý xuống, đeo lên người, cũng không có bất cứ cảm giác sai sai nào đến cửa lên xuống.
Sau khi tàu dừng hẳn lại, cửa lên xuống được mở ra, Vu Kiệt từ từ đi ra khỏi tàu.
Một phút sau khi anh rời khỏi, nhân viên vừa nhận được điện thoại của người phụ trách ga Giang Thành vội vội vàng vàng lên tàu, tìm đến toa theo đúng vị trí ghế ngồi.
"Nhanh, bắt buộc phải tìm được chiếc ba lô đó, nếu như mất thì đừng nói là cô mà cả chủ nhiệm của chúng ta cũng có thể sẽ bị phạt nặng đó, nghe thấy chưa?"
"Nhớ kỹ, chiếc ba lô đó màu đen, đặt ở ngay ngăn hành lý trên chỗ ngồi, nhanh lên!"
"Đừng có chậm trễ nữa!" Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Biết rồi, biết rồi, tôi không phải đã lên tàu rồi sao? Ninh Thành là ga cuối rồi, tôi không tin tìm cả ngày mà không ra!"
Nói xong nữ nhân viên mặc đồng phục có chút cáu kỉnh tắt bộ đàm đi.
Người liên lạc với cô ta có thân phận không thấp, địa vị cũng không nhỏ, có quyền lực không ít ở ga Ninh Thành, nhưng dù có là vậy thì sau khi nhận được điện thoại của Giang Thành, cộng thêm biết được thân phận của vị nhân vật lớn đó, anh ta cũng phải lo lắng.
Bởi vì...
Anh ta!
Bọn họ!
Đều không đụng được vào!
"Cũng không biết mấy nhân vật lớn đó nghĩ gì nữa, viên Ngọc Linh Lung trị giá trên trục triệu mà lại để vào trong một chiếc ba lô màu đen, không sợ bị rơi mất sao?"
Nữ nhân viên lầm bầm, vẻ mặt lộ rõ sự nghi ngờ mất kiên nhẫn.
Như những gì cô ta hiểu biết về thế giới này, không phải càng là những thứ quý giá thì sẽ càng được đóng gói cẩn thận xa hoa sao?
Giống như một vài đồ mỹ phẩm đắt tiền vậy.
Chỉ mỗi cái hộp thôi đã có thể bằng thu nhập cả một ngày của một người bình thường rồi.
Viên Ngọc Linh Lung tối thiểu cũng phải dùng đến chiếc rương có độ bảo mật cấp SSS để đựng mới đúng.
Để trong một chiếc ba lô màu đen, có phần làm hạ thấp viên ngọc quá rồi.
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng nữ nhân viên lại không dám hé răng nửa lời, càng không dám chậm trễ.
Cô ta nhanh chóng đã tới được vị trí trong điện thoại báo, đứng ở bên cạnh, cô ta ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên giây tiếp theo đập vào mắt là một chiếc ba lô màu đen sẫm.
"Xoẹt xoẹt xoẹt..."
Đúng lúc này bộ đàm lại vang lên giọng nói giục giã của cấp trên.
"Tìm thấy chưa?"
"Tìm thấy chưa?"
"Lâu như vậy rồi? Người của Giang Thành còn đang đợi đó!"
"Tôi biết, tôi biết, đã tìm thấy đây rồi, còn giục cái gì nữa!"
"Tìm thấy rồi à?"
"Vâng!"
Nữ nhân viên gật đầu, nhón chân lên, vươn tay lấy chiếc ba lô từ ngăn hành lý xuống, chỉ là cô ta không ngờ, vừa nhấc lên, chiếc ba lô lại nặng hơn so với người ta nghĩ, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, suýt nữa là không đứng vững ngã xuống đất rồi.
Khó khăn lắm mới nhấc được chiếc ba lô xuống, nhẹ nhàng đặt lên chỗ ngồi, ánh mắt của nữ nhân viên đột nhiên sinh ra một sự tò mò mãnh liệt!
"Cũng không biết đồ bên trong trông thế nào!"
"Nghe nói là một viên Ngọc Linh Lung trị giá trên chục triệu!"
"Hay là..."
Cô ta hít thở, hai tay chống nạnh, quan sát tỉ mỉ chiếc ba lô một lượt, miệng lẩm bẩm.
Không ngờ vừa nói xong thì lập tức đã bị người phụ trách trong bộ đàm nghe thấy.
Nghe vậy, giọng nói cảnh cáo hung hăng vang lên!
"Triệu Tiểu Li, cô muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô đừng có làm bừa!"
"Nếu như thứ đồ đó xảy ra chút sự cố gì thôi thì cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm, cô biết chưa?"
"Đó là đồ quý của nhân vật lớn đấy, đừng nói là chạm vào, mà ngay cả nhìn cũng không được, đừng có vớ vẩn, lập tức mang chiếc ba lô đó về đây cho tôi"
Giọng điệu vô cùng khẩn trương!
Nghe vậy, Triệu Tiểu Li bĩu môi nói: "Biết rồi biết rồi!"
Nói xong, cô ta dùng sức nhấc chiếc ba lô lên, thứ khiến người ta tốn nhiều sức thế này, không hề nghi ngờ gì là Ngọc Linh Lung!
Đáng giá trên chục triệu!
Không có khuyết điểm.
Nghĩ vậy cô ta lê từng bước từng bước vững chắc, không dám có chút lơ là cảnh giác nào, nhanh chóng rời khỏi tàu cao tốc.
Nhưng nào ngờ, thứ cô ta đang cầm không chỉ là đã cầm nhầm mà còn gây nên một trận phong ba lớn hơn!
Cô ta không biết!
Người ở Giang Thành cũng không biết!
Những con người cứng nhắc của nhà họ Lâm ở Ninh Thành kia cũng không biết!
Khi Vu Kiệt mở ba lô ra nhìn thấy thứ đồ bên trong là quà cưới tặng cho Lâm Doãn Nam và thiệp mừng cưới, biết được sau khi Lâm Doãn Nam vì chuyện của anh mà bị cưỡng chế đưa về gia tộc, thực hiện cuộc liên hôn mà cô ta không muốn, thì anh sẽ làm gì!
Chỉ có duyên gặp mặt vài lần với Lâm Doãn Nam những đã kết bạn quân tử!
Cho nên là bạn bè!
Nếu đã là bạn thì cũng không thể đứng nhìn bạn mình nhảy vào biển lửa được!
...
...
Mặt khác, Vu Kiệt đeo chiếc ba lô bị cầm nhầm trên vai, đi ra khỏi cổng ga tàu.
Lúc anh nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trong đám đông đang đứng đợi ở cửa bến không ngừng vẫy tay với mình, cảm xúc nhớ nhung lại dâng trào lên.
"Anh!"
Cẩm Tú...
"Anh, em ở đây!"
"Em ở đây!"
Trong đám đông, vừa nhìn thấy Vu Kiệt là Dương Cẩm tú liền nở nụ cười rực rỡ, cô nhảy lên, vẫy tay với Vu Kiệt.
Vài phút sau, đến hầm đỗ xe, ngồi lên xe, tài xế khởi động xe.
Dương Cẩm Tú ôm chặt lấy cánh tay của Vu Kiệt.
"Anh, trong túi anh có những gì thế? Sao nhìn trông rỗng vậy, không phải là..."
Vu Kiệt nói: "Đây đều là những đặc sản trong thôn đó, trước khi đi, các cụ trong thôn đặc biệt dặn anh mang theo, lát nữa sẽ cho em thử!"
"Thật sao?"
Dương Cẩm Tú lập tức hào hứng nói: "Em chưa từng được nhìn qua đặc sản như thế nào!"
"Cho em xem đi, được không?"
"Ừm!"
Nói rồi, Vu Kiệt kéo khóa mở ra.
Thế nhưng, giây tiếp theo!
Khi viên ngọc được trạm trổ tinh xảo xanh biếc như nước long lanh phát sáng hiện ra!
Hai người đều kinh ngạc!
"...", Vu Kiệt: "Đây là...cái gì thế này?"
Cầm nhầm rồi?