Màn đêm yên tĩnh.
Trời đang dần về khuya.
Vốn dĩ là một đêm trăng thanh gió mát, lúc này bỗng nhiên thay đổi, bên ngoài gió lớn không ngừng nổi lên, cuốn những cành cây va vào nhau thổi vù vù.
Vô số chiếc lá bị những trận cuồng phong cuốn bay vào trong đại sảnh của nhà họ Lâm – lúc này đang nồng nặc mùi mùi thuốc súng.
Dùng gia pháp!
Xoẹt!
Lâm Chính Nguyên vừa dứt lời, ai nấy cũng đều giật mình.
Gia pháp là những lời di huấn được tổ tiên nhà họ Lâm từ nhiều đời trước đặt ra để phục hưng và trừng phạt người trong gia tộc, xây dựng gia tộc ngày càng vững chắc hơn.
Chỉ cần là người đã từng bị thi hành gia pháp, ắt là người đã gây ra nỗi nhục nhã rất lớn cho gia tộc, tội lỗi không thể tha thứ.
Nhưng…
Hiện tại, cơ thể Lâm Doãn Nam cực kỳ yếu ớt, nếu dùng gia pháp sẽ không…
Cô của Lâm Doãn Nam đứng trên đại sảnh, sắc mặt lo lắng, tận mắt chứng kiến đứa cháu gái mình luôn yêu thương từ nhỏ bây giờ đang sắp chịu phạt, bà ta vội vàng hét lên.
“Gia chủ! Tuyệt đối không được!”
“Mặc dù Doãn Nam đã phạm phải những sai lầm tồi tệ, nhưng vẫn chưa đến mức phải động đến gia pháp mà!”
“Huống hồ hai ngày nay, nó còn chưa uống giọt nước nào, cơ thể vốn đã yếu ớt lắm rồi”.
“Làm sao mà chịu nổi gia pháp, chỉ sợ…”
“Câm mồm!”
Không đợi cô của Lâm Doãn Nam nói hết câu, Lâm Chính Nguyên đã tức giận quát lên ngắt lời bà ta.
“Lẽ nào còn đợi đến khi cái đứa nghịch tử này phá hủy toàn bộ cơ nghiệp của gia tộc do nhà họ Lâm chúng ta đã gây dựng bao đời nay sao?"
“Cơ thể yếu ớt? Ha! Tôi thấy không hẳn đâu, lúc nãy vượt nóc băng tường sao không hề thấy thân thể yếu ớt?”
“Đã cho nó không biết bao nhiêu cơ hội! Nhưng mà cô nhìn xem nó có chút ăn năn hối cải nào không?”
“Hôm nay nếu như không dạy dỗ lại nó, sợ là tương lai sau này cả nhà họ Lâm đều bị một tay nó hủy diệt mà thôi!”
Nói xong.
Lâm Chính Nguyên quay người, giơ chiếc roi da dài ngoằng lên cao, ông ta dùng hết sức lực, thô bạo quất mạnh xuống người Lâm Doãn Nam!
“Vụt!”
Tiếng roi vang dội khắp cả trong lẫn ngoài đại sảnh.
Trên người Lâm Doãn Nam lập tức hằn lêm một dấu roi dài đỏ như máu.
Nổi bật đến nỗi khiến ai nấy cũng phải giật mình!
Tất cả mọi người trên dưới đại sảnh đều nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Nhưng!
Gia chủ đang tức giận, phận tiểu bối như bọn họ làm sao dám ngăn cản.
“Lâm Doãn Nam!”
Hai mắt Lâm Chính Nguyên giống như hai ngọn đuốc đang cháy bừng bừng, ông ta hét lớn, rồi lại tiếp tục giơ roi lên!
“Vụt!”
“Mày biết lỗi chưa!”
Hai phát roi quật mạnh vào người Lâm Doãn Nam, hai vết hằn rõ rệt đỏ như máu lập tức hiện lên trên người cô ta, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
Trán Lâm Doãn Nam ướt đẫm mồ hôi, mái tóc dài rũ xuống trước mặt lộ ra vẻ đáng thương vô cùng.
Cho dù cô ta có bị chiếc roi gia pháp này quất mạnh!
Nhưng!
Cô ta vẫn không hề phát ra tiếng kêu nào cả, chỉ cắn chặt răng, ngậm miệng không nói lời nào.
Nhìn thấy con gái mình đến nước này vẫn không chịu mở miệng xin lỗi, sự tức giận trong lòng Lâm Chính Nguyên giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bây giờ càng dữ dội hơn, ánh mắt ông ta bừng bừng lửa giận, sợi roi trong tay lại tiếp tục quật xuống thô bạo!
“Vụt!”
“Vút!”
“Vụt!”
“…”
Không biết ông ta đã quất bao nhiêu roi, Lâm Doãn Nam cho dù đã bị đánh đến nỗi lăn ra đất vẫn không hề hó hé lời nào, âm thầm chịu đựng, mặc kệ quần áo đã rách nát, xen lẫn da thịt.
Nhìn thấy cảnh này, chị Trương đang đứng phía dưới đại sảnh lo lắng đến nỗi giậm chân liên tục, nhưng bản thân lại không thể làm gì được.
Đứa trẻ này! Chính là một đứa cố chấp!
Từ nhỏ đến lớn, đều được mình chăm sóc bảo vệ, chưa từng để nó phải chịu bất kỳ nỗi đau xác thịt nào.
Trước đây đừng nói là trầy da tróc thịt, chỉ cần một vết thương nhỏ cũng khiến Doãn Nam gào khóc lên rồi.
Đâu giống như bây giờ, máu thịt lẫn lộn, nhưng Doãn Nam vẫn không chịu mở miệng…
Doãn Nam à…đứa trẻ ngốc…
Sao lại ngốc đến vậy chứ…
“Vụt!”
“Vụt…!”
Từng roi từng roi quất xuống người Lâm Doãn Nam, ầm ầm vang lên bên tai, vẻ mặt chị Trương càng ngày càng lo lắng.
Cứ tiếp tục như thế này, sẽ xảy ra án mạng mất!
Không kịp nghĩ ngợi thêm, chị Trương cả kinh, vội vàng nhào về phía đó!
Đột nhiên! Bà ta quỳ xuống trước mặt Lâm Doãn Nam, giơ tay ngăn lại cây roi dài mà Lâm Chính Nguyên đang định vung ra!
Lâm Chính Nguyên ngây người, ông ta cau mày, tức giận quát lớn.
“Bà đến đây làm gì! Cút ra! Nếu không thì cùng nhau chịu đòn đi!”
“Gia chủ! Gia chủ…tôi cầu xin ông, đừng đánh cô chủ nữa!”
“Nếu cứ tiếp tục thế này, Doãn Nam sẽ chết mất!”
Đối mặt với sự khóc lóc van xin của chị Trương, lửa giận trong lòng Lâm Chính Nguyên càng thêm bùng cháy, đột nhiên nhấc chân đá chị Trương ra một bên.
Sức mạnh quá lớn khiến chị Trương bay xa cả ba mét.
Lâm Doãn Nam ngã lăn trên đất, nhìn thấy chị Trương cầu xin cho mình bị đá bay, nước mắt lặng lẽ trượt từ má trái sang má phải, cuối cùng rơi “tí tách” xuống nền gạch sáng bóng lạnh lẽo.
Đột nhiên!
Tất cả mọi người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng lo lắng, bọn họ lần lượt bước tới, dè dặt khuyên nhủ Lâm Chính Nguyên.
“Gia chủ…đừng đánh nữa!”
“Cứ tiếp tục như thế này, Doãn Nam sẽ chết mất!”
“Gia chủ…”
“…”
“Câm mồm hết cho tôi!”
Lâm Chính Nguyên gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, bàn tay đang cầm roi khẽ run lên vì vận động kịch liệt.
Nghe vậy ai nấy cũng đều hoảng sợ, im thin thít, dừng chân tại chỗ, không dám bước tới trước nữa.
“Mày nhìn đi! Bọn họ không sợ gia huấn mà vẫn cầu xin cho mày!”
“Còn mày thì sao? Lâm Doãn Nam, mày thì sao?”
“Mày tưởng hôm nay mày không hé răng nói câu nào thì tao sẽ tha cho mày ư? Mơ đi!”
Lâm Chính Nguyên thở hổn hển, lồng ngực kịch liệt nhấp nhô, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt vẫn chứa đầy lửa giận như cũ đang nhìn chằm chằm Lâm Doãn Nam nằm co quắp trên mặt đất.
Mọi người nhìn thấy gia chủ đã dừng tay, sau một hồi sửng sốt liền vội vàng hướng về phía Lâm Doãn Nam nói.
“Cô chủ…cô nhận lỗi đi mà…”
“Doãn Nam nghe lời đi mà, đừng cố chấp nữa!”
“Lâm Doãn Nam, cháu muốn khiến bố cháu tức chết hay sao?”
“…”
Đối mặt với những lời khuyên giải lo lắng của tất cả mọi người trong nhà họ Lâm, Lâm Doãn Nam chỉ mở mắt nhìn qua khe hở giữa mái tóc tán loạn trước mặt, im lặng lắng nghe.
Cô ta cảm thấy tai mình giống như được phủ một lớp bông, còn những tiếng la hét của mọi người xung quanh bên tai cô ta giống như một bộ phim không có âm thanh.
Trong phút chốc, bản thân dường như lại nhìn thấy hình bóng mà cô ta đã gặp trong ác mộng lúc trước, có một người đang chạy qua trước mặt cô ta, nhưng cô ta làm thế nào cũng không đuổi kịp được.
Đột nhiên.
Người đó quay đầu lại, đồng tử Lâm Doãn Nam chợt co thắt.
Người đó là Vu Kiệt!
Anh ấy…anh ấy vẫn còn đang đợi mình ở Giang Thành!
Bỗng nhiên!
Cô ta giật mình tỉnh lại, lớp "bông" trong tai cũng dần dần tản ra, xung quanh lập tức trở nên rõ ràng.
Bên tai truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Lâm Chính Nguyên.
“Lâm Doãn Nam! Mày biết sai chưa?”
Sai?
Từ trước đến nay con chưa từng làm sai!
Lâm Doãn Nam từ từ chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng cùng khuôn mặt tức giận của Lâm Chính Nguyên, trầm giọng đáp lại.
“Con…không…sai…”
Nói xong, cô ta chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt đang bùng cháy lửa giận của bố mình.
Thì ý thức đã dần trở nên mơ hồ…
Trong phút chốc, cô ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ trong mắt đều bị đảo lộn.
Ngay sau đó, cô ta lại nặng nề ngã huỵch xuống đất.
Hai mắt dần dần nhắm lại…
Không nhớ được bất cứ chuyện gì nữa…