Giang Thành.
Sáng sớm, ngay khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu sáng cả cái thành phố này, dường như vạn vật được tái sinh.
Mọi thứ như được sống lại.
Ánh mặt trời buổi ban mai xua tan đêm đen, tỏa sáng rực rỡ, cứ như vị thần của chính nghĩa mang theo thanh kiếm Thắng Lợi quan sát nhân gian.
“Tối hôm qua, thời điểm rạng sáng, Trương Thế Đào của cục… nào đấy ở Giang Thành cầm theo lệnh bắt, bắt giữ Lục Chấn Hoa của tổ tác chiến kinh tế cùng với Lý Giang Đào, hội trưởng hội thương nghiệp Vạn Hải. Hiện tại tất cả đều đã đưa đưa về chờ xét xử. Truyền thông Giang Thành xin đưa tin đến quý khán thính giả…”
“Wow! Tin bùng nổ! Hội trưởng Lý của hội thương nghiệp Vạn Hải và đội trưởng Lục của tổ tác chiến kinh tế cùng rơi đài! Rốt cuộc ai mới là người thắng cuối cùng đây?”
“Hội trưởng Lý của hội thương nghiệp Vạn Hải bị tình nghi cố ý gây thương tích cho người khác, cấu kết với Lục Chấn Hoa giả mạo chứng cứ, vu khống cho tập đoàn Đổng Thị, không bao lâu sau sẽ đưa ra xét xử công khai…”
“Lâm Nhã, chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ, tuyên bố sẽ dốc toàn lực ủng hộ tập đoàn Đổng Thị. Khoảng thời gian trước, hai người Lý, Lục thông đồng ngụy tạo chứng cứ, tung tin đồn nhảm, hiện tại đã bị vạch trần…”
“Tất cả những ảnh hưởng tiêu cực mà tập đoàn Đổng Thị phải chịu trong khoảng thời gian qua đều do hội trưởng Lý và đội trưởng Lục gây nên, hiện đã được khôi phục lại bình thường…”
“Đã thu hồi được 20 triệu tệ của thôn Vu Gia, hai tên Vu Quý, Vu Bưu, vốn là người trong thôn, hiện đã bị xét xử vì đàn áp thôn dân, cấu kết, vu oan, và rất nhiều tội khác, phạt tù có thời hạn…”
“Tập đoàn Đổng Thị được cải tử hoàn sinh, hội thương nghiệp Vạn Hải và tổ tác chiến kinh tế cùng rơi đài, tất cả các khách sạn, quán bar thuộc sở hữu của bọn họ lục tục đóng cửa, ngừng hoạt động. Các đối tác của hội thương nghiệp Vạn Hải liên tục đưa ra yêu cầu chấm dứt hợp đồng. Nhà họ Đổng mới là người chiến thắng cuối cùng. Trên đây là tin tức do phóng viên của chúng tôi thông tin đến quý vị…”
…
Tám giờ sáng.
Truyền thông Giang Thành phát sóng đúng giờ, báo chí, đài phát thanh, truyền hình đồng loạt đưa tin về sự kiện mới này.
Đương nhiên không thể thiếu tập thể quần chúng buôn dưa lê.
Mấy ông chú có thói quen vừa xem báo vừa ăn điểm tâm, mấy bà cô có thói quen vừa giặt giũ, làm việc nhà vừa nghe tin tức, đám thanh niên tranh thủ thời gian rảnh rỗi trên phương tiện giao thông công cộng để lướt web xem tin tức, còn có những người có thói quen dắt chó đi dạo buổi sáng… tất cả bọn họ… ngay lúc này đây… gần như là… cả Giang Thành sôi trào.
Từ phố lớn đến ngõ nhỏ, trong mọi ngóc ngách…
Mấy ông chú còn đang mắt nhắm mắt mở xem báo, vừa đọc được tiêu đề, không khỏi mở to mắt.
Mấy bà cô vừa giặt giũ, dọn vệ sinh nhà cửa, nấu cơm, vừa nghe tin tức, khi nghe thấy phát thanh viên đề cập đến việc này, bọn họ đứng sững ra, thoáng dừng lại công việc đang dang dở.
Trên tàu điện ngầm yên tĩnh, đột nhiên, một loạt tin tức lần lượt xuất hiện trên màn hình di động của mọi người, thoáng cái, bầu không khí tĩnh lặng trong xe trở nên ầm ĩ cả lên.
Bên đường, những người nhàn nhã dắt mèo, dắt chó đi dạo, tám chuyện, khi nghe thấy tin tức phát ra từ radio, bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt, lục tục xúm xít lại, bàn tán cứ như mình tận mắt chứng kiến mọi chuyện…
“Haiz, mọi người không biết đấy thôi, tôi nghe con tôi nói, chuyện này xảy ra từ tối qua rồi, cả một cái tổ tác chiến kinh tế đấy, vốn là một cục của Hoa Hạ, lại gây ra chuyện lớn như vậy, đến mức thủ đô phải phái người xuống chấn chỉnh! Đám người đi theo đội trưởng Lục gì đó… haiz… nói gì thì nói, lần này cũng không có quả ngon để ăn!”
Một ông lão vẻ mặt căng thẳng nhìn đông rồi lại nhìn tây, càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ dùng động tác tay biểu thị: “Chết… chắc!”, khiến những người xung quanh không khỏi thở dài.
“Còn gì nữa không, nghe nói trước đó, người của Lục Chấn Hoa đã cầm theo lệnh điều động giả, đám người này đúng là khốn kiếp, lại dám đánh người ngay trước mắt tổng cục tham mưu, cuối cùng bị kết tội cố ý đánh người gây thương tích, hiện đã bị tống vào tù cả rồi!”
“Suỵt! Nói nhỏ một chút, Lý Giang Đào cùng Lục Chấn Hoa đều là đồ khốn, khoảng thời gian trước, nghe đồn cổ phiếu của tập đoàn Đổng Thị bị sụt giảm đều do bọn họ cấu kết với nhau gây ra. Sáng nay, báo chí, truyền hình đều đang đưa tin về việc này, tôi đến chợ mua thức ăn cũng nghe người ta bàn tán xôn xao!”
“Đúng rồi, tôi cũng nghe nói! Không chỉ cổ phiếu của tập đoàn Đổng Thị, còn có 20 triệu tệ tiền quyên góp của thôn Vu Gia cũng bị hai người bọn họ cấu kết ăn chặn! Đúng là không phải người mà, ngay cả tiền từ thiện cũng không tha”.
“Đúng đó! Còn gì nữa không? Hai tên Lục, Lý kia đúng là mặt người dạ thú, làm không ít chuyện xấu đâu! Nếu không thì cũng không bị bắt nhanh như vậy!”
“May thay là bị bắt rồi, cũng bởi tổng cục tham mưu luôn làm việc vì nước vì dân đấy! Phải cho đám người kia nhận lấy hình phạt thích đáng mới được! Hai tòa nhà của bọn họ đều đã bị niêm phong… trận thế này… chậc chậc…”
“Cho nên nói… làm người xấu sớm muộn gì cũng có ngày gặp phải báo ứng!”
“Không phải không gặp báo ứng mà là chưa đến lúc gặp thôi!”
“Đúng vậy!”
…
Tại một khách sạn nổi tiếng ở Giang Thành.
Vào buổi sáng có phần ồn nào này, các lãnh đạo cấp cao còn sót lại và các thành viên cấp trung của hội thương nghiệp Vạn Hải hiện đang tụ tập trong phòng họp lớn của khách sạn, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, không nói một lời, mày nhíu chặt, dường như có rất nhiều tâm sự.
Hôm qua, từ lúc chạng vạng cho đến tối, tòa nhà của hội thương nghiệp Vạn Hải đã bị Trương Thế Đào của tổng cục tham mưu dẫn theo một đám nhân viên đồng phục chỉnh tề đến niêm phong, sau đó chuyển đi tất cả các chứng cứ quan trọng có liên quan đến những hoạt động ngầm của Lý Giang Đào trong thời gian tại chức.
Không lâu sau đó, khi Tòa án mở phiên tòa xét xử vụ án này, một khi những chứng cứ định tội này được xác thực, sẽ khiến hội thương nghiệp Vạn Hải đối mặt với những tổn thất nghiêm trọng không chỉ riêng về tài chính, mà còn là danh tiếng đã gây dựng trong rất nhiều năm qua.
Đây đều là những tổn thất không thể dự đoán và cũng không thể cứu vãn.
Bầu không khí lúc này trở nên vô cùng nặng nề.
“Báo cáo chủ tịch!”
Một quản lý cấp trung đứng lên, vẻ mặt vô cùng lo lắng, ủ rũ, mắt đầy quầng thâm, mở miệng nói:
“Hiện tại, ngoài cửa khách sạn có rất nhiều đối tác đến yêu cầu bồi thường vì làm trái hợp đồng, thậm chí còn có vô số nhà báo và phóng viên truyền hình! Bọn họ cũng đã có được tin tức về địa điểm tổ chức cuộc họp thường kỳ của chúng ta!”
“Còn có… còn có những đối tác nợ tiền của hội thương nghiệp Vạn Hải, chúng tôi vẫn đang liên hệ, nhưng không nhận được phản hồi nào cả!”
Một thư ký hấp tấp chạy đến gần chủ tịch, lo lắng nói:
“Chủ tịch! Không tốt rồi! Người phụ trách của tập đoàn Hoa Mỹ và tập đoàn Đổng Thị vẫn liên tục gọi điện yêu cầu chúng ta ký hợp đồng bán lại hội thương nghiệp, hiện tại, bọn họ… bọn họ đã tìm đến tận cửa rồi… đang ở bên ngoài!”
“Chủ tịch…”
Một quản lý cấp trung đứng lên, vừa định nói gì nữa thì…
Đột nhiên bị chủ tịch cắt ngang.
“Rầm!”
"Đủ rồi!"
Chủ tịch đứng bật dậy, giận dữ đập bàn, quát to, thoáng cái khiến tất cả mọi người có mặt tại đây trở nên yên tĩnh.
Bởi vì không cần nghe thì cũng biết chẳng phải tin gì tốt.
Chỉ có tin ngày càng tệ hơn mà thôi.
Ai bảo ông ta… nuôi hổ gây họa chứ?
“Haha…”
Ánh mắt chủ tịch đờ đẫn, từ từ ngồi xuống ghế, cười khổ.
Im lặng trong chốc lát, sau đó, ông ta mở miệng, chậm rãi nói:
“Nếu các phóng viên đã có mặt, người mua cũng có, vậy thì nhân tiện tổ chức họp báo luôn đi!”
Nói xong, dường như ông ta đã bỏ xuống được khối đá đè nặng trong tim, cả người cảm thấy thư thái không ít.
Kế đó, ông ta mở cửa ra.
Trong phút chốc, phóng viên cùng người của các công ty đối tác xông lên.
Ngay lập tức, ông ta bị vây ở giữa đám người.
…
…