Thiên Thành, trong sân nhà họ Lâm.
Sau trận gia pháp ngày hôm qua, một trận mưa lớn đã càn quét khắp cả Thiên Thành!
Bao gồm…nhà họ Lâm!
Vốn dĩ ban đầu là một vườn hoa chim chóc bay nhảy líu lo, bây giờ chỉ còn lại một mảng yên tĩnh.
Trong một căn biệt thự nào đó ở phía sau trang viên, cánh cửa bị một chiếc xích sắt đen nhánh lạnh lùng khóa chặt, đột nhiên truyền đến một đợt chấn động!
Trong phòng, sắc mặt Lâm Doãn Nam trắng bệch, môi tím tái, toàn thân băng bó dính đầy máu, cô ta dùng hết toàn bộ sức lực còn lại nắm lấy tay cầm cửa, lắc mạnh!
Cô ta…
Muốn ra ngoài!
Muốn rời khỏi nơi bảo thủ và không có chút tin tưởng nào này, rời khỏi nhà họ Lâm.
Rời khỏi cái thành phố lạnh lẽo không có tình người này.
Cô ta muốn đến Giang Thành, cô ta muốn vạch trần sự thật ra trước mắt mọi người, cô ta muốn trả lại sự trong sạch cho Vu Kiệt, bởi vì cô ta đã hứa với anh.
Nếu như đã hứa vậy thì phải làm được!
“Rầm…”
Đáng tiếc, sau trận gia pháp, da thịt trên người cô ta đã rách toạc cả ra, vết thương chằng chịt khắp nơi, toàn bộ sức lực…đều mất sạch sau lần chấn động kia rồi!
Đầu cô ta gục xuống đất, trong đôi mắt mệt mỏi ẩn hiện một tia sáng, một tia sáng mang tên sự thật!
“Vẫn…không được sao…”, Lâm Doãn Nam lẩm bẩm, khóe mắt rưng rưng, khô khốc đến nỗi nhìn có vẻ đau nhói.
Cô ta nhắm mắt lại, một giọt nước mắt ở đuôi mắt trào ra, chảy dài xuống má!
“Không được! Thử lại lần nữa…thử thêm lần nữa…”, Lâm Doãn Nam siết chặt bàn tay chi chít vết thương, đưa tay nắm chặt khóa cửa, chống đỡ cơ thể, cố gắng đứng dậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Vừa nghe thấy âm thanh đó, Lâm Doãn Nam nhanh chóng thả tay ra, nấp sau tấm rèm, thở hổn hển.
“Leng keng…”
Sợi xích sắt khóa ở cửa đột nhiên rung chuyển.
Có người đang mở xích sắt...
“Tốt quá rồi…tốt quá rồi…”
Hai mắt Lâm Doãn Nam chợt sáng lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nơi đang phát ra tiếng động.
Chỉ cần nhắm chuẩn đúng lúc cánh cửa mở ra, khe hở đủ lớn để cả người mình có thể thoát ra ngoài, dùng hết sức mà chạy trốn, vậy là được rồi!
Lâm Doãn Nam nghĩ như vậy, căn bản không nhớ đến những vết thương trên người mình!
Đúng lúc này, một tiếng “leng keng” rõ ràng vang lên, sợi xích sắt đã rơi xuống đất.
Khi cánh cửa khẽ mở ra, dần dần hé rộng khoảng trống vừa đủ cho một người ra vào thì Lâm Vân Nam bỗng nghiến răng xông thẳng về phía cửa!
“Rầm!”
Nhưng…
Cô ta còn chưa kịp cất bước thì thân thể yếu ớt đã níu cả người cô ta lại.
Một cú trượt chân, Lâm Doãn Nam lại một lần nữa ngã bịch xuống đất
“Cô chủ!”
Chị Trương mang thức ăn đến đang đứng ở cửa giật mình hoảng hốt.
Cô ta đặt khay đựng thức ăn xuống, đẩy cửa bước vào, nhanh chóng đỡ Lâm Doãn Nam dậy.
“Tránh ra!”
Có điều khi tay của chị Trương vừa chạm vào người Lâm Doãn Nam thì cô ta đã hét lên dữ dội khiến chị Trương không dám nhúc nhích.
Chị Trương vô cùng khó xử, khổ tâm khuyên nhủ: “Cô chủ…cô…sao cứ phải như vậy?”
“Ông chủ cũng chỉ vì lo lắng cho cô mà thôi, cô cứ nằng nặc muốn đối đầu với ông ấy…tại sao chứ?”
“Nếu như lúc ở đại sảnh, cô chủ nhận sai, cúi đầu nhận lỗi thì ông chủ…cũng…cũng sẽ không dùng đến gia pháp…”
“Bây giờ cô bị thương nặng như vậy, cứ ở đây dưỡng thương cho tốt không được sao? Sao cứ muốn rời đi như vậy chứ, cô có biết là lúc băng bó vết thương cho cô bác sĩ đã nói gì không, may là thể chất cơ thể của cô vượt trội hơn hẳn, nếu không…nếu không…”
“Nếu như gặp phải cơ thể yếu hơn một chút, thì nội tạng có thể đều bị thương rồi…”
“Cô chủ, cô bình tĩnh một chút được không? Xem như là tôi cầu xin cô đó…”
Từ nhỏ đến giờ luôn ở cạnh nhau, chị Trương luôn xem Lâm Doãn Nam như em em gái của mình vậy
Nhìn thấy cả người Lâm Doãn Nam đều băng bó chằng chịt, trong lòng chị Trương cũng vô cùng thương xót.
“Chị không hiểu!”
Lâm Doãn Nam nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng chống đỡ cả người đứng dậy.
“Cô chủ, để tôi đỡ cô!”
“Tránh ra!”
Chị Trương tiến lên phía trước định đỡ Lâm Doãn Nam nhưng lại bị cô ta đẩy ra.
“Đều là một đám người hèn hạ!”
“Rõ ràng là giả tạo nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị lừa!”
“Sự thật rõ ràng nằm ngay trước mắt nhưng làm thế nào cũng không chịu nghe!”
“Tôi hận!”
“Hận!”
Lâm Doãn Nam tức giận hét lên.
“Suỵt…suỵt…”, vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt chị Trương bỗng trở nên tái mét, vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Doãn Nam, giơ ngón tay ra hiệu im lặng.
“Đừng nói nữa, cô chủ, tôi cầu xin cô đấy đừng nói nữa, những lời này lỡ như để ông chủ nghe được thì ông lấy lại dùng đến gia pháp, cô không muốn sống nữa sao?”
“Sống?”
Làm người mà không giữ chữ tín thì sống làm gì!
Ngay cả lời hứa với Vu Kiệt cô ta còn không thực hiện được, còn xứng làm người không?
Nếu như không xứng thì cần tính mạng này để làm gì?
“Không cần cũng được!”
“Chuyện này…”
Chị Trương hốt hoảng: “Phủi xui cái miệng, cái gì mà không cần cũng được, cô chủ, cô vẫn là nên ăn cơm trước đi!”
“Không ăn!”
“Sao lại không ăn?”
Chị Trương có chút tức giận: “Cô chủ, cô nói xem, cố gắng làm những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì, chịu trăm cay ngàn đắng nghĩ mọi biện pháp để trốn khỏi Thiên Thành, trở về Giang Thành làm gì chứ!”
“Chị không hiểu!”
“Vâng, tôi không hiểu, nhưng tốt xấu gì tôi cũng biết cúi đầu, nếu như cô chủ không cúi đầu thì cả đời này cô cũng đừng mong có thể bước ra khỏi cánh cửa này”, hai tay chị Trương chống nạnh, nghiêm túc nói.
Sau đó, chị Trương quay người bưng khay cơm đặt ở trước cửa vào.
“Dân xem lương thực là trời, cô chủ, ăn cơm đi!”
“Tôi nói rồi, tôi không ăn, chị nghe không hiểu sao?”
Nghe xong một loạt những lời dạy giỗ, Lâm Doãn Nam đột nhiên đứng dậy, hất đổ cả khay cơm xuống đất!
“Rầm!”
Cơm canh văng tung tóe.
Chén bát vỡ tan tành.
“Đây…”
Chiếc khay trong tay cũng bị Lâm Doãn Nam hất xuống đất.
“Cô chủ!”
Chị Trương giật mình hoảng hốt, không biết phải làm thế nào.
Nhưng khi chiếc khay rơi xuống thì một tờ báo được lót dưới thức ăn để giữ cho khay sạch sẽ cũng rơi xuống đất.
Ngay lúc đó, một dòng tiêu đề rõ ràng bắt mắt hiện ra, lập tức thu hút ánh nhìn của Lâm Doãn Nam ngày từ giây đầu tiên!
Thành phố Giang Thành: Lục Chấn Hoa, đội trưởng của tổ tác chiến kinh tế nào đó đã bị sa thải vì hàng loạt tội danh nghiêm trọng như cấu kết, vu khống người khác, xúi giục cấp dưới đánh người...!
Hội trưởng Hội thương nghiệp Vạn Hải đã bị bắt giam vì hàng loạt tội danh vô cùng nghiêm trọng bao gồm: tham nhũng hai mươi triệu tiền quyên góp từ thiện, cấu kết với nhân vật quan trọng nào đó, vu khống hãm hại người khác, thao túng thị trường chứng khoán trái phép…!
Hai dòng tiêu đề rất rõ ràng và vô cùng ấn tượng!
“Đây là cái gì?”
Lâm Doãn Nam trợn tròn mắt, đưa tay cầm tờ báo lên, cẩn thận đọc kỹ.
Chị Trương liếc nhìn một cái rồi nói: "Đây là tờ báo vừa được mang tới vào sáng nay, nghe nói là tờ báo nổi tiếng nhất mấy năm gần đây. Tôi lại không thích đọc báo nên đã dùng nó để lót khay thức ăn, sao vậy cô chủ?"
“Đây…”
“Đây…”
“Đây…”
Đọc hết dòng này đến dòng khác, từng làn sóng chấn động cứ liên tục trào dâng trong lòng Lâm Doãn Nam!
Khóe môi…của Lâm Doãn Nam!
Cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười hiếm thấy trong những ngày gần đây.
“Đây là gì vậy?”, chị Trương ngơ ngác nhìn, còn chưa kịp hỏi tiếp thì Lâm Doãn Nam đã lẩm bẩm một mình…
“Thất thế rồi!”
“Thất thế rồi!”
Lâm Doãn Nam lớn tiếng cười ha hả: “Ông già hồ ly này, cuối cùng cũng thất thế rồi! Cuối cùng…cuối cùng…”
“Nếu như muốn người ta không biết, trừ phi bản thân đừng làm, Lục Chấn Hoa, ông cũng có ngày hôm nay, ông không ngờ báo ứng đến nhanh như vậy phải không!”
“Ông vu khống hãm hại Vu Kiệt, sa thải tôi, còn lén lút gọi điện thoại cho chú ba che đậy sự thật, ông có từng nghĩ đến ngày hôm nay không!”
“Lục Chấn Hoa…”
Tất cả những chuyện mà cô ta luôn mong đợi!
Chuyện mà cô ta muốn đi Giang Thành để hoàn thành!
Đã hoàn thành rồi!
Những gì mà cô ta mong đợi, những sự thật mà cô ta muốn vạch trần!
Cuối cùng cũng đã được phơi bày!